← Ch.194 | Ch.196 → |
Ninh Mẫn ngây người một chút, khuôn mặt đỏ lên, giờ phút này cô hận không thể đào một cái hố mà nhảy xuống dưới.
Hoắc Khởi Hành nhất thời đen mặt, nghiến răng nghiến lợi, thở hổn hển, hai tay hung hăng nắm chặt tay vịn:
Người phụ nữ này, đây là cố ý trước mặt nhìêu người như vậy, nhục nhã Hoắc gia bọn họ sao...
Đông Đình Phong sửng sốt, khụ một tiếng, nâng tay đỡ cái trán, nhìn khuôn mặt như táo hồng của vợ mình cũng có không có trả lời.
Hắn là người thông minh cỡ nào, lúc này liền hiểu được ý của cô mình, không khỏi nhớ lại thời gian này.
Đáng tiếc, hai người ở chung với nhau thời gian rất ngắn, hắn cũng không rõ ràng chu kỳ sinh lý của cô.
Nếu như mấy ngày qua chính là thời kỳ rụng trứng của cô, ừ, chuyện này sẽ trở nên càng phát ra phức tạp nha...
"Cô nói nè, đứa nhỏ này, sao cháu lại lỗ mãng như vậy? Cháu đừng nói với cô, mấy ngày nay, thời gian hai cháu sống với nhau là vô ích nha. Có gan làm, thì phải có gan chịu. Nói, rốt cuộc hai cháu có tránh hay không!"
Chuyện tế nhị như vậy, thật sự không nên bắt mọi người đến đây thảo luận.
Đông Đình Phong rất bất đắc dĩ, cô của hắn, điên, thật đúng là điên. Nhưng tính toán thật rõ ràng..
"Không có!"
Hắn thở dài một tiếng.
Câu trả lời này khiến Ninh Mẫn lúng túng cúi đầu, khuôn mặt Hoắc khải Hàng lạnh lùng, vợ chồng Hoắc Trường An không vui, ba người Ninh gia lo lắng, ông nội nhíu mày cười một tiếng vui vẻ, mẹ thì lắc đầu than nhẹ... Mỗi bên có vẻ một vẽ mặt khác nhau.
"Cái thằng này, cháu không có sử dụng cách ngừa thai, hôm nay cháu còn dám lên tiếng để cho cháu dâu tự chọn —— chọn cái đầu của cháu. Cháu ngốc ơi, nếu trong bụng của cháu dâu đã sớm mang bầu làm sao bây giờ? Con cháu của Đông gia sao có thể lưu lạc ở bên ngoài?"
Đông Dạng hung hăng đâm nhẹ xuống trán của hắn, hoàn toàn xem hắn như đứa con nít làm chuyện xằng bậy.
Đông Đình Phong: "..."
Ninh Mẫn: "..."
Hai vợ chồng vừa liếc nhau một cái.
Mấy ngày nay, bọn họ thật rất ân ái!
Ninh Mẫn không khỏi sờ bụng, sắc mặt trắng bệch. Suy nghĩ có chút hỗn loạn.
Bên kia, Hoắc phu nhân coi như là hoàn toàn bị tức chết.
Trong mắt bà, trước kia Ninh Mẫn đến với con trai bà, đã là với cao, hiện tại lại ở cũng với người đàn ông khác, lại càng không xứng với con trai bà.
Dâu nhà Hoắc gia, phải có gia thế trong sạch.
Theo tính tình của bà, nếu người con gái này đã lựa chọn Đông gia, còn có cái gì mà lưu luyến?
Nhưng hết lần này tới lần khác con trai của bà vẫn mê luyến không bỏ được.
Thiệt là, con gái trên đời này cũng không phải chết hết, tại sao phải là cô ta chứ.
Hôm nay, lấy cái chuyện này lên mặt bàn để thảo luận, đơn giản bởi vì con trai bà đã hãm quá sâu, sâu đến người khác kéo không ra.
Cách duy nhất chính là, để cho người con gái này một lần nữa trở lại bên cạnh nó, hoặc là để cô ta hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nó.
Đây cũng là không có cách nào.
Tìm đường sống trong cõi chết đi.
Hoắc Khải Hàng hung hăng nắm chặt tay mình, nhìn trên tay, mu bàn tay đều nổi gân xanh, trực giác eo ếch càng ngày càng đau, trên người càng ngày càng lạnh, trong dạ dày quặn đau khó chịu, giống như có cái gì đó ở bên trong muốn trào ra ngoài.
Hắn cố gắng đè ép, hít sâu một hơi.
Nhưng, nhịn không được.
Đột nhiên một ngụm máu từ trong miệng tràn ra, hắn vội vươn tay che lại, có chất sềnh sệch từ ngón giữa tràn ra.
Hắn cúi đầu nhìn, đầy tay là máu, từ giọt rơi xuống.
"Khải Hàng!"
Hoắc phu nhân vừa lúc trông thấy rõ ràng, hoảng sợ gọi, nhìn cả ngón tay cũng có máu:
"Máu, tại sao lại hộc máu? Mau mau mau, Trường An, mau gọi bác sĩ, mau gọi bác sĩ đi..."
Hoắc Trường An cũng vội chạy tới, cau mày, xoay người muốn đi kêu người.
"Cha, đừng hoảng hốt, con không sao!"
Hoắc Khải Hàng tựa lưng vào ghế ngồi, giọng nói vô lực mệt mỏi. Lúc trước hắn còn có chút tinh thần để chống đỡ bây giờ như héo rút xuống.
Đây không phải là lần đầu hắn hộc máu, lần gần đây nhất, là ở tháng trước, nghe nói phi cơ rơi xuống, hắn chạy nhanh xuống lầu, không có chú ý dưới chân, sảy chân lật xuống, nặng nề lăn vài vòng —— lúc ấy không có xác định chính xác phi cơ có gặp rủi ro hay không, khí huyết công tâm, khiến hắn phun máu trước mặt Hách Quân.
Sắc mặt Ninh Mẫn biến đổi, vội vàng chạy tới, bởi vì trong câu nói của Hoắc phu nhân có chữ "lại".
Nhìn thấy trên tay hắn đều là máu, cùng với vệt máu ở khóe môi hắn, lòng của cô run lên:
"Làm sao vậy... Tại sao có thể như vậy? Hoắc Khải Hàng, anh nghĩ cơ thể anh làm bằng sắt hả? Lúc trước em đã nói với anh rất nhiều lần, dù làm gì cũng phải chú ý tới sức khỏe của mình và nghỉ ngơi thật tốt, anh.... anh là muốn chết sớm lắm hả..."
Hàm răng ngăn không được đánh nhau cầm cập.
Cô có chút sợ, tức giận rống lên.
Dạ dày Hoắc Khải Hàng không tốt, sáu năm trước, từng bị xuất huyết dạ dày.
Vì hắn bị bao tử, cô chăm chỉ học làm các loại thức ăn nhẹ. Vì muốn lo cho cuộc sống và bữa ăn hàng ngày của hắn.
Sau đó cô còn bắt buộc hắn sữa đổi các tính xấu trong người..
Có một đoạn thời gian, cô chăm sóc điều trị thật tốt cho hắn. Tinh thần đặc biệt tốt hơn.
Nhưng sau đó cô rời đi, ngày thường làm việc và nghỉ ngơi như thế nào, có thể từ sưc khỏa của hắn bây giờ có thể hiểu —— thành công của hắn, toàn bộ là dồn vào sự nghiệp của bản thân.
Bây giờ nhìn hắn hộc máu, càng có thể chứng minh, mấy năm này, hắn căn bản không có chăm sóc tốt cho bản thân.
Người này, làm việc chính là mỗi ngày mỗi đêm sao...
Phía sau, đông đình phong nhìn chăm chú bộ dáng hoảng sợ của cô, cái loại quan tâm này, là phát ra từ nội tâm, ánh mắt không khỏi có chút buồn bả, trong lòng không khỏi than một tiếng. Có một số hắn không thể so sánh với Hoắc Khải Hàng.
Đông Dạng nhíu mày, không thích thấy cháu dâu của mình khẩn trương vì người đàn ông khác.
Đông Lục Phúc chống gậy nhìn Ninh Đại Hải, hai ông đều muốn nói, vẫn là Ninh Đại Hải nói trước: "Sao không biết lo cho thân mình gì hết vậy? Bình thường đã nói với cháu đừng liều mạng như vậy rồi. Hazzx.."
Ninh Đại Hải cũng biết, đứa nhỏ này lúc trước uống rượu với ông, uống đến dạ dày quặn đau, sau đó Hách quân nói, ông mới biết được, dạ dày của đứa nhỏ này không được tốt lắm...
Ninh Trùng và Lăng Châu sắc mặt cũng khẽ biến, cho dù như thế nào, người này cũng là cha của Vãn Vãn, hơn nữa còn cứu con gái của bọn hắn, bọn họ vội vàng ra ngoài kêu bác sĩ.
Hà Cúc Hoa mặc kệ tâm tình của người khác, chỉ đau lòng cho con trai bà, tâm huyết hắn dành cho người con gái này, kết quả sợ rằng chỉ là công dã tràng. Bà đi tới vỗ vai con trai, im lặng an ủi —— nếu Ninh Sênh Ca không chọn con trai bà, chỉ có thể nói cô không có mắt thôi...
← Ch. 194 | Ch. 196 → |