← Ch.182 | Ch.184 → |
Ninh Mẫn không nói gì
Cô thấy trên mặt anh nhễ nhại mồ hôi, khuôn mặt bình tĩnh giọng nói nhẹ nhàng cho cô cả giác thân quen: "Không đeo, sáu năm trước chúng ta đã chia tay rồi. Hiện tại, em là vợ của Đông Đình Phong!"
In lặng!
Trong phòng bỗng nhiên im lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở của anh.
Thật lâu.
"Là sao? Chẳng lẽ em muốn tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này sao? Em muốn anh phải như thế nào? Em không thể cho anh một cơ hội hay sao?"
Hoắc Khải Phong nhìn chằm chằm cô, sắc mặt trắng bệch, khó xem đến cực diểm, giống như lúc hôn mê, thấy cô mhoong đổi ý.
Thật là, đáng lẽ anh không nên hối thúc cô như vậy. Thật là: "Chữ ký đó, anh không có để tâm."
Đây là lời nói thật. Mà lời nói thật, thường gây tổn thương.
"Không có để tâm?" Anh cúi đầu cười, cô có thể cảm nhận nỗi đau trong lời nói của cô: "Cho dù là sai, em vẫn muốn kiên trì sao? Kiên trì như vậy thì có lợi ích gì?"
Cô trầm mặc.
Hoắc Khải Phong nổi giận, nghiến rang nói ra hai chữ: "Ly hôn!"
Đối với anh mà nói, còn có cái gì châm chọc hơn hai chữ này.
Chờ đợi nhiều năm như vậy. Lại trở thành công dã tràng.
Ninh Mẫn quay mặt đi, nói gằn từng chữ: "Em không có bất kỳ lý do gì để ly hôn cả, Hoắc Khải Phong, em không đem cuộc hôn nhân này thành trò chơi..."
Nay sau đó, anh hung hăng đẩy cô ra, suýt chút nữa anh đã ngã từ trên giường xuống, cô muốn đỡ, anh đẩy cô ra, khó khăn mới nàm lại. bởi vì động vào vết thương, mồ hôi anh ứa ra.
"Hoắc Khải Phong, chúng ta đã là quá khứ rôi! Như vậy, ít nhất, chúng ta vẫn còn tình bạn... Em đã là vợ của người khác... Đây là sự thật."
Nằm trên giường, anh hung hang cầm lấy chăn, gương mặt lạnh lùng, trắng bệch: "Thật ra em yêu ann! Nhưng lại lấu người khác. Ninh Sênh Ca, em thật sự rất hồ đồ? Em không thể vô trách nhiệm với mình như vậy được."
Cô cúi đầu, lời của anh: Là hồ đồ sao? Là không có trách nhiệm sao, có lẽ, có thời gian cô rất vội vàng, nhưng cô không bởi vì vậy mà hối hận.
"Hoặc là, hiện tại, em không còn thích Đông Đình Phong... Hôn nhân ấy, không có tình yêu. Quan trọng là..., Em đã là vợ hợp pháp của anh ấy. Hơn nữa em đủ tư cách để làm vợ của anh ấy...."
Lời này, có phải kích thích anh ấy, sắc mặt của anh, rất trắng nhìn thấy mà sợ hãi: "Em đang muốn chọc giận anh sao?"
"Em không muốn anh giận..." Anh ấy đòi hỏi quá mức, cô không thể đồng ý.
"Em đang chọc giận anh." Ngữ khí của anh rất khẳng định.
Đột nhiên cửa mở, Hách Quân đi vào, anh nhìn thấy hai người cãi nhau, sắc mặt hai người rất khó coi.
"Được rồi, sao lại cãi nhau rồi hả? Ninh Mẫn, Hoắc thiếu mới tỉnh!"
Ninh Mẫn nghe vậy, Hách Quân nói, giọng nói có phàn nặng nề, đàng phải im miệng.
"Anh sẽ không buông tay!"
Trên giường, anh nhắm mắt, giọng nói không muốn nhường nhịn cô.
Cô nghe vậy, có phần sợ hãi, lo lắng cho tương lại, hện tại, sẽ mang đến phiền phức cho Đông Đình Phong.
Nghĩ vậy, cô có phần nhớ hắn, người nam nhân ấy, mang đến cho cô cảm giác ấm áp.
Cô đã đánh mất nhãn, vậy phải làm sao bây giờ?
Một loại chột dạ ập đến, đii đến tâm cô!
Không được, cô phải tìm lại nhẫn.
Xoay người, cô bỏ đi, tay lại bị túm lại.
"Đi đâu?"
Hoắc Khải Phong thấy sắc mặt cô khó coi, hỏi một câu, cô bây giờ, làm anh khẩn trương. Rõ ràng cô bên cạnh anh, nhưng anh cảm thấy bất an, hoặc là vì bốn chữ "Vợ hợp pháp", làm anh đau. Hiện tại cô là của nam nhân khác.
"Em và anh cần bình tĩnh lại..."
Cô rút tay, đi ra ngoài.
Ninh Mẫn đi xuống dưới tìm nhẫn, xem anh vứt ở chỗ nào, có một cái hồ nhân tạo nho nhỏ, nước hồ rất tối, muốn tìm lại nhẫn, rất khó.
Cô đứng ngẩn người hồi lâu, chiếc nhẫn ấy, cô rất thích.
Nhìn thấy ngón tay trông không, lòng của cô, cũng trống không như vậy.
"Cô chủ, cô tìm cái gì vậy" A Xán đột nhiên xuất hiện, thấy cô hồn xiêu phách lạc nhìn chằm chằm hồ nước.
Cô quay đầu, ngẩn ra: "Sao anh lại ở đây? Đông tiên sinh đâu?" Cô nhìn xung quanh, hắn đến đây sao?
"Hôm qua chúng tôi đến, người ta không cho chúng tôi lên gặp cô, hôm qua tiên sinh chờ đến nửa đêm, sau đó quá mệt, liền về khách sạn. Cô chủ, cô không gọi cho tiên sinh sao. Tiên sinh rất lo lắng cho cô."
A Xán đưa di động cho cô.
Ninh Mẫn nhận lấy, do dự một chút, gọi diện cho hắn: "số máy quý khách tạm thời không liên lạc được, ...."
"Có thể anh ấy tắt máy rồi!"
"Ừ!"
"Tồi đi gọi ngài ấy đến, cô cứ giữ điện thoại đi!"
"Ừ, tôi sẽ gọi cho anh ấy. Cám ơn!" Ninh Mẫn nhẹ nhàng nói: "Anh, đi ngủ đi? Sắc mặt không tốt lắm, đi nghỉ ngơi đi."
A Xán nhìn cô, sắc mặt cũng không tốt, rất khó coi. sao thấy Hoắc thiếu bị thương, chỉ trong một đêm, sắc mặt cô tiều tụy như vậy.
Cùng lúc đó, Đông Đình Phong đang cùng con gái ăn cớm trong phòng tổng thống, điện thoại đang sạc pin, Đông Kỳ hỏi: "Cái chú kia có quan hệ gì với mẹ vậy?"
Đông Đình Phong không biết nên nói gì với con gái, về thân phận của hắn, hiện tại anh không thể nói rõ.
Trần Tụy dâng ăn cơm ở bên cạnh, ngừng lại, cũng hiểu được việc này, không thể cùng con nói rõ, nói không đúng, sẽ trở thành bóng ma cho cô bé, đứa nhỏ này vẫn cho là nó là con của Ninh Sênh Ca và hắn.
Lú này, có người gõ cửa.
Trần Tụy đi mở cửa.
Cửa mở, là một nam nhân xa lại.
"Ngài Đông Đình Phong có ở phòng này không?"
"Vâng!"
"Ông chủ của tôi, muốn gặp ngài Đông Đình Phong, nên kêu tôi qua đây mời."
"Ông chủ của anh là ai?"
Người nọ cười, đưa một tấm thiệp ra, Trần Tụy vừa thấy, rùng mình, nói một câu: "Chờ một chút!"
Anh mang cho Đông Đình Phong đang lau miệng cho con gái.
"Người nào đưa?"
"Chính ngài đi!"
Đông Đinh Phong liếc mắt một cái, đôi mắt sâu xa: "Nói cho anh ta, tôi sẽ đến đúng hẹn."
Tám giờ sáng, Ninh Mẫn trở về phòng bệnh đặc biệt, rửa mặt, ra phòng khách ăn chút đồ ăn.
Sau khi ăn xong, Vãn Vãn rúc vào ngực cô, không hề nhúc nhích, cô bé nói: "Mẹ, mẹ ôm con đi, một lúc thôi. Tối qua, mẹ đã ở cùng bác ấy cả đêm, bây giờ, mẹ giúp con đi"
Cô ừ một tiếng, nhìn cô chăm chú, muốn tên người cô tìm ra dấu của nam nhân, nhưng mà không thấy.
Ba mẹ ở trên giường đến đêm, bé rất giống mẹ, không giống Hoắc thiếu.
Trên mặt đứa nhỏ này rất giống tiểu Kỳ, tại sao lại như vậy?
Chẳng lẽ hôm qua cô làm mất nhẫn của hắn, trong lòng áy náy, cho nên, mớ nhớ nhung như vậy.
"Mẹ, Đông Kỳ có chuyện gì vậy? Sao chị ấy lại kêu mẹ là mẹ?" Vãn Vãn muốn biết, nhưng tâm trạng của mẹ rất tệ, cười cho có lệ. cho nên, bé hỏi rất cẩn thận.
Ninh Mẫn không nói gì, không biết giải thích quan hệ giữa mình và Đông Kỳ như thế nào. Vãn Vãn là con của Hoắc Khải Phong, năm đó nhà họ Hoắc mắt nhắm mắt mở cho cô sinh bé ra, cô không muốn từ bỏ bé. Đứa nhỏ này, thuộc nhà họ Hoắc, người nhà họ Hoắc không muốn từ bỏ.
"Mẹ, vấn đề này, rất khó trả lời sao?"
"Có một chút!"
Cô nói nhỏ, để tay lên mặt bé hỏi: "Vãn Vãn, con có muốn không có ba?"
Vãn Vãn tròn to mắt, nghiêng đầu, tâm bang bang nhảy loạn: "Mẹ, con muốn."
Bé, không hy vọng có được tình yêu của cha?
Gia đình đơn thân thì như thế nào, tóm lại một gia đình không hoàn chỉnh.
Trong lòng Ninh Mẫn than thở một tiếng.
"Nếu như... Nếu như thương lai, con không thể đi cùng ba..."
"Chờ một chút, tại sao không thể ở cùng ba?" Vãn Vãn nhíu mi, hỏi lại.
Tâm của đứa nhỏ này, rất mẫn cảm.
Ninh Mẫn chọn lọc từ, nghĩ nghĩ, mới nói: "Lúc này, ba với mẹ, con chỉ có thể chọn một..."
Mặt bé đột nhiên trắng xanh, vội vàng ôm cổ cô, trong mắt rất hoảng sợ: "Mẹ, mẹ muốn rời bỏ ba, muốn chia tay sao? Không, không được, không được, con chỉ muốn mẹ, con không cần ba... Từ mẹ ra, người nào con cũng không cần... Mẹ, bây giờ con nghiêm túc nói cho mẹ biết, nếu mẹ bỏ con, con sẽ không ngoan ngoãn, cho dù mẹ ở đâu, con cũng sẽ đi tìm mẹ..."
Phản ứng kịch liệt như vậy, làm cho Ninh Mẫn kinh ngạc, đau lòng: "Con bé ngốc, sao mẹ có thể bỏ con được... Con yên tâm, mẹ sẽ cô gắng, cho con mãi mãi đi theo mẹ."
"Nói lời phải giữ lời, nếu nuốt lời là chó con! Lại đây, ngoắc tay đóng đấu..."
Đưa ngón tay út ra, mặt Vãn Vãn rất nghiêm túc.
Ninh Mẫn cười, cũng duỗi tay: "nói thật nha, không được nuốt lời! Mẹ, con người mẹ. Con không muốn có ba, nhưng không thể không có mẹ! Vãn Vãn chỉ cần mẹ!"
Bé hôn cô khắp mặt, rất nghiêm túc nói.
Cửa, đột nhiên bị mở ra, hai mẹ con cùng nhìn ra ngoài, là một nữ nhân, đứng ở cửa, tóc cột cao, váy ngang đầu gối, trên tay cầm một cái túi, rất đơn giản. Nhưng cho dù váy hay túi phối hợp rất ăn ý, lộ rõ khí chất, có vẻ cao quý.
Giờ phút này, ánh mắt sắc bén, nhìn lướt qua Ninh Mẫn, rồi rơi vào người Vãn Vãn, nhíu mi lại. Giống như muốn nói với bé gì đó.
Ninh Mẫn đứng lên, vẻ mặt biến sắc, không biết vì sao, mỗi lần thấy cô ta, cô đều khẩn trương, rất áp lực. Có lẽ trên người cô tỏa ra khí tức hơn người, cho người khác cảm giác bức bác!
"Bác gái, bác đến khi nào?" Người đến không phải là người quyền lực nhất nhà họ Hoắc: Quý Như Tịch.
"Vừa đến!"
Hoắc Nhân nhàn nhạt đáp lại, đằng sau cô là trợ lý Tiết Di, khi Tiết Di bước vào nói: "tiểu thư, nhìn thấy người, sao lại không chào?"
Giọng nói ôn hòa, nhưng nghe vào trong tai, là cáo mượn oai hùm.
Vãn Vãn đoan chính đứng trước mặt Ninh Mẫn, liếc bà một cái, nhìn đến mẹ, thấy mẹ gật đầu mới kêu một câu: "Bà nội Hoắc, chào buổi sáng!"
Hoắc phu nhân bước vào, đi lại nhẹ nhàng, cười đoan trang, mền mại nói: "Về sau kêu bà nội là được, kêu cả họ, không có than thiết. Đúng rồi, ông nội cũng đến đây, đang ở trong phòng ba con. Ngoan, đi qua xem ba đi... Nói chuyện với ba, ba mới hết đau... Đừng quên, trong lòng ba con là bảo bối."
Lời này, Ninh Mẫn hơi kinh hãi.
Sau sáu năm gặp mặt, đây là lời đầu tiên sau khi gặp lại, lại nói trước mặt con của cô như vậy, thừa nhận Vãn Vãn là huyết thống nhà họ Hoắc.
← Ch. 182 | Ch. 184 → |