Vay nóng Homecredit

Truyện:Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí - Chương 199

Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí
Trọn bộ 503 chương
Chương 199
0.00
(0 votes)


Chương (1-503)

Siêu sale Shopee


Ngày 9 tháng 1, sáng sớm Ninh Mẫn thay một thân quân phục thiết kế phù hợp với thân hình cô, đội một chiếc mũ quân đội lung linh xinh xắn, màu sắc đều là một màu xanh thẫm. Trên chiếc nón được khâu huy hiệu màu vàng, đầu vai cũng khâu quân hàm màu vàng, trước ngực để hợp kim kẽm, biển họ tên hình chữ nhật, kiểu chữ màu bạc, bên trên khắc tên của cô: Ninh Sênh Ca, bên trong quân phục, là chiếc áo sơ mi màu trắng, một chiếc áo len đan cổ chữ V, thắt cái cà vạt màu mận chín.

Vãn Vãn thức dậy rất sớm, cũng đã ăn xong bữa sáng, lúc Ninh Mẫn thay đồ, luôn ở bên cạnh, sau đó, đột nhiên kỳ quái kêu:

"mẹ, đẹp ngây ngất, .... . sau này, con cũng muốn vào quân đội, nha"

Lăng Châu vừa nghe, sợ hãi, liên ôm lấy tiểu tổ tông này:

"cháu ngoan, con gái vào quân đội làm gì, sau này phải đi làm luật sư, làm thẩm phán, làm bác sĩ, làm giáo viên, ... làm cái gì cũng được, nhưng không được làm binh..."

"tại sao ạ? bà xem xem, mẹ mặc đẹp như vậy!"

Cái con nha đầu này, là đang thèm muốn cái uy vũ của quân phục mà thần sắc như vậy, rõ ràng mạch lạc bác bỏ.

"ông ngoại và bà ngoại, cả ông cố ngoại đều làm quân binh, gia đình chúng ta là nhà làm quan, con đương nhiên cũng sẽ làm viên lính. Sau đó, từng bước một làm nữ tướng quân! vô cùng kỳ diệu! đúng là con nên làm quân binh.... . ấy. Ông ngoại sau này cũng có người tiếp nối rồi, con đi nói cho ông ngoại biết..."

Tiểu gia hỏa một nhanh như chớp đã đi ra ngoài, còn làm một cái mặt quỷ.

"không được không được, cái đứa trẻ này, ... ai, Tiểu Mẫn, con phải dạy thật tốt cho ta, đứa bé này, sau này không thể lại làm lính đặc chủng gì được..."lúc nói đến đây, bà đột nhiên tự nhìn mình tự cười: "xem tôi này xem tôi này...... đều quên mất, nó là con của Hoắc gia.... bất luận như thế nào không có khả năng đi làm lính..."

Ninh Mẫn nghe được liền không vui.

Con cháu của Hoắc gia, nếu như là ở trong Hoắc gia, cuối cùng chỉ bị đào tạo thành thục nữ, lúc cần thiết vẫn có thể liên hôn chính tri góp phần cống hiến, con gái của Hoắc gia là không được tốt như vậy. Cho nên, cô chắc chắn phải nắm chắc quyền nuôi dưỡng con gái mới được _ _ cô cần phải để cho nó lớn lên vui vẻ, mà không phải kiềm chế tính tình bản thân trong lễ tiết quy tắc. So sánh có thể thấy, phương thức giáo dục của Đông gia còn có tính người hơn.

Mấy ngày này, trong nước đã xảy ra vài sự việc.

Chuyện thứ nhất, thủ tướng cũ năm trước đã được hạ táng.

Chuyện thứ hai, việc lựa chọn thủ tướng mới đã đưa ra, tổng cộng có bốn người: Hoắc Trường An, Cố Chấn- cha của Cố Hiểu, Cố TĨnh chú của Cố Hiểu, Thần Huống. Trong đó, Hoắc Trường An có số phiếu bầu nhiều nhất. Công lao chủ yếu là do Hoắc Khải Hàng không ở đó, cho nên những người ủng hộ Hoắc KHải Hàng, được chuyển đổi sang cho Hoắc Trường An. Sự việc này, chính là do Hoắc Khải Hàng xảy ra chuyện mà thành như vậy. Nếu như anh không tới Châu Úc, anh cũng sẽ có tên trong đó.

Chuyện thứ ba, phía bên Ba Thành, Đông gia giải trừ hôn ước giữa Đông Lôi và Kiều Sâm - từ sau khi vụ việc xảy ra, Đông Lục Phúc thật sự bảo vệ cho các con cháu của mình, ông hiện tại tính tình thẳng thắn, trong vấn đề hôn nhân, không còn cố chấp cho mình là đúng nữa. Đem so sanh hai gia tộc Đông gia và Hoắc gia, trong nhà Đông gia bầu không khí ấm áp hơn. Còn nhà Hoắc gia vợ chồng không hòa hợp, cha con không hợp, có quá nhiều xì căng đan.

Nếu như có thể để con gái vào Đông gia... cô thật muốn như vậy, nhưng không có khả năng, chỉ là, dùng phương thức thả dầu này, cũng không biết có tạo nên bóng ma trong tâm hôn đứa nhỏ hay không - chung quy cũng không phải là tình thân. Tóm lại, sự việc này, khiến cô rất phiền, nhưng hiện tại cô không muốn nghĩ thêm. Có quá nhiều chuyện buộc cô phải xử lý rồi.

"mẹ, đứa nhỏ lúc nãy là nói không suy nghĩ. Trước đây, con cũng muốn làm Vũ Hàng Viên đó! Sau này không phải cũng đổi chí hướng đó sao? Một đời người có thể gặp một việc hoặc hai việc như vậy đều là chuyện khắc cốt ghi tâm, đủ để khiến cho con người ta thay đổi cách nghĩ."

Ninh Mẫn lặng lẽ quan sát mình trong gương.

Bộ quần áo này, là mới được mang đến từ hôm qua, trước đây khi còn làm trong lính đặc chủng, cô thường niên quân áo quen mặc là ngụy trang. Sau này khi đi cùng Hoắc Khải Hàng, quy tắc mặc quần áo rất bình thường, cho rằng lính đặc chủng Liệp Phong, bọn họ là tồn tại ẩn hình, không tham gia bất kỳ buổi đại tiệc giới quân sự hay gặp gỡ chính thức nào, dung mạo của bọn họ không thể để lộ ra ngoài. Cho nên khi sung quân, quân phục của bọn họ không phải là lễ phục chính quy. Đây là lân đầu tiên cô mặc ngụy trang phục ngoài quân phục.

"bộ quân áo này thật sự rất đẹp. Con thật có chút thích, đáng tiếc...."

Đáng tiếc, cô mặc không được mấy ngày.

Lực chú ý của Lăng châu rơi trên người Ninh Mẫn:

"cần phải chính mình đi?"

Đứng đằng sau bà nhìn trên gương mặt con gái phủi bộ quần áo trên người con, trên mặt có nỗi thương nhớ lờ mờ đang từng chút từng chút tái hiện lại.

Ninh Mẫn gật đầu, khom lưng xỏ ủng:

"ân, mẹ, Vãn Vãn, để cho mẹ và cha trông nom. Có thể đi một ngày, kế tiếp lại ba ngày đều rất bận..."

"yên tâm đi, Vãn Vãn có mẹ chăm sóc, mấy ngày trước ta không phải chăm sóc Vãn Vãn rất tốt sao"

Ninh Trùng và Ninh Đại Hải đặc biệt hai ngày ở Châu úc, Lăng Châu theo Ninh Mẫn bọn họ cùng quay trở về, buổi tối đem tiểu Vãn Vãn ở khách sạn - tiểu gia hỏa sống chết không quay về, đời này nó sợ mẹ nó lại bỏ rơi nó lần nữa không quản. Cho nên, Lăng Châu ở lại, chăm sóc nó, cảm thấy đứa nhỏ này ngoài việc buổi tối thích đá người ra thì so với mẹ nó thời con nhỏ dễ bảo hơn nhiều.

"đừng mệt mỏi nữa, hiện tại con không phải có một mình. cũng đừng quá đau lòng, người chết cũng không thể sống lại được"

Lăng Châu căn dặn, trong lòng thở dài, câu nói ấy nói thì dễ mà làm thì rất khó.

"con biết rồi!"

Ninh Mẫn không nói gì, đứng chào theo kiểu nhà binh, rồi đi xuống lầu, hôn con gái một cái, liền đến thư phòng chào cha và ông một tiếng rồi đi ra ngoài.

Nhưng rất nhanh Ninh Trùng đuổi kịp nói: "để cha tiễn con." Một đoạn, liền giải thích: "mẹ con không yên tâm về con, bảo cha đi theo con. Đợi cha một chút cha đi thay quần áo...."

Ninh Trùng cũng thay một thân quân phục.

Ninh Mẫn không có ngăn cẳn, tinh thần có chút hốt hoảng.

Chính là một loại dáng vẻ hoảng hốt, khiến Lăng Châu lo lắng, hơn nữa có giông tố khi đứa trẻ này mở xe sự việc càng khiến bà lo lắng không yên, nên dặn chồng đi theo.

Đây là có nguyên nhân.

Vốn dĩ, di hài của các thành viên tổ chức Liệp Phong được đưa về Đông Ngải Quốc vào năm ngoái, nhưng do năm trước thiếu tướng xảy ra chút chuyện ngoài ý, do nghi lễ giao nhận việc đặc biệt của thiếu tướng, và cũng vì phía Trúc Quốc có một vài nguyên nhân, hơn nữa sau này bị buộc phải trả lại.

Mấy ngày này Hoắc Khải Hàng điều trị tại Châu Úc, đến tận sáng sớm hôm qua đã trở về Quỳnh Thành, sau đó, Ninh Mẫn căn dự vào chuyện này, thông qua đối thoại, bàn bạc hai nước quyết định vào đúng 10 giờ sáng ngày hôm nay, sẽ đưa di hài trao trả lại cho Đông Ngải Quốc, đúng giờ Ninh Mẫn và thiếu tướng tham dự nghi lễ giao nhận.

8 giờ 30 phút, đúng giờ Ninh Mẫn xuất hiện ở trung tâm cơ quan chính quyền Đông Ngải Quốc: cung Đạt Lâm Đặc.

Trong đây là Đông Ngải Quốc trên dưới hai bên nghị viện làm việc thu hút tất cả âm thanh hoạt động, dường như là toàn bộ nơi quyền lực quốc gia, hướng về văn phòng thủ tướng chính phủ, ở giữa, là một bức đại quảng trường khổng lồ, trung tâm quảng trường, có chỗ ngồi đài duyệt binh cao cao, sau khi duyệt binh bắt đầu kéo quốc kỳ của Đông Ngải Quốc.

Hoắc KHải Hàng là nghị trưởng danh dự dưới nghị viên, không bì được với quyền lực của trên nghị trưởng, nhưng anh có tính đặc thù của anh, ví dụ như, mỗi năm anh có thể nhúng tay can thiệp vào một số việc quan trọng.

8 giờ 40 phút, Ninh Mẫn xuất hiện trong phòng làm việc của Hoắc Khải Hàng, anh đang nghe điện thoại, quần áo tây giầy da, tinh thần phấn chấn, giữa các cử chỉ cũng đủ cho thấy một bầu không khí nghiêm ngặt, trên mặt nét lạnh lùng muốn bức người, chỉ là lúc thấy cô, nét lạnh lùng trong phút chốc đều tan biến hết, tuy nhiên sắc mặt vẫn là màu trắng bệch.

"tối qua ngủ ngon chứ?"

Anh để điện thoại xuống đi đến gần cô, quan sát cẩn thận, một thân quân phục, nhìn cô vừa có khí phái anh hùng vừa đẹp động lòng người, cô đội mũ quân phục, toàn thân phát lên chí khí tinh thần cao, đôi mắt có thần khí, nhìn vào con ngươi sẽ khiến người ta cảm thấy Ninh đội trưởng ngày xưa quay trở lại một lần nữa.

"rất tốt. ngủ một đêm cùng mẹ em, cũng đã rất lâu rồi không có cảm giác như vậy. Rất yên ổn"

Cô nói rồi hành lễ chào theo kiểu quân đội: "quan trưởng Nhuế đến chưa vậy? em không trông thấy ngài ấy!"

"đến rồi!đi gặp cha anh rồi"

"lúc nào thì chúng ta xuất phát?"

Hoắc Khải Hàng nhìn đông hồ cổ tay: "còn 10 phút nữa. Quân đội Trúc Quốc dùng chuyên cơ sẽ chỉ sau 80 phút là đến nơi"

Ninh Mẫn gật đầu, do dự một chút, liền hỏi: "Hoắc gia đều được thông báo chứ?"

"đều theo kiến nghị của em, kịp lúc kế hoach thay đổi, năm người nhà trong gia đình đều đi"

"tốt"

Ninh Mẫn thở một hơi, tâm tình rất kìm chế, cầm chiếc mũ trên tay, xoa nhẹ huy hiệu trên chiếc mũ.

Hoắc Khải Hàng nhìn lặng lẽ, thật muốn ôm trọn cô vào trong ngực, muốn an ủi cô nhưng sự nặng nề giữa đôi lông mày, muốn dùng tay vuốt nó đi, lại phát hiện bản thân nửa câu an ủi cũng không có nói ra được, tại thời điểm này đây, về chuyện của tổ chức Liệp Phong, anh cảm thấy bản thân có nói lời gì đều không thỏa đáng, vẫn không nói còn hơn.

"uống cafe chứ?"

Anh chỉ có thể nói tìm những câu chuyện ngoài lề.

"không cần"

Bây giờ, cô chỉ phù hợp với nước sôi để nguội.

"ngồi một chút đi"

"vâng"

Hai người vửa ngồi xuống, bỗng trở nên trầm mặc

Cô bây giờ ở trước mặt anh rất ít nói, đều chỉ có một cái nhìn u sầu, không giống với trước đây khi cô yêu anh, sẽ đều có cách để dụ dỗ anh nói.

ở châu Úc mẹ anh không có gì đặc biệt, cha anh thì ngày hôm đó đã đi, mẹ thì ở đến 3 ngày hôm sau bay về Đông Ngải. Sau đó cô vẫn luôn chăm sóc anh.

Nếu như trước đây có cha mẹ cô bên cạnh, cô ít nói, vậy mà sau khi một mình ở chung với cô, anh cảm nhận được là cô vẫn y nguyên vẫn ít nói.

Nếu như không có Vãn Vãn, giữa bọn họ chỉ sợ luôn luôn lạnh nhạt như vậy

Anh còn nhớ, ngày thứ 3 hôm đó, anh từ sau lưng ôm lấy cô, cô cũng không như trước, giống như dòng suốt ngọt ngào tan chảy trong lòng anh, mà cô cứng nhắc rất bài xích.

Anh hỏi cô: "em khiến anh cảm thấy giữa chúng ta như xa cách mười vạn tám nghìn dặm vậy? Mẫn, như thế nào vậy?"

Cô nghĩ rồi nói:

"thời gian xa cách quá lâu, anh cũng khiến em thấy xa lạ, Hòa Bình bọn họ chết quá bi thảm.... trong tim em, vẫn luôn hiện ra cảnh tượng sát hại bi thảm đó... Hoắc Khải Hàng, anh có thể đừng chạm em được không?em chịu không nổi rồi.... ?


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-503)