← Ch.157 | Ch.159 → |
Trong mắt An Na, nam nhân này chính là tia nắng ấm áp cuối cùng để cô ta tiếp tục sống. Mấy ngày nay, cô ta phải trải qua những ngày lạnh giá nhất, không chỉ là thời tiết lạnh, mà còn vì trái tim băng giá. Cô ta gắt gao ôm lấy người đàn ông ấm áp như lò sưởi này, cầu mong một chút ấm áp, muốn có được một chút an ủi.
"Em ngủ đi, anh ngồi ở bên cạnh!"
Đông Đình Phong nhẫn nại, giữ lấy vai cô ta, muốn cho cô ta nằm xuống.
Cô ta lắc đầu, liều mạng ôm càng chặt hơn, nước mắt tràn ra, nghĩ tới cuộc gọi thần bí của người đàn ông kia. Nói rất đúng, hắn chưa bao giờ chạm vào cô ta, chỉ cùng ở bên cô ta. Hắn đối với cô ta không có ham muốn của một người đàn ông đối với người phụ nữ.
"Anh Phong, có chuyện em muốn nói cho anh biết!"
Cô ta đột nhiên ngẩng đầu, gạt đi rớt nước mắt.
"Ừ!"
Hắn lẳng lặng gật đầu.
"Mẹ em đã làm một chuyện có lỗi với anh."
"..."
"Năm năm trước, bà cùng bác sĩ La đã đánh tráo Đông Kỳ! Đông Kỳ hiện tại căn bản không phải là con trai ruột của anh!"
Cô ta lấy hết dũng khí nói ra bí mật này, cô ta vẫn quan sát đến sự biến đổi của người đàn ông này:
"3 năm trước đây, lúc em biết rõ chân tướng, em đã từng hỏi ba mẹ, nhưng là ba mẹ nói, bọn họ cũng là vạn bất đắc dĩ, do người ta ép buộc, nếu bọn họ không làm như vậy, ba của em sẽ mất mạng!
Khi đó, em rất muốn nói cho anh biết, nhưng lại sợ hãi những người kia sẽ hại ba mẹ em, nên em chỉ có thể giả vờ không biết, hiện giờ ba mẹ em đã không còn, bí mật này, em không thể gạt anh được nữa!"
Cô ta đột nhiên quỳ xuống:
"Em thay mặt ba mẹ mình nói lời xin lỗi với anh!"
Hành động này khiến Đông Đình Phong kinh hãi một chút, hắn vội vã nâng cô ta dậy:
"Đứng lên đi... Chuyện này, anh đã biết..."
Đôi mắt An Na đẫm lệ, xuyên qua dòng nước mắt nhìn khuôn mặt chững chạc anh tuấn này, không có một chút kinh hãi, bình tĩnh, quá mức bình tĩnh:
"Anh... không trách bọn họ sao?"
"Đều đã qua rồi!"
Đông Đình Phong nhẹ nhàng nói, trong lòng cảm khái: Nếu là 3 năm trước đây, cô ta nói như vậy, có lẽ tình thế phát triển sẽ là kết cục khác. Đáng tiếc, vận mệnh chính là như vậy.
"Ngủ một giấc đi, tỉnh dậy mọi thứ sẽ tốt đẹp thôi!"
Hắn đỡ cô ta đến cạnh giường: "Cần gì cứ nói với Lôi Lôi. Chuyện ở An thị anh sẽ thay em quản lý một thời gian. Chờ tâm tình em tốt lên, anh sẽ để em tự kinh doanh."
Cô ta ngẩn ra, lại lắc đầu.
"Em không muốn làm việc sao?" Hắn nói.
"Em không hiểu những thứ đó! Em học văn thư. Anh để cho em làm trợ lý của anh, có lẽ em còn có thể giúp được một chút, anh muốn em quản lý một công ty lớn như vậy, em không có đủ năng lực. Anh Phong, chuyện của công ty, sau này cứ do anh toàn quyền làm chủ đi! Em chỉ muốn làm người phụ nữ của anh..."
Đông Đình Phong khẽ nhíu mày một cái:
"Đây là tài sản phụ thân em để lại cho em. Anh có thể thay em người quản lý, nhưng tuyệt đối không thể toàn quyền chịu trách nhiệm... Em muốn làm cái gì?"
Cô ta đột nhiên ngồi thẳng dậy, cởi nút áo của hắn.
Hắn vội vã ngăn cản.
"Không được sao?"
Cô ta ủy khuất nhìn quanh, tay có chút đau, cắn môi nói:
"Chỉ cần biến em thành người của anh, công ty do anh quản lý, hay do em quản lý, sẽ không có khác biệt cả."
Đông Đình Phong lạnh lùng đứng lên, trên mặt toát ra một loại cự tuyệt.
"Vợ chồng có thể tuy hai mà một."
Cô ta bướng bỉnh nói.
Hắn nhíu mày.
"Tiểu An... để anh bảo Lôi Lôi đến..."
"Không cần! Em chỉ muốn anh, em chỉ muốn anh thôi!"
Lúc hắn xoay người muốn rời đi thì cô ta vòng tay ôm lấy hắn hôn tới, đẩy hắn vào tường, bất chấp muốn có được, bởi vì cô ta sợ bị mất đi: Người đàn ông này chưa từng hôn cô ta.
Anh Phong, rốt cuộc anh có thích em không, rốt cuộc có thích em không?
"Bập", cô ta bị đẩy lại giường, đầu đập vào thành giường chảy máu.
Hắn dùng lực quá mạnh mới khiến cô ta bị thương.
Cô ta lau máu, nhìn thấy sự giận dữ ẩn chứa trong đáy mắt hắn.
Cô ta đã chọc giận hắn rồi.
"Anh Phong, anh đừng tức giận, đừng tức giận, cái gì em cũng nghe lời anh.... Anh thay em quản lý công ty, sau này em sẽ tiếp quản..."
Cô ta nức nở nói ra một tràng.
Còn hắn thở hổn hển, đẩy cửa đi ra, vừa lau miệng mình, vừa đi tìm hộp thuốc, động tác có chút thô bạo. Đầu lưỡi cô ta tiến vào không biết vì sao khiến hắn có cảm giác buồn nôn. Đây là lần đầu tiên cô ta khiến hắn có ác cảm như vậy.
Hà Cúc Hoa vẫn chưa ngủ, đang cùng Đông Lôi nói chuyện trong phòng, nghe thấy bên ngoài có tiếng động liền mở cửa thì nhìn thấy Đông Đình Phong xụ mặt kéo ngăn kéo tủ.
"Sao vậy? Sao vậy?"
Đông Đình Phong không nói gì cả, cầm lấy hộp thuốc đi ra, rồi đóng cửa lại.
Trong phòng.
"Qua đây!"
Thanh âm hắn trở nên băng lãnh.
An Na chỉ biết ngoan ngoãn đi lại, ánh mắt chứa đầy sự sợ hãi. Cô ta không hiểu được tâm tư người đàn ông này, trong lòng có chút đau, có chút mơ hồ, có chút hoảng loạn.
"Ngồi xuống!"
Hắn ra lệnh.
An Na ngoan ngoãn ngồi xuống.
Hắn giúp cô ta sát trùng, vết thương cũng không lớn, chỉ cần băng qua là xong.
"Ngủ đi!"
"Anh đừng đi!"
"Ngủ đi!"
Thanh âm hắn nặng thêm vài phần.
Cô ta lên giường, ngoan ngoãn ngủ, nhưng chỉ nhắm mắt vào mà không ngủ được.
Trước cửa sổ, người đàn ông kéo rèm ra, yên lặng nhìn màn đêm tĩnh mịch, trong phòng toát lên vẻ an tĩnh lạ thường.
Phía sau, người con gái vẫn lén nhìn trộm, trong lòng khó giấu được sự bi thương: Đông Đình Phong, rốt cuộc trong mắt anh em là gì?
Nhưng cô ta không dám hỏi, trong dầu hiện lên câu nói của người đàn ông bí ẩn kia.
Giây phút này, cô ta nghĩ: Làm thế nào cô ta mới có thể trở thành người đàn bà của hắn... Chưa bao giờ cô ta có cảm giác sợ hãi bị mất đi như vậy. Đã từng mất đi ba mẹ, cô ta không thể lại mất đi người đàn ông này.
Đông Đình Phong không ở lại lâu, sau khi nhận vài tin nhắn liền lặng lẽ rời đi.
An Na vội vàng tỉnh dậy, đóng cửa, nghe thấy tiếng nói chuyện, nhưng bọn họ nói gì cô ta không nghe rõ. Vì vậy cô ta mở cửa ra.
"Mẹ, con phải đi!"
"Muộn như vậy mà vẫn muốn đi sao?"
"Vâng, ngày mai công ty còn rất nhiều chuyện! Buổi tối, lúc bay có thể ngủ một chút! Đợi giải quyết xong chuyện này, con sẽ đưa bọn họ cùng trở về."
"Vậy cố gắng về sớm một chút! Tiểu Kỳ đi, ông nội con rất cô đơn."
"Con biết!"
"Anh, vừa nãy anh và chị An Na sao vậy?"
Đông Lôi đột nhiên hỏi.
"Không có gì."
"Anh, giúp em hỏi thăm chị dâu!"
"Ngoan, anh đi đây!"
An Na nhẹ nhàng khép cửa lại, lúc đến gần giường, chân cô ta như mềm nhũn cả ra, cả người run sợ.
Người Đông Lôi gọi là chị dâu là ai?
Hàn Tịnh không phải đã chết rồi sao?
Hắn không phải đã tái hôn chứ?
Hắn đã từng nói, hắn sẽ cho cô ta một câu trả lời.
Nhưng tại sao cô ta vừa hôn hắn một chút, hắn liền ghét bỏ như vậy?
Cô ta muốn lao ra hỏi cho rõ ràng nhưng lại sợ, sợ biết được sự thật mà cô ta không cách nào chấp nhận được.
Trong bóng tối, cô ta cuộn mình trong chăn.
Lạnh, lạnh đến phát run, đau, đau đến tê dại. Trên mặt là một mảng mơ hồ, toàn bộ đều là nước mắt.
Không được, không được, cô ta không thể ngồi chờ chết.
Cô ta lau nước mắt, đứng dậy, bật đèn, khóa cửa lại, mở laptop lên, lên trang mạng Thiên Nhai... Cô ta phải tìm người đàn ông thần bí đó!
Cùng lúc này, ở Australia, Trần Tụy vừa rửa mặt xong đi ra, nhìn thấy trên MSN (dịch vụ nhắn tin nhanh) có người nhắn tới, anh ta mở ra xem, đối phương truyền đến một tin:
"Cá đã cắn câu!"
***
Đông Đình Phong muốn lên máy bay, nhưng có người lại chặn đường hắn, người này là Hách Quân.
"Đông Đình Phong! Chúng ta có thể nói chuyện không?"
"Xin lỗi, sợ là không được! Lúc này tôi phải lên máy bay! Hãy để lần sau!"
"Tôi có thể đi theo!"
Hách Quân giống như kẹo kéo, giằng mãi không ra.
"Nếu như anh kiên nhẫn!"
Đông Đình Phong không phản đối, nói với A Lực báo với đội bay có thêm một người...
Máy bay cất cánh đúng giờ, một giờ sau dừng lại ở thủ đô Quỳnh Thành, một tiếng này, Hách Quân không có cơ hội gặp Đông Đình Phong, hắn vừa lên máy bay liền vào phòng họp mở cuộc họp từ xa, từ lúc cất cánh cho đến hạ cánh, hắn rất bận.
Hách Quân không vội, mà vội cũng không được gì, chỉ có thể quan sát hành sự.
Anh ta đã tìm Đông Đình Phong mấy ngày nay, cũng đã từng bay đến Australia, nhưng người đàn ông này không ở đó.
Hắn đang bận cái gì, ở đâu, anh ta hoàn toàn không biết.
Sau khi đến Australia, do mối quan hệ không rộng, nếu muốn tìm một nhân vật lớn như Đông Đình Phong ở Sydney quả thật rất khó.
Ôm cây đợi thỏ là biện pháp ngu ngốc. Nên anh ta đã phái người canh ở ba nơi.
Một là sân bay, hai là chi nhánh của Vạn Thế ở Australia, ba là chỗ ở của Đông Đình Phong ở Australia.
Canh ba ngày vẫn không có thu hoạch.
Ngày 15, phía sân bay gọi điện nói Đông Đình Phong xin cất cánh vào lúc 5 giờ chiều.
Nhân viên này gọi đến hơi muộn nên khi anh ta đuổi tới thì máy bay đã rời khỏi Sydney, sau đó anh ta lại trở về Đông Ngải Quốc, đến Đông Viên nhưng lại bị bảo vệ chặn lại.
Đôi co một trận, cuối cùng nhận được điện thoại của Tiểu Cung, trợ lý của anh ta.
"Cảm ơn trời đất, cuối cùng cũng tìm được anh!"
"Chuyện gì?"
"Đông Đình Phong đang xin phép đường bay... 9 giờ tối nay bay đến Quỳnh Thành."
Cuối cùng cũng gặp được người đàn ông này.
Lúc hạ cánh, Hách Quân nhìn thấy Đông Đình Phong vừa gọi điện vừa bước vào một đoàn xe đến đón hắn.
Anh ta vẫn mặt dày đi theo, A Lực mở cửa xe, nho nhã nói với anh ta:
"Xin lỗi, Đông tiên sinh không thích ngồi cạnh người ngoài. Hách tiên sinh, mời sang xe phía trước. Cảm ơn đã phối hợp!"
Hách Quân cau mày, không muốn xuống xe.
Đông Đình Phong chăm chú nhìn, ánh mắt lóe lên chút đáng sợ, khiến anh ta chỉ có thể xuống xe, đồng thời nghe được một câu:
"Đêm khuya đến thăm, có chút mạo muội... Nhưng hôm nay tôi có chút thời gian, một tiếng sau phải rời đi, nên chỉ có thể làm phiền... Nếu đã như vậy, cung kính không bằng tuân mệnh."
15 phút sau, trong một quán trà nghệ, Hách Quân nhìn thấy một ai đó không nên xuất hiện ở chỗ này: Ninh thiếu úy, cha của Ninh Sênh Ca, Ninh Trùng.
Tướng mạo Ninh Trùng rất giống cách tả của Ninh Mẫn, vừa cao vừa to, có lẽ trên mét tám lăm, dáng người khôi ngô, đi lại vững vàng, khuôn mặt phong trần, lộ rõ nét sương gió, cặp mắt sâu hõm... Trên người mặc chiếc áo bành tô.
Ông vốn công tác tại Khu C, từ sau khi Ninh Mẫn mất tích, hai vợ chồng ông vì con gái mà hao tâm tổn trí.
Khi Ninh Trùng đẩy ghế ra, người đầu tiên ông nhìn thấy là Hách Quân đang ngồi bên cạnh uống rượu, sau đó là La Lực đang đứng bên cạnh cung cung kính kính, cuối cùng là Đông Đình Phong, ngồi trước bàn trà đang pha trà.
Ninh Trùng gật đầu với Hách quân, hai người có quen biết, Hách Quân đã nhiều lần theo Hoắc Khải Hàng đến thăm Ninh gia.
"Tiểu Hách làm gì ở đây vậy?"
Ánh mắt Hách Quân léo lên, trong lòng có chút mâu thuẫn, nhưng miệng vẫn tiếp lời:
"Ồ, tôi có chút chuyện cần nói với Đông Đình Phong nên đi theo đến... Ninh thiếu úy sao lại quen biết Đông đại thiếu vậy?"
"Không quen!"
Đông Trùng nhìn về phía Đông Đình Phong, người này xưa nay vốn nổi tiếng nhưng ông chưa bao giờ gặp mặt, hôm nay đột nhiên tiếp đón một quý nhân như vậy, ông cũng có chút bất ngờ.
Ông đi tới.
Đông Đình Phong đứng lên, thắt lại cà vạt, thậm chí còn cúi người, thu lại vẻ lãnh đạm trước người thường, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp:
"Ninh thiếu úy, đêm khuya xin gặp, thật thất lễ, chỉ là hôm nay có chuyện, tôi không thể không đến gặp ngài..."
Hắn dùng kính ngữ, hơn nữa, ngữ khí rất ấm áp.
"Đại thiếu Ba Thành lừng danh đã lâu, Ninh mỗ chỉ nghe tiếng, chưa được gặp mặt. Hôm nay nhận được điện thoại, quả thật là ngoài ý muốn. Không biết Đông thiếu đến gặp là có chuyện gì?"
"Đầu tiên chớ đừng gấp gáp. Mời ngài ngồi! Tôi đã pha một bình trà Long Tỉnh mời ngài dùng... Nghe nói, Đông thiếu úy thích trà, trà này nhập từ Trung Quốc, năm ngoái có người đến đó nên tôi đã nhờ mua, ngài xem, mùi vị có đúng không?"
Ninh Trùng ngẩn ra, người này tại sao có thể biết rõ sở thích của ông như vậy.
Ông uống một ngụm:
"Rất ngon!"
Sau mấy câu hỏi han, Ninh Trùng trực tiếp vào thẳng vấn đề:
"Đông đại thiếu vạn dặm xa xôi đến tìm, chắc không đơn giản chỉ là muốn uống trà? Con người Ninh mỗ không thích vòng vò. Vẫn nên vào thẳng vấn đề đi!"
"Vâng, vậy tôi cũng nói thẳng, lần này đến là vì viên ngọc minh châu trên tay ngài."
"Là có ý gì?"
"Chuyện này trong khoảng thời gian ngắn khó mà nói rõ. Như vậy đi, tôi đưa ngài xem một bức ảnh!"
Đông Đình Phong lấy điện thoại ra, vuốt nhẹ, đưa cho Ninh Trùng xem, hành động rất cung kính.
Ninh Trùng cầm lấy, vừa nhìn mắt đã đỏ lên, kinh hãi kêu lên:
"Đây... đây... làm sao có thể? Làm sao có thể?"
Hách Quân đứng dậy, bưng rượu đi qua, rất muốn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà người đàn ông vững vàng như núi thái sơn này có thể kinh hãi như vậy, nhưng chưa kịp đến gần đã nghe thấy Ninh Trùng kêu một tiếng:
"Cậu... cậu sao có thể biết Mẫn Mẫn..."
Đông Đình Phong mỉm cười:
"Thời gian cũng không lâu, mới tháng trước!"
"Nhưng... sao lại xảy ra chuyện này... Đông thiếu, cậu, cậu không phải đã có vợ rồi sao? Mà hơn nữa... hơn nữa... chúng tôi vẫn luôn cho rằng... cho rằng..."
Ninh Trùng ấp úng vì bị bất ngờ.
Đông Đình Phong biết rất rõ cái cho rằng của ông là cái gì, liền cười ngắt lời:
"Vãn bối gặp lệnh ái liền chung tình; lệnh ái cũng không ghét vãn bối, hôm đó là ngày 13, hai chúng tôi đã đăng ký kết hôn tại Australia, hiện tại, tôi và lệnh ái có quan hệ vợ chồng hợp pháp..."
Loảng xoảng, chiếc ly trên tay Hách Quân rơi xuống, vỡ tan, ngụm rượu trong miệng cũng khó nuốt, khiến anh ta bị sặc. Cũng không dễ dàng mới nuốt được ngụm rượu này, anh ta nhảy bổ đến, giằng lấy chiếc điện thoại, vừa nhìn thấy, hai mắt liền trợn trừng lên:
Là một giấy chứng nhận đăng ký kết hôn, nam: Đông Đình Phong, nữ: Ninh Sênh Ca, thời gian đăng ký: 13 tháng 1 năm 2012,
Trời ơi, bọn họ đã kết hôn, vây Hoắc thiếu phải làm sao?
← Ch. 157 | Ch. 159 → |