← Ch.165 | Ch.167 → |
Đứng ở trước mặt Ninh Mẫn người khoảng hai mươi tuổi, mặt trái xoan, gương mặt tuấn tú, mặc đồ thể thao, quần cụt, đầu cũng đội nón thể thao, người cao một mét tám, thân hình gầy gò, nhìn qua giống như học sinh, giờ phút này, vẻ mặt bị thương, biểu hiện rất chân thành.
Khéo miệng Ninh Mẫn giật giật, không khỏi sờ cái trán, đang nhớ lại carh tượng ba tháng trước cô nói những lời này dụ dỗ a Thuận——
Lúc cô gặp đựơc a Thuận ở Trung Quốc, khi đó cô đang chạy trốn, thấy được cậu ta và mấy người Mạc gia đánh nhau, vốn cô cũng không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng vô tình nghe những người đó nói muốn diệt cỏ tận gốc. Căn cứ vào nguyên tắc kẻ thù của địch là bạn của mình, cô có lòng tốt cứu anh một mạng.
Lúc ấy, cô cứ nghĩ cậu ta sẽ không sống nổi tới ngày thứ hai, bị thương nặng như vậy lại không có cách đưa cậu vào bệnh viện... Cô chỉ có thể chạy đi tìm thảo dược, nhưng khi trở lại thì không thấy cậu ta ở đâu, tìm hoài mà cũng không gặp.
Cô nghĩ cậu bị kẻ thù bắt đi, còn thương tâm hai ngày ——
Khi đó, cô trải qua nhiều lần sống chết, tâm vô cùng nhạy cảm.
Thật sự không nghĩ tới cậu ta còn sống.
Trong lòng cô cảm thán một chút, quay đầu thấy Đông Đình Phong đang nhướng mày, lại dùng loại ánh mắt dịu dàng nhìn cô, không khỏi nhăn mày, nhún nhún vai, buông tay, nói:
"Chớ chấp nhất với cậu ta, một cậu nhóc năm nay mười tám tuổi, đang thời kỳ phản nghịch, ba tháng trước, ở Trung Quốc tôi gặp được cậu ta. Vô cùng ngang bướng."
"Vợ à, sao em lại giới thiệu anh với người ta như vậy? Dù sao chúng ta từng có hôn ước..."
A thuận nhăn mày tuấn tú, ánh mắt không mấy lương thiện quét qua Đông Đình Phong, ánh mắt lộ ra tia địch ý.
"Câm miệng, còn dám kêu loạn nữa... Trừ gọi chị Ninh, cái khác đều không được gọi, gọi chị Ninh, mau gọi chị Ninh đi.."
Nhóc chết tiệt này, tạo thêm phiền phức cho cô.
"Không, vợ... a, đừng nhéo tai tôi, đừng nhéo tai tôi a, chị Ninh, chị Ninh.. đau quá..."
A thuận không nghĩ tới cô nhéo thật, lực trên tay còn lớn như vậy, không khỏi kêu thảm thiết —— cậu sống tới lớn như vậy, chưa có bị người phụ nữ nào khi dễ như vậy đâu.
Trên bờ biển xanh thẩm, một cô gái xinh đẹp, hung hăng nhéo lỗ tai một người con trai cao to, một tay kéo tay cậu ta ra sao, bên cạnh có một người đàn ông đứng nhìn, trên mặt đầy ảo não, lúc nhìn thấy cô gái giáo huấn người con trai kia, khóe môi cong lên —— vợ anh, dịu dàng, thì thật dịu dàng, đến lúc hung hãn, thì thật hung hãn.
Một cậu nhóc đáng yêu chạy tới, đôi mắt mở to: wow, thì ra mẹ cậu mạnh mẽ như vậy, thật hung dữ, nhóc không nhịn được bưng kín lỗ tai nhỏ của mình, nhắc nhở mình, sau này nhất định không thể chọc cho mẹ tức giận, một đại nam nhân bị mẹ nhéo lỗ tai như vậy, quá mất mặt...
Đối diện, Ba Đặc Ân híp mắt, ánh mắt rơi vào trên người cậu ta: ở đây ai cũng là một thiếu gia có quyền thế, sao đều thuần phục dưới một người phụ nữ như vậy?
Bên kia, những người đi theo Đông Đình Phong tới, trừ Trần Túy, những người khác đều ngạc nhiên: vợ của ông chủ, cũng quá... hung hãn đi, ông chủ nhã nhặn lịch sự như vậy, có thể chịu nổi sao?
"Nhóc, nếu muốn ôn chuyện, tôi nghĩ chúng ta hẳn là tìm một nơi thích hợp hơn, nếu như ngươi muốn sẽ là tiêu đề trên báo."
Đông Đình Phong tiến nắm tay Ninh Mẫn, đề nghị nói.
Lúc này Ninh Mẫn mới buông lỏng tay, trừng mắt liếc, rồi lại cong môi:
"Tiểu tử thúi, mạng thật là lớn... Đi, chị mời ăn cơm! Đúng rồi, đây là anh rễ của em..."
Cái xưng hô này, xác định địa vị của Đông Đình Phong.
A thuận nhăn mày, đôi mắt liếc một cái, bĩu môi, không chịu gọi, chủ động quên, chỉ nói một câu:
"Tốt tốt, tôi muốn cơm chị Ninh nấu, đúng rồi, có thể làm món gì gà ăn mày giống ở Trung quốc không... Lúc ấy nghe chị nói những thức ăn kia rất ngon, làm tôi them muốn chết, bây giờ tôi có thể thường xuyên ăn không?"
"Nếu cậu không chịu gọi anh rễ, tôi khẳng định cậu sẽ không được ăn cái gì hết."
Cô lạnh lùng đập tan ý nghĩ của cậu.
"Tại sao chứ?"
A thuận kêu oan.
"Bằng việc anh ta là anh rễ của cậu! là chồng của tôi!"
Ninh Mẫn thẳng thắn trả lời, đem khí thế của A Thuận áp xuống:
"Gọi anh rễ, chị sẽ dẫn em đi ăn cơm!"
"Anh rễ..."
A thuận nghiến răng nghiến lợi, gọi dù trong lòng không cam lòng tình nguyện.
Đông Đình Phong khẽ mỉm cười, bởi vì anh thấy đôi mắt long lanh của cô đang cười, rất vui vẻ.
Giờ phút này cô vô cùng thoải mái tự tại, rất hiển nhiên, có thể gặp được người con trai này, đó là một chuyện rất vui mừng.
Có điều anh lại không được như vậy, đột nhiên có hai người đàn ông lại dòm ngó vợ mình, điều này khiến người ta cao hứng không nổi.
Bây giờ là ban đêm nên a Thuận cũng không có đi theo tới nhà trọ, lúc muốn lên xe, cậu ta nhận một cú điện thoại, sắc mặt vô cùng không tốt, rống lên một câu với người bên kia, đều là tiếng Trung quốc, vừa nhanh vừa gọn vừa hung ác, sau đó cúp điện thoại, sắc mặt cậu ta âm trầm nói với Ninh Mẫn:
"Tôi có việc phải về nhà. Chị, cho tôi số điện thoại, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc sau!"
Hai người trao đổi số điện thoại, a Thuận đóng sầm cửa một xe việt dã chạy dừng bên cạnh bọn họ.
"Ai, người đẹp, chúng tôi vừa thấy.."
Người lấy chiếc xe này không phải ai khác, là Ba tiên sinh đùa giỡn Ninh Mẫn trên bờ cát.
A Thuận lên xe này, ngồi phía sau, đưa tay đánh một quyền lên vai Ba Đặc Ân:
"Con mẹ nó, dám đùa giỡn chị Ninh, chị Ninh có lòng tốt tha cho ngươi, tôi sẽ không tốt như vậy đâu. Có phải anh muốn nằm trên giường mười ngày nửa tháng không hả..."
Ninh Mẫn thấy vậy, cằm thiếu chút rớt xuống: a Thuận quen biết Ba Đặc Ân sao?
Hơn nữa, nghe giọng điệu này, giống như a Thuận so với Ba Đặc Ân càng là một người không dễ chọc.
Đường về nhà chỉ mất mười phút, trên đoạn đường này, Đông Kỳ đang nói chuyện với Ninh Mãn, đột nhiên cứ vuốt mông ngựa, cảm thán: mẹ, người đánh lộn thật lợi hại, con muốn học, sau này con nhất định phải học...
Sau khi xuống xe, Ninh Mẫn dẫn Đông Kỳ vào trong nhà, Đông Đình Phong dậm chân ở cửa xe, quay đầu nhìn Trần Túy muốn nói mà lại thôi.
"Có lời gì nói mau!"
Anh hỏi.
"Ừ!"
Trần Túy gật đầu.
"Người lúc nãy, tôi đã từng gặp. Người Trung quốc, con thứ tư của Mạc Trường Lâm, tên đầy là Mạc Thuận Chi, ba tháng trước rời nhà trốn đi, suýt nữa bị người anh cùng cha khác mẹ Mạc Thần Chi giết chết... Mạc Thuận Chi là đứa con được Mạc Trường Lâm yêu thương nhất, đáng tiếc từ nhỏ mẹ cậu ta đã mất, rất khó quản thúc... Mạc Trường Lâm luôn bảo vệ cậu ta, nhưng cũng có lần suýt nữa bỏ mạng... Nghe nói, sau khi được cứu trở về, cậu ta vẫn muốn chạy trốn từ bệnh viện, muốn đi đến nơi tìm người bị Mạc Thần Chi khống chế, bây giờ nghĩ lại, lúc đó người cậu ấy muốn tìm là phu nhân. Sau khi bị phát hiện, cậu ta bị Mạc Trường Lâm đưa tới châu Úc... Hiện tại, người âm thầm bảo vệ Mạc Thuận Chi, có lẽ là đám người Ba Đặc Ân.."
Đông Đình Phong vừa nghe, sắc mặt nhất thời lạnh xuống, ánh mắt có chút sắc bén.
Người tên Mạc Thuận Chi này, không thể ở lại châu Úc.
Sau bữa cơm chiều, Ninh Mẫn vừa mới tắm rửa xong đi ra ngoài, không thấy Đông Đình Phong, tìm mọi nơi, cuối cùng thấy anh ta trong phòng Đông Kỳ. Đông Kỳ đã ngủ, anh ngồi ở bên cạnh, vỗ đầu nhóc, khẽ cười, không biết có chuyện gì vui?
Thấy cô ở cửa, lại cười một tiếng, cẩn thận đắp chăn lại cho con trai, lặng lẽ đi về phía cô, nhẹ nhàng đóng của lại.
Cánh tay anh vòng qua ôm eo cô, kéo cô lại gần, trực tiếp ấn môi mình lên môi cô, tuyên cáo đoạt lấy chủ quyền của anh, có điều chỉ hôn nhẹ một chút để bù đắp nhung nhớ một ngày một đêm, liền rời đi.
"Thơm quá!"
Anh nói, ôm cả người cô trở về phòng, thỉnh thoảng còn hôn trộm cô vài cái.
Cô co lại đầu, che miệng, trong miệng tất cả đều mùi trà thơm ngát anh vừa uống, nhè nhẹ từng sợi, thấm vào thần kinh của cô. Ai, hiện tại, cô đối với nụ hôn của anh, càng ngày càng không có sức chống cự... Nụ hôn này, chưa đủ nghiền a.. nhưng anh đã dừng lại. (DG:đỏ mặt).
Bữa ăn tối rất vui vẻ, sau bữa ăn, anh nhận được một cú điện thoại, nói chuyện rất lâu, cô dẫn tiểu Kỳ đi tắm, đứa nhỏ này chơi trong bồn tắm chơi không biết bao lâu, cho đến khi trên người đều trắng ngần, cô mới ẵm nhóc lên giường.
Cô định kể chuyện xưa cho nhóc nghe. Đang nói, Đông Đình Phong đi vào, cầm lấy cuốn truyện, thúc dục cô đi tắm. Sau đó, cô đi...
Từ lúc anh về tới giờ, bọn họ chưa có được thời gian ở chung, bây giờ cuối cùng có riêng thế giới của hai người rồi.
"Vừa rồi a Xán nói với anh một chuyện?"
Sau khi đóng cửa, Đông Đình Phong liền ôm hông của cô nói.
"Chuyện gì?"
"Vẻ mặt anh ta rất đau khổ nói với anh: phu nhân có thân thủ tốt như vậy, căn bản không cần anh ta bảo vệ!"
"Thân thủ A Xán rất tốt. Anh tìm ở đâu ra vậy?
Cô cười cười hỏi.
"Anh ta ở đội đặc chủng Binh bộ khu E làm lính năm năm. Sau đó bởi vì có chút nguyên nhân chính trị nguyên nhân, anh ta xuất ngũ. Sau đó anh..."
Ninh Mẫn cong khóe môi, nếu là người làm việc bên cạnh Đông Đình Phong, người nào người nấy đều có lai lịch riêng.
"Sau đó thì sao..."
"Sau đó A La ở bên cạnh cươi ha ha, nói với anh: 'ông chủ, sau này nếu là phu nhân với ngài trở mặt, chỉ sợ ngài sẽ gặp phiền toái lớn. Thân thủ như thế, rất dễ dàng bị đánh... Sau này, ngài có nên cùng phu nhân làm cái hợp đồng tạm thời, bất kỳ mâu thuẫn gì, tuyệt không không dùng vũ lực để giải quyết. Nhiều nhất quỳ một chút... Nếu như bị đánh đến một cục tím một cục xanh, ông chủ, chuyện này quá mất mặt... Nhìn đi, hôm nay Ba Đặc Ân bị chỉnh thật sự rất thê thảm... " "
Ninh Mẫn im lặng nhìn trần nhà, trên mặt hơi nóng:
"Tôi cũng không phải người thích dùng vũ lực. Không đụng đến giới hạn của tôi, tôi sẽ không đụng tay đụng chân.."
Vừa nói, cô suy nghĩ một chút, nhìn qua: "Đông Đình Phong, không phải anh cũng từng trong bộ đội đặc chủng sao..."
"Ừ!"
"Thân thủ hình như rất tốt! Lúc nào đấu một chút? Nếu không bây giờ thử đi? Tôi thấy có một building trog phòng Judo... dù sao cũng chung phòng, tôi cảm thấy chúng ta tỷ thí một chút cũng được."
Đột nhiên cô có chút ngứa tay. Có lẽ hiện giờ cô ít có thời gian luyện tập như trước.
"Ở điểm này, chúng ta biết có chút..."
Anh nói rất chậm:
"Tôi cho rằng chúng ta là vợ chồng, hẳn từ đầu giường đến cuối giường, sau đó từ cuối giường đến đầu giường. Tất cả mâu thuẫn đều đưọc câu thông trong tiếng nói, sau đó tăng lên câu thông tứ chi, lại từ tứ chi, trở lại tiếng nói, cuối cùng đạt tới tinh thần viên mãn có chung nhận thức. Em cảm thấy thế nào..."
← Ch. 165 | Ch. 167 → |