← Ch.172 | Ch.174 → |
"Cháu bé, nhà cháu ở đâu? Cháu xem, Vãn Vãn nhà chúng ta bị thương, cần tìm một chỗ để xử lý vết thương, có thể đến nhà cháu làm phiền một chút không?"
Hách Quân ngồi xổm xuống, vẻ mặt ôn hòa hỏi, anh nghĩ muốn tìm ra chỗ ở của Ninh Sênh Ca.
Đông Kỳ chớp đôi mắt to tròn một cái, liền đưa tay chỉ về phía đông: "Ở gần đây có bệnh viện đó chú, ngay tại lộ bên kia kìa. Chú đưa bé đến đó xử lí vết thương có vẻ tốt hơn."
Không biết vì sao, nhóc cảm thấy ánh mắt của hai người này không có ý tốt. Nhóc liền thông minh chỉ chỗ khác cho hai người họ.
Hoắc Khải Hàng quay đầu liếc một cái, cũng chú ý tới nhóc con này, tâm không khỏi nhảy dựng, ánh mắt nhìn xung quanh, lạnh nhạt nói:
"Đi đến bệnh viện trước."
Hoặc là vào trong xe của hắn xử lý một chút, dù gì đây cũng chỉ là vết thương nhỏ nên cũng không có gì đáng ngại.
Quan trọng là bọn họ chỉ muốn đi theo đứa nhỏ này, tìm ra nơi ở của Ninh Sênh Ca, ——
Người Đông gia, đều có tính cảnh giác cao.
Hắn nhìn ra được, đứa nhỏ này vẫn luôn đề phòng bọn họ.
Thức ăn đã làm xong, nhưng Đông Đình Phong còn đang nói chuyện điện thoại, Ninh Mẫn liền ra ngoài tìm Đông Kỳ, Trần Tụy nói nhóc đã chạy qua phía bên kia chơi, liền hỏi cô có muốn gọi điện thoại kêu nhóc về không? Cô cười cười, nói không cần, tự cô sẽ đi tìm, dù sao cũng gần đây thôi.
Đi đến bên cạnh ruộng hoa hướng dương, gặp được a Xán anh ta lại nói nhóc gặp được một bé gái đang nói chuyện bên kia, liền đuổi anh ta đi chỗ khác. Cô bật cười. Đây là đi gặp bạn gái nhỏ sao?
Cô bật cười, năm tuổi?
Tìm bạn gái?
Nói giỡn sau, đứa nhỏ này từ trước đến giờ không thích đùa giỡn với con gái cơ mà.
Cô lấy điện thoại khởi động vị trí định vị của GPS, liền đi theo điểm chỉ dẫn mà tìm đến chỗ nhóc.
Lúc cô chui ra cánh đồng hoa, đi vào bờ ruộng bên kia thì trên người đã dính không ít phấn hoa màu vàng óng ánh rồi, trong lòng cô lại nhớ đến Vãn Vãn, thầm nghĩ, nếu Vãn Vãn mà nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, chắc chắn bé sẽ vui lắm.
Lúc này phía xa cô liền nghe được có người đang nói chuyện:
"Tiểu Kỳ, tạm biệt!"
"Tạm biệt, chúc ngươi sớm tìm được mẹ nha!"
"Ừm!"
Ninh Mẫn giật mình, giọng nói này sau lại quen tai như vậy, ...
Đây là do ban ngày suy nghĩ nhiều nên đêm đến mơ thấy sao?
Hay là...
Cô đột nhiên ngẩng đầu, nhìn qua thì thấy được khuôn mặt quen thuộc, một bóng dáng mà ngày đêm cô luôn mong nhớ xuất hiện trong tầm mắt cô, cô kích động nghẹo ngào kêu lên:
"Vãn Vãn.."
Giờ khắc này, cô vẫn hoài nghi những gì mình thấy không phải sự thật, con gái cô.. , Vãn Vãn của cô....
Ninh Khuynh Vãn vừa định trèo lên lưng, vừa nghe được có người gọi, lập tức quay đầu lại khi nhìn thấy rõ người phụ nữ xinh đẹp phong tình vạn chủng đang đứng trong ruộng hoa hướng dương, thì hai mắt lập tức phát sáng, mừng như điên, đẩy mạnh tấm lưng dày rộng phía trước ra, cũng không sợ đau nữa, chân thấp chân cao chạy đến, trong miệng vui mừng mỉm cười kêu lên vang vọng toàn bộ chân trời, chấn động luôn cả những đóa hoa hướng dương:
"Mẹ!"
Đông Kỳ chậm rãi quay đầu liền ngẩn ra, nhóc đang suy nghĩ vận khí của bé này thật tốt, nhanh như vậy mà đã tìm được mẹ rồi, nhưng khi nhóc nhìn rõ người đó thì cả người liền choáng váng, hai mắt trừng thật to như muốn rớt ra ngoài.
Này này, này rõ ràng là mẹ của cậu nha!
Mà người đàn ông vốn đang ngồi chồm hổm định cõng bé, cũng chậm rãi đứng lên, khuôn mặt lạnh lùng khi thấy cô liền xoạt qua một tia mềm mại, như có cái gì đó chặn trong cổ họng của hắn, hầu kết không ngừng nhấp nhô, có chút cảm giác thô ráp, hốc mắt ướt át:
Mẫn Mẫn!
Người con gái khiến hắn vừa yêu và vừa hận.
Cô cứ như vậy xuất hiện, mà không hề báo trước.
Đúng vậy, cô không có bị thương, cô vẫn tốt, cô mất tích bốn tháng, rốt cục cũng xuất hiện ở trước mặt hắn, những ngày nhớ nhung cứ như bờ đê bị vỡ tràn vào đồng ruộng.
Hắn hận không thể lập tức chạy qua ôm cô vào lòng để thỏa mãn những ngày nhớ nhung khát khao cô, để hắn có thể cảm nhận được hơi thở của người con gái khiến hắn mất ăn mất ngủ, muốn biết cô còn sống.
Nhưng không, hắn không làm như vậy, mà là hít một hơi thật sâu, đè xuống kích động trong lòng, từng bước từng bước đi đến đó, nhìn hai mẹ con ôm thành một đoàn, nhìn mái tóc dài của cô khắc sâu vào lòng —— hắn lẳng lặng đứng đó, cả người căng cứng.
Cô càng ngày càng đẹp, cũng càng ngày càng kiều diễm động lòng người rồi, dáng vẻ tươi cười sáng ngời đó, hơn nữa rất kích động.
Tim của hắn, cứ bang bang đập loạn. Cả người, hình như càng tràn đầy sức sống.
Mỗi người đều có một cái tín ngưỡng riêng, cô là tín ngưỡng của hắn là ánh mặt trời có thể chiếu ấm lòng hắn, gọi sáng cả thế giới của hắn.
Mất đi cô, cuộc sống của hắn ảm đạm mất đi ánh sáng, mất đi cả phương hướng.
Cho nên, từ nay về sau, hắn sẽ giữ chặt lấy cô, giữ chặt ánh mặt trời này, sẽ không bao giờ buông tay nữa.
Ở phía trước.
"Mẹ, mẹ, con nhớ mẹ muốn chết, hức...con nhớ mẹ muốn chết luôn.. hức..."
Bé con gắt gao ôm lấy cổ cô, hai chân lại càng quấn chặt hông cô, nước mắt nước mũi thi đua nhau mà chảy, miệng vội vàng kêu, còn không ngừng hôn lên mặt cô.
Ninh Mẫn ôm chặt đứa nhỏ đáng yêu này, cảm giác mất mát cuối cùng cũng được lấp đầy, thời gian năm năm hai mẹ con cô luôn nương tựa lẫn nhau, sinh mệnh sớm đã dung nhập vào một chỗ, bây giờ chỉ xa cách bốn tháng nhưng cuộc sống của họ đã bị phá vỡ, giờ phút này, gặp lại con gái yêu của mình, cô chỉ cảm thấy như đã cách một đời. Giống như những kiếp nạn bấy lâu nay chỉ là một giấc mộng, khi tỉnh mộng cô sẽ trở lại chính mình. Đây mới là con người thật sự của cô.
"Vãn Vãn, Vãn Vãn... mẹ cũng rất nhớ con, mẹ nhớ con lắm, Vãn Vãn..."
Chuyện này cô luôn dấu trong lòng, chỉ cần nghĩ tới, tâm sẽ liền đau dử dội.
"Mẹ nhớ con sao mẹ không về tìm con? Mẹ, mẹ thật sự bị lạc đường sao! Mẹ bị lạc đường sao?"
Vãn Vãn nghẹn ngào nói, ủy khuất bưng lấy mặt cô:
"Mẹ có biết con sốt ruột lắm không?
"Con tưởng mẹ không quan tâm con nữa?
"Mẹ mỗi lần khi mẹ đi ra ngoài đều ôm con một cái thật lâu. Chiều về cũng sẽ đến trường đón con, đến tối mẹ cũng nhất định làm một bàn thức ăn thật to đợi con, nếu con ngủ trước nhưng đến khuya con giật mình cũng sẽ thấy mẹ ngủ bên cạnh con, ăn sáng xong sẽ đưa Vãn Vãn đi học, con muốn mẹ chạy moto chở con đi học.."
"Mẹ, mỗi ngày con đều đợi mẹ, nhưng mẹ vẫn không xuất hiện.
"Mẹ.. con bị bệnh, mấy ngày trước con bệnh đến hồ đồ, Vãn Vãn muốn mẹ sẽ dỗ Vãn Vãn, dỗ con uống thuốc, thuốc đắng lắm mẹ...
"Mẹ, sao mẹ vứt bỏ con lâu như vậy...
"Mẹ thật đáng ghét, đáng ghét...
"Sao mẹ có thể để Vãn Vãn thương tâm như vậy hức hức...
"Mẹ có biết không, Vãn Vãn nhớ mẹ nhiều lắm... nhớ tới tâm đều đau..."
Giọng nói mềm mại mang theo nồng đậm nức nở, miệng thì nói đáng ghét, nhưng hai tay lại ôm chặc chẳng buông.
"Vậy sao? Mẹ xin lỗi Vãn Vãn! Sao con lại sinh bệnh? Bây giờ con thấy sao rồi?"
Ninh Mẫn lau nước mắt trên mặt bé, vuốt ve gương mặt vốn dĩ tròn trịa giờ đã gầy đi rất nhiều.
Vãn Vãn muốn trả lời, đã bị một người giành trước nói:
"Con bé nhớ em, buổi tối thừa dịp bảo mẫu đi ngủ, một mình lén chạy tới ban công chờ em, nên bị cảm lạnh, sốt cao vài ngày không lùi, trong miệng vẫn gọi tên của em. Ngày 11 tháng 1, con bé sốt đến gần như không còn ý thức, ngày đó, Hách Quân gọi điện thoại nói cho anh biết đã tìm được em, anh vốn định dẫn con cùng đi tìm em, con bé rất nhớ em nó rất muốn nhìn thấy em, nhưng tình huống cơ thể lúc đó của con bé rất xấu, nên anh không dẫn con bé theo, nếu không nó lại thất vọng rồi. Lúc anh bay đến Ba Thành thì em cũng đã rời đi, Mẫn Mẫn em bị lạc bên ngoài lâu như vậy, em không nhớ rõ đường về sao? Ở ngoài lâu như vậy, có phải đã đến lúc em nên về nhà không...?
Một giọng nói trầm thấp đặc trưng của người đàn ông vang lên.
Lúc Ninh Mẫn đến đây cũng thấy Hách Quân và Dương Khai đứng ở đây, chỉ duy nhất không thấy Hoắc Khải Hàng, toàn bộ lực chú ý của cô đều đặt trên người Vãn Vãn, lúc đến đây chỉ thấy Vãn Vãn muốn leo lên lưng người đó, mà người đó lại quay lưng về phía cô nên cô cũng không biết người nọ là ai. Nhưng giờ thì cô đã biết, người vừa định cõng Vãn Vãn, lại là Hoắc Khải Hàng.
Hoắc Khải Hàng, Hoắc Khải Hàng, chỉ cần nhắc đến tên này, lòng của cô sẽ phát run. Người từng khiến cho cô cảm thấy hạnh phúc vui vẻ, hiện tại chỉ khiến cô đau đớn và bắc đắc dĩ.
Yêu quá nồng nhiệt, cái tình cảm khi còn trẻ, quá mức nồng nàn, không giữ lại chút gì cho mình, nhưng lại rơi vào kết cuộc thương tích đầy mình, dù sau khi một lần nữa bắt đầu cuộc sống, nhưng cái loại đau đớn này, cô vẫn không quên được. Nay, nó càng khắc cốt ghi tâm.
← Ch. 172 | Ch. 174 → |