← Ch.190 | Ch.192 → |
Cửa đóng ầm, Trần Tụy cười nhẹ còn sắc mặt Tiết Di rất khó coi.
Đông Kỳ xoay người, ôm cứng ngắc, nhìn Ninh Khuynh Vãn mỉm cười, không giống phản ứng kịch liệt giống ngày hôm qua: "Vãn Vãn, chúng ta chơi trò chơi có được không? Nếu mình thắng, về sau cậu phải gọi mình là anh..."Giọng nói mang theo hương vị vừa đỗ lại vừa lừa.
Ninh Khuynh Vãn không phát hiện ra vấn đề trong lời nói của cậu bé, làm một động tác: "Chờ chút... Trước khi chơi, trước tiên tôi muốn hỏi một chút, ba cậu cùng mẹ tôi có quan hệ gì? Tôi chưa bao giờ thấy ai hôn mẹ tôi. Trên tivi nói, nam nhân hôn nữ nhân, là yêu đương... Ba cậu cùng mẹ tôi đang yêu đương hả?"
"Phụt! xem ra, cậu xem tivi nhiều lắm ha!"
"Có ý gì?" Ninh Khuynh Vãn nhíu mày.
"Trừ yêu đương, giữa vợ chồng cũng hôn môi mà!"
Đông Kỳ nói giống một ông lão nói cho một tiểu nha đầu biết chân lý ấy, một bboj dáng rất già: "Tớ đã quen khi thấy họ như vậy rồi. Về sau, cậu cũng có thể thích hứng. Việc này rất bình thường."
Tiểu tử kia nhún vai, muốn sửa cách nói của cô: Mẹ có phải là mẹ của cậu không. Nói đến miệng, lại nhịn xuống.
Ninh Khunh Vãn trừng mắt, dùng tay che miệng: "Thiệt không, mẹ ta đã gả cho ba cậu sao? Sau này ba cậu thành ba tớ... Ai, chúng ta thì là quan hệ gì? Chờ một chút, tại sao ta phải kêu cậu là anh... cậu nhỏ hơn tớ mà..."
"Chúng ta lấy năng lực để phân lớn nhỏ..."
"Dừng, lớn nhỏ cùng năng lực không có quan hệ... Nếu ta chơi thua, nhưng tớ lớn hơn cậu, Đông Kỳ Kỳ, may goi tớ một tiếng chị nghe một chút coi..."
Mặt mày Ninh Khuynh Vãn hớn hở, giống như đột nhiên phát hiện việc này.
Đông Kỳ oán hận: "..."
NàyVãn Vãn, khinh người quá đáng!
Cậu cực kỳ ấm ức, vì sao cậu lại là em chứ?
Bị người khác đè đầu cưỡi cổ vậy rất là khổ sở...
Trần Tụy ở bên canh xem, cười, đối với tiểu tổ tong này, về sau ở chung một chỗ, rất vui nha...
Phòng tiếp khách, không có người ngoài, chỉ có thành viên của ba gia đình.
"Ninh lão tiên sinh, Đại Ninh, Ninh Trùng, mời ngồi..."
Hoắc Trường An đứng lên, chào hỏi: "Tiểu Ninh, các người cũng ngồi..."
Ba người nhà họ Ninh cũng lần lượt ngồi.
Ninh Mẫn không ngồi, bởi vì, chỗ ngồi Hoắc Trường An chỉ là bên cạnh Hoắc Khải Hàng, mà bân cạnh cô là chỗ của Đông Đình Phong, cô đứng xem, cảm giác đây là tư thế ngồi ba người. Mà bọn họ, giống như bị xét xử vậy.
"Bộ trưởng Hoắc, ông muốn nói gì thì cứ ngồi đi, cháu đứng được rồi..."
"Đứng lâu sẽ mỏi, ngồi đi..."
Đông Đình Phong kéo cô ngồi xuống, chỉ thay đổi vị trí, anh ngồi ở giữa, Ninh Mẫn ngồi bên trái anh, Hoắc Khải Hàng ngồi bên phải anh. Ba người ngồi hình cung đối mặt với trưởng bối của ba gia đình.
Hoắc Khải Hàng mấp máy miệng, không có ý kiến.
Bên kia, Hoắc Trường An nhìn một vòng, không có lập tức nói chuyện, nghĩ đến trước đây cô bé tóc ngắn hay cười, con mắt sáng, toàn than tỏa ra một loại khí chất bừng bừng hung phấn, có thể làm cho người khác hung phấn tinh thần, bây giờ cô có tóc dài, nhìn rất yếu đuối, nhưng nội tâm rất mạnh, không thể khinh thường: "Là như vầy, tôi nghĩ muốn cùng mọi người nói chuyện, còn có cùng nhà họ Đông nữa, về chuyện, Ninh Mẫn, tiểu Đông, còn có Khải Hàng..."
Tâm của Ninh Mẫn nhảy dựng lên, liếc ngìn người ngồi đối diện đang ngồi xe lăn, sắc mặt Hoắc Khải Hàng không tốt.
Người này, thật sự không nên ngồi như vậy, thân thể không thể chịu nổi.
Cô liếc qua đó, anh liếc lại, môi anh khô nứt, đáy mắt có chút dịu dàng lóe lên một chút, khi đối mặt với cô, tâm tình anh rất dao động, liền mỉm cười.
Trước kia, anh đã nói qua, trừ bỏ cô, bất cứ cái gì thú vị như thế nào giống như chuyện cười cũng không thể làm cho anh cười.
Anh nói: Ước chừng, là vì anh chưa bao giờ có tâm trạng đó. Mà cùng với cô, tâm trạng anh rất thoải mái, cười rất nhiều, là loại âm thanh phát ra từ nội tâm khi bị kích thích mạnh.
Cô thu hồi tầm mắt, nhìn người nam nhân bên cạnh, nhàn nhạt, mặt anh đang hướng về phía trước.
Trên người nam nhân này, dùi anh rất ấm, truyền cho người ta cảm giác ấm áp.
Đương nhiên, điều kiện đầu tiên là, anh nguyện ý biểu hiện năng lượng này trước mặt người đó.
Bằng không, sẽ đễ dàng bị một tầng khí lạnh lùng dọa sợ nếu muốn lại gần anh.
Hai nam nhân này, đều là ngàn năm tìm được một, bất luận người nào, nếu đứng trên sân khấu, có thể làm cho hàng vạn người ở dưới hét chói tai, rất oai phong.
Bằng năng lực của họ, xuất than, đều có cả.
Mà cô, rất bình thường, lại không hiểu, duyên cớ gì lại được hai người đàn ông xuất sắc như vậy để ý.
"Bộ trưởng Hoắc, hiện tại A Ninh là vợ của cháu..."
Trước mặt mọi người, Đông Đình Phong nói thẳng như vậy.
"Bác biết!"
Hoắc Trường An gật đầu, nhìn thấy ánh mắt ảm đạm của con, ngừng một lúc, ông mới giọng nói uy nghiêm nói: "Khi đó, con bé sinh cho nhà họ Hoắc chúng tôi một đứa cháu gái! Con bé nên là con dâu của nhà họ Hoắc chúng tôi. Chuyện hôn nhân này cũng không tính."
Đông Lục Phúc nghe, bỗng nhiên đứng đậy, dùng gậy gõ xuống đất, cười lạnh một tiếng: "Cái gì mà không tính. Bộ trưởng Hoắc, trên đời này có nhiều chuyện không tính quá nhỉ, kết quả, không tính trở thành sự thật rồi đó. Lão già như tôi chỉ biết một chuyện: Ninh Sênh Ca hiện tại là cháu dâu của nhà họ Đông chúng tôi, chuyện khác, tất cả đều vô nghĩa..." Giọng nói của ông không có nhường nhịn.
Căn cứ vào người đó là trưởng bối, nên Hoắc Trường An nhẫn nhịn, dùng giọng nói biện luận: "Này cũng không phải vô nghĩa, mà đứa bé đối với ba nhà chúng ta có một cái Đại mâu thuẫn. Mâu thuẫn này, không nên thảo luận ở đay, nhưng nếu không nói, không xử lý ổn thỏa, sẽ đân đến tranh cãi không ngừng của ba nhà chúng ta. Hôm nay tôi không muốn phiền phức như vậy, nên đến đây, không muốn điều tra sự việc ám sát, mà muốn đem chuyện này xử lý sao cho hợp tình hợp lý."
"Bác Đông, nhưng có một vấn đề, chúng tôi nghĩ có một biện pháp giải quyết tốt nhất, mà không có tiếng xấu... Lời này, là năm đó có người khuyên cháu. Cháu thấy có lý. Chúng ta đều là người trưởng thành, nhưng mà cũng cùng quê, hoặc là than thiết, dĩ hòa vi quý, là thượng sách. Đây là hạ sách, không nên có ân oán gay gắt, cũng có thể thực hiện được..."
"Cho dù là Đồng gia, hay lại là Hoắc gia, đều có đanh dự của gia tộc, làm trưởng bối, không ai muốn làm xấu mặt cả, chúng ta nên thảo luận cào trọng tâm. Ông Đông, ông nói có đúng không?"
Nói chuyện với bề trên, giọng nói rất cung kính, nghe giống như, có thể thấy đã xác định xong vấn đề cần tranh luận.
"Bốp!"
Đông Dạng đem di động ném trên mặt bàn, ôm ngực miệng cười, ánh mắt xanh rờn: "Bộ trưởng Hoắc, nói trắng ra, ông là người cầm tiền khi người ta nộp thuế, thừa máy bay, nên chạy tới Úc, đơn giản là muốn thay con trai đòi lại vợ đúng không... Cậu lại vòng vo tam quốc, đều là mục đích này... Có phải ông thấy con trai ông thay cháu đâu tôi chịu một phát đạn, cháu đâu ta nên bỏ cháu trai tôi, sau đó lại cưới con trai ông, vậy mới đúng có phải không?
Hoắc Trường An nhìn người phụ nữ này, căn cứ vào việc ba mươi năm trước, bà ấy vẫn ôm hận đến bây giờ, trong lời nói của ông rõ ràng mang ý chỉ trích, sao lại ngược lại rồi.
Ông nén tính tình lại tiếp tục nói: "Lời này, là Đông tiểu thư nói, không phải là nhà họ Hoắc tôi nói."
"Ông không nói như vậy, nhưng trong lòng ông nghĩ như vậy." Đông Dngj lạnh lùng vạch trần ông.
"Đường thì xa, ông lại kêu chúng tôi lại, lại đem gia đình chúng tôi, gia đình thông gia lại, chỉ vì muốn phá hoại hôn sự của cháu đâu và chấu trai thôi sao?"
"Tôi nói cho ông biết, hôm nay Hoắc Khải Hàng trúng đạn, không phải rủa cậu ta, đều do cậu ta gieo gió gặp bão. Nếu cậu ta ở tại Quỳnh Thành làm việc của cậu ta, cậu ta đâu có gặp chuyện như vậy?"
"Không thể đi..."
"Nếu cậu ta không tới, cháu trai với cháu dâu tôi không có ở lại Úc này, chúng tôi cũng không phải từ xa chạy lại đây. Mà do nhà chúng tôi động viên, chúng tôi đang nghĩ muốn tổ chức hôn lễ ở noi nào? Nên có chút tiền mừng? Nên tổ chức vào lúc nào... Chúng tôi sẽ thông báo sau..."
"Chờ một chút..."
Hoắc phu nhân càng nghe càng tức, giọng nói không cao không thấp chen ngang: "Đông tiểu thư, bà bao che khuyết điểm hơi quá rồi có phải không?"
"Tại sao tôi lại bao che khuyết điểm rồi?"
Quay đầu nhìn Quý Như Tịch đang xúc động, ánh mắt càng lộ ra vẻ chán ghét.
"Chẳng lẽ không đúng sao? Sáu năm trước Tiểu Ninh đã là người của nhà tôi, đã sinh cho nhà tôi một đứa cháu gái."
Những lời này, rất có trọng lượng, miệng lưỡi rất trơn tru, rất có lực sát thương.
← Ch. 190 | Ch. 192 → |