← Ch.132 | Ch.134 → |
Cổ nhân nói đâu có sai, tửu sắc, lầm người.
Quả nhiên là vậy!
Xem xem, lần này cô thật sự bị tửu sắc hại cho thê thảm rồi.
Rượu làm mất đi tính nguyên tắc của cô, nam nhân mê loạn tâm trí cô.
Lần nữa tỉnh dậy, cái bụng đói kêu lên "òng ọc", nhìn đồng hồ, 6 giờ, không phải 6 giờ tối mà là 6 giờ sáng. Đây cũng có nghĩa là cô đã không ăn liền 3 bữa, từ lúc uống rượu say, 24 tiếng đồng hồ sau, cô toàn nằm trên giường.
Ninh Mẫn đập thẳng vào trán, ngất sao, rốt cuộc tối qua hắn đã dày vò cô bao lâu, sao lại khiến cô mệt giống như lợn chết vậy, rồi ngủ liền mười mấy tiếng đồng hồ, ngay cả lúc nào hắn rời đi cũng không biết.
Đúng rồi, hình như tối qua hắn không ngủ, chỗ bên cạnh rất lạnh.
Ngày đầu tiên cùng cô dây dưa xong, hắn không gọi cô dậy ăn gì, mà đêm cũng không quay về sao?
Rất được!
Trong lòng cô có chút bất mãn, nhưng vẫn lết cái thân xác mệt mỏi đi vào phòng tắm. Nhưng, tắm thế nào cũng không cọ sạch được nhưng dấu vết hắn in trên người cô.
Nhìn vào gương, cô thấy cả người mình toàn những dấu tích nam nhân đó để lại, những cảnh ân ái, thân mật tự nhiên hiện về.
Mặt đỏ!
Cô cắn môi, vội vàng lau sạch nước trên người, mặc lên chiếc váy len dài, muốn chạy xuống tìm cái gì ăn, bụng của cô bị đói chết rồi.
Lúc đi xuống, cơ thể rất mỏi, chân cũng mềm nhũn, giống như bông hoa bị dẫm nát, đây chính là hậu quả đáng buồn của việc sau khi say rượu còn buông thả dục vọng quá độ...
Đông Đình Phong...
Trong lòng cô cắn chặt cái tên này, có chút không cam... Hận chính mình tại sao có thể hồ đồ làm người phụ nữ của tên hỗn đản đó...
Sau khi tỉnh lại, cô rất muốn đập đầu vào tường.
"Phu nhân, phu nhân tỉnh rồi. Cả ngày không ăn gì chắc phu nhân đói lắm... Ha, cô đúng thật là có khiếu ngủ... Tiên sinh mấy lần gọi điện hỏi tôi phu nhân tỉnh chưa, còn đặc biệt dặn dò, nếu phu nhân không tự tỉnh thì đừng làm phiền..."
Dì Lý dậy rất sớm, đang quét dọn dưới nhà nhìn thấy cô xuống liền vội vàng ra đón, nhìn cô một lúc lâu rồi tươi cười, đặc biệt là câu cuối cùng, còn mang theo thâm ý.
Cô không chịu được lấy tay khéo cao cổ áo lên, nhưng dấu hôn bên tai đó cũng không biết có thể giấu được không, thật mất mặt quá...
"Ừ, đã lâu không ngủ như vậy..."
Suốt 4 tháng nay, cô chưa bao giờ ngủ giấc sâu như vậy? Những lo lắng mỗi ngày một tăng, hôm qua cô thật sự bị mệt.
Đáng ghét.
Trên mặt có chút ửng đỏ.
Dì Lý lại cười, sao có thể không nhìn thấy chứ. Đông tiên sinh ngủ đến gần 12 giờ mới dậy, đây là chuyện chưa từng xảy ra, sau đó lại dặn dò như vậy, bà là người từng trải, sao có thể không hiểu nguyên nhân bên trong.
"Đến đây! Ngồi xuống đi, tôi sẽ dặn đầu bếp bưng đồ ăn lên. Lúc nãy, tiên sinh có gọi điện thoại về, nhắc nhở phu nhân có thể tỉnh, giục đầu bếp làm cái gì đó ngon ngon cho cô, sợ cô tỉnh dậy ăn không ngon miệng. Phu nhân, tiên sinh đối với cô thật tốt. Cậu ấy không ở đây, nhưng tâm tư hoàn toàn đặt ở chỗ này."
Nói rất hay ai cũng thích nghe, Ninh Mẫn nghe xong, mặc dù có chút ngại, nhưng trong lòng vẫn thấy vui, đồng thời cũng hơi buồn.
"Anh ta... đi đâu rồi?"
Ngồi trên bàn ăn, đối diện với những món ăn thơm nức, cô hỏi.
"Hình như là bệnh viện có chuyện... Hôm qua, lúc tiên sinh xuống nhà, tôi có nghe thấy cậu ấy và người ta nói chuyện điện thoại, sau đó còn dặn dò tôi ở chỗ này chăm sóc cô, cậu ấy có chút việc, nói nếu cô tỉnh dậy, nói cô gọi điện cho cậu ấy. Sau đó vội vàng đi... chưa hề quay lại... Phu nhân, Đông viên bên đó có người nhập viện sao?"
Dì Lý cảm thấy mình hình như đã nói sai gì đó, khuôn mặt phu nhân đang cười ấm áp bỗng cứng đờ.
Điện thoại vừa gọi điến, anh ta liền chạy đi, đây là ý gì?
Cô sờ lên cơ thể không thoải mái đó, ăn một miếng cháo, nhưng đột nhiên cảm thấy rất khó nuốt, không trả lời, chỉ lãnh đạm nói một câu:
"Dì ra ngoài đi! Tôi muốn yên tĩnh một mình!"
"Vâng, vậy có chuyện gì cứ gọi tôi!"
Dì Lý tâm trạng bất an rời đi.
Ninh Mẫn buồn bực một mình ăn cháo, có vị chua xót trong lòng: Đông viên đâu có ai nhập viện? Khiến hắn lo lắng như vậy chỉ có thể là An Na.
Chỉ cần cô nghĩ tới, lúc trước hắn vẫn còn cùng cô ân ái trên giường, lúc sau liền chạy đến bên trông nom cạnh giường bệnh của An Na thôi mà trong lòng bốc hỏa, nhưng lại nhẫn nhịn, bóp mi tâm:
Có lẽ hắn đến bệnh viện không phải vì An Na.
Có lẽ là vì chuyện khác.
Vì Hàn Thuần, hay vì Thường Hoan?
Hình như đều không có khả năng.
Ninh Mẫn đoán loạn lên, đột nhiên kinh ngạc, tại sao chính mình lại có cảm giác lo lắng được mất như vậy, thật không nên...
Ninh Mẫn, là mày đang ghen sao... Không được.
Mày tuyệt đối không nên quan tâm hành tung của người đàn ông đó!
Ninh Mẫn, mày phải tỉnh táo lại, tuyệt đối không thể dễ dàng giao phó trái tim của mình.
Cô cảnh cáo chính mình như vậy, nhưng tâm tình có chút không vui, không thể vì nhận định của lý trí mà bình tĩnh được.
Có lẽ cô nên gọi điện.
Bây giờ, vướng mắc giữa cô và hắn đã phá vỡ, hắn nói cô hãy tin hắn, nếu như cô muốn thực hiện tương lai của bọn họ, vậy cô phải bình tĩnh, khách quan đáng giá mỗi chuyện hắn làm, không nên dùng tâm trạng tiểu nhân để nghĩ về hành vi của hắn.
Trước đây, cô một mực nghĩ xấu cho hắn, nhưng trên thực tế, nhân phẩm của hắn rất tốt.
Haizz, cô lại cau mày, cảm thấy có chút thảm, trong tiềm thực lại đang thay hắn nói. Giống như có hai suy nghĩ trái chiều, một bên nói hắn có thể đáng tin, có thể đến gần; một bên cho rằng hắn không đáng tin, không thể nhẹ lòng.
Phiền phức thật!
Một bữa cơm ăn không ngon, đang muốn dừng lại thì bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, dì Lý đang cười chào hỏi:
"Tiên sinh, cậu về rồi, cậu đã ăn chưa?"
"Chưa ăn, phu nhân đâu?"
"Đang ăn ạ!"
"Ừ, dì xuống đi!"
Là Đông Đình Phong trở về!
Tim cô bất giác đập "thùng" một tiếng, cả người sinh ra một loại cảm giác khẩn trương.
Cô thiếu chút muốn tự gõ vào đầu mình: Đây là thế nào?
Đúng, thật kỳ lạ, trong lúc đó, đột nhiên cô lại có phản ứng đặc biệt như vậy với người đàn ông này, giống như không cách nào không chú ý đến sự tồn tại của hắn.
Một loại cảm giác rất nữ nhân không ngừng nhắc nhở cô: A, người đàn ông của cô đã về.
Cảm giác kỳ lạ muốn chết.
Aizz, đến lúc này, cô không thể không thừa nhận, cô có cảm giác với người đàn ông này, cũng vào lúc hắn xem cô là vậy sở hữu của hắn, cô cũng xem hắn là người đàn ông của mình.
Ngày thứ hai của quan hệ vợ chồng thật sự, giây phút này cô rất tỉnh táo, cô nên dùng tâm tình gì để đối mặt với người đàn ông này, kẻ thoáng chút đa được tấn chức thành bạn đời thân mật của cô?
Đối với việc này, cô không có kinh nghiệm!
Cô cho rằng khi gặp hắn sẽ rất xấu hổ, nhưng rất nhanh cô lại chú ý đến sắc mặt nặng nề giăng mắc đầy mây đen đó trên mặt Đông Đình Phong, mà quên đi lo lắng vớ vấn. Mặc dù vẫn không thể nào hiểu được hắn, nhưng cô có thể cảm nhận được sự giận dữ của hắn đằng sau cặp lông mày đó, chỉ là khi đối diện với cô, loại tâm tình này dịu bớt xuống, cặp mắt lạnh lùng đó khi gặp ánh mắt của cô liền xuất hiện vài tia ấm áp.
"Sao vậy? Mới sáng sớm đã tức giận sao?"
Cô nhẹ nhàng hỏi, nói xong mới đột nhiên cảm thấy mình tại sao lại nhiều lời như vậy. Để che giấu đi sự quan tâm và để ý hắn mà cô tỏ ra bộ dạng không thèm đếm xỉa đến, thu lại ánh mắt, đưa nốt chìa cháo cuối cùng vào miệng.
Lúc này, người đàn ông đó đột nhiên tới gần, một tay kéo lấy gáy cô kéo lại, môi cũng lại gần hôn lên môi cô, hút lấy toàn bộ miếng cháo trong miệng cô, cô trợn trừng mắt, muốn đẩy người ra, mặt đỏ bừng lên:
"Đông Đình Phong... Ư...ư...ư..."
Nhưng hắn không buông, sự kháng cự của cô đều bị hắn thu lại, sau đó, cô lại không động đậy, thậm chí còn muốn đáp trả...
Không, cô mới không thèm đáp trả...
Chỉ là, trong quá trình đó, cô bất đắc dĩ nhận ra một sự thật:
Sự dây dưa giữa răng với môi hóa ra có thể khiến con người ta bất khả kháng như vậy.
Sức ảnh hưởng của người này đối với cô đã càng lúc càng lớn.
Mặt cô đỏ như ánh bình minh, nét quyến rũ đẹp như trong tranh.
Vừa hôn xong, cô trợn tròn mắt, cắn môi, tim nhảy lên loạn xạ.
Bầu không khí thân mật tự nhiên được hình thành sau đó, khiến cô thực sự cảm thấy quan hệ của cô và hắn đã hoàn toàn khác trước.
Hắn mỉm cười, sự tức giận lúc mới vào cửa giống như đã tiêu tan hết, cúi xuống hôn nhẹ vào đỉnh đầu cô:
"Mỗi ngày một nụ hôn để em quen với thân phận này!"
"Anh... anh trước đây hôn chưa đủ nhiều sao?"
Cô tức giận nói.
"Sau này, hôn trên giường không tính! Hơn nữa, đó là hôm qua rồi..."
Hắn nghiêm túc nói.
Ninh Mẫn: "..."
Cô thật sự không có cách nào có thể giao lưu được với người này.
Căn bản hắn chính là một tên lưu manh...
"A, rất ngon!"
Hắn liếm môi, nhìn chằm chằm vào cánh môi đỏ hồng của cô.
Cô sợ hãi vội vàng quay đầu, đề phòng hắn lại đánh lén.
Hắn lại cười, từ từ nói:
"Anh nói cháo... Hại anh cũng muốn ăn một bát..."
Mặt cô thiếu chút nữa bị hắn trêu cho đỏ ửng, không biết làm gì hơn ngoài trừng mắt nhìn hắn.
Hắn cúi đầu cười, tay nhẹ nhàng múc nửa bát cháo ăn.
Mới ăn mấy miếng, điện thoại của Ninh Mẫn reo lên.
Cô vừa nhìn liền cau mày.
Hắn liền hỏi:
"Của ai vậy?"
"Thôi Tán... Anh ta sao lại biết được số mới của tôi?"
Cô vốn không muốn nhận, tên đó gọi điện đến đảm bảo không có chuyện tốt gì.
Nhưng Đông Đình Phong lại vội vàng với lấy chiếc điện thoại, vừa liếc qua, nhìn sang phía Ninh Mẫn đang vô cùng kinh ngạc, sau đó, lần nữa ghé điện thoại vào tai cô nói:
"Nhận rồi hỏi xem anh ta đang ở đâu?"
"Sao vậy?"
"Mẹ bị anh ta bắt cóc!"
Hắn nặng nề nói ra một câu:
"Từ tối qua đến nay, anh vẫn đi tìm mẹ, nhưng không tìm thấy! Đã qua mười mấy tiếng đồng hồ, Thôi Tán vẫn không liên lạc với anh... Thật không biết anh ta muốn làm gì?"
"Tại sao lại như vậy?"
Cô ngẩn ra: "Anh ta không có việc gì tự dưng bắt cóc mẹ anh làm gì?"
"Tối qua, mẹ đến bệnh viện, nghe nói Thường Hoan tỉnh lại, bước vào vừa nhìn một cái, sau khi Thôi Tán quay lại phát hiện Thường hoan đã bị bóp chết ngạt, anh ta vội vàng lao xuống tầm hầm, bắt lấy mẹ anh... đến bây giờ vẫn không rõ tung tích!"
Nặng nề nói ra những chữ cuối cùng, hắn rất sốt ruột, mặc dù Hà Cúc Hoa không phải mẹ ruột hắn, nhưng suốt 30 năm nay, hắn đã gọi người đó là mẹ. Hà Cúc Hoa vô cùng yêu quý hắn, hắn cũng rất kính trọng bà. Bà xảy ra chuyện, hắn làm sao không sốt ruột cho được?
Ninh Mẫn lại ngây người, vốn tưởng hắn vì An Na mà đến bệnh biện, không ngờ là vì Thôi Tán.
Cô vội vàng nhận máy.
"Alo..."
Đầu dây bên kia yên lặng một lúc lâu, chỉ truyền đến những tiếng thở dốc nặng nề.
"Thôi Tán, anh sao vậy? Anh đang ở đâu?"
Một lúc sau, bên kia truyền đến tiếng cười khểnh, chua xót:
"Xem ra em đã biết rồi đúng không? Bằng không, em nhất định sẽ không kiên nhẫn mà thẳng thừng nói với anh mấy câu: Thôi Tán, anh cút cho tôi, hoặc là không nhận điện thoại..."
Anh ta đoán rất đúng.
"Hiện tại Đông Đình Phong có phải sốt ruột lắm không?"
Anh ta cười lạnh, thanh âm băng lãnh mang theo sự căm hận rống lên:
"Mẹ anh ta là người, còn mẹ anh không phải người sao? Mẹ anh ta hại chết mẹ anh, em nói xem, anh có nên bắt mẹ anh ta đền mạng không?"
Ninh Mẫn nghe vậy liền hỏi:
"Chuyện này chưa điều tra rõ ràng, anh dựa vào cái gì mà nói Hà Cúc Hoa hại chết mẹ anh? Thôi Tán, anh bình tĩnh một chút, nói cho tôi biết, anh ở đâu, tôi đến tìm anh."
Một tiếng cười mỉa mai từ đầu dây bên kia truyền đến.
"Tìm anh? Đưa người của Đông gia đến tìm anh sao?"
"Thôi Tán!"
"Tịnh Tịnh, em thật sự đã thay đổi rồi. Em bây giờ một lòng hướng về Đông gia. Người con gái đã từng yêu anh đó đã không còn nữa. Em biết không? Anh rất muốn gặp Tịnh Tịnh của ngày trước, có thể yêu anh, quanh quẩn bên anh, lời anh nói, dù có sai, cô ấy cũng tin đó mới chính là chân lý. Cô ấy đã nói, đời này, anh chính là cả thế giới với cô ấy. Nhưng Đông gia đã làm thay đổi cô bé ngốc nghếch đáng yêu đó..."
Giọng nói vừa bi thương vừa căm hận.
"Thôi Tán..."
"Mẹ anh chết rồi em biết không? Mẹ anh chết rồi..."
Bên kia Thôi Tán đang hét lên, thanh âm khàn đặc, cô thậm chí có thể tưởng tượng ra anh ta đang khóc, trên mặt tất cả toàn là vẻ căm hận.
"Anh bình tĩnh một chút..."
"Anh không thể bình tĩnh được!"
Anh ta lại gào lên một câu.
"Vậy anh muốn thế nào?"
Anh ta yên lặng một chút:
"Đông Đình Phong đang ở bên cạnh em sao?"
Ngữ khí suy đoán rất chắc chắn.
Cô thoáng nhìn thì thấy ánh mắt chăm chú của Đông Đình Phong bên cạnh, bởi vì đang mở loa ngoài nên hắn cũng nghe rõ, thấy vậy hắn liền cầm lấy điện thoại, bình tĩnh nói một câu:
"Tôi đây... Thôi Tán, anh không được làm hại mẹ của chúng ta..."
"Câm miệng!"
Thôi Tán gào lên: "Đó là mẹ anh, không phải mẹ tôi... Mẹ tôi cứ thế bị các người hại chết, ngay cả một ngày hưởng phúc cũng không có thì đã chết, Đông Đình Phong, mối thù này tôi nhất định phải báo..."
Cùng lúc này, trong điện thoại truyền đến tiếng kêu thảm thiết, là tiếng của Hà Cúc Hoa.
"Thôi Tán, anh làm cái gì vậy?"
Đông Đình Phong gấp rút gọi một tiếng:
"Anh không nên làm bừa, nói địa điểm đi, tôi muốn gặp mặt với anh, có vài chuyện, chúng ta cần nói rõ với nhau..."
"Đúng, tôi cũng có chuyện muốn nói với các người. Muốn gặp mẹ anh đúng không? Vậy hãy đưa theo lão thái gia cùng đến Đông lăng. Ân oán của chúng ta, hãy dứt khoát lần này đi. Đúng rồi, đưa Tịnh Tịnh theo... Chúng ta trước mộ ba từ từ thanh toán mọi chuyện."
Nói xong, tín hiệu bị cắt, chỉ còn tiếng tút tút.
Đông Đình Phong trả lại điện thoại cho Ninh Mẫn, không nói lời nào liền lôi cô lên lầu.
Đến lúc vào phòng, hắn từ tủ quần áo lôi ra một chiếc áo khoác ngoài nhét vào tay cô, lúc này mới thở dài một tiếng, nắm lấy vai cô nói:
"A Ninh, anh biết lúc nay em đang rất mệt, hôm trước uống nhiều như vậy... sau đó chúng ta lại dây dưa rất lâu, vốn là anh muốn để em ở nhà nghỉ ngơi, nhưng hiện tại xem ra không ổn. Chúng ta phải cùng đi... Anh không thể để mẹ xảy ra chuyện. A Ninh, anh nợ mẹ quá nhiều. Không có ân sinh nhưng có ân dưỡng dục, em hiểu không?"
"Tôi không sao, ngủ lâu như vậy đã tỉnh ngủ. Nên cùng anh đi..."
Cô nói.
Nét mặt chăm chú đó của Đông Đình Phong vì câu nói này đột nhiên nở nụ cười, hắn xoa đầu cô, cảm giác trơn bóng, dễ dàng có thể khiến hắn bình tĩnh hơn.
Ngữ khí của hắn cũng bởi vậy mà chậm lại:
"Xem ra, A Ninh của anh bây giờ đã bắt đầu trở thành cháu dâu của Đông gia rồi!"
"Đông Đình Phong, anh đừng mặt dày như vậy được không?
Người này thật sự là, cho hắn 3 hộp thuốc nhuộm thôi hắn tưởng là cả xưởng nhuộm.
Hắn mỉm cười, nắm tay cô, rồi lén hôn trộm lên môi cô:
"Nhanh thay quần áo. Anh ra ngoài lấy chút đồ."
Ninh Mẫn không để ý liền bị hắn chiếm tiện nghi, chỉ trừng mắt hỏi:
"Tạm thời có cần giấu ông nội không?"
"Sợ rằng không giấu được. Thôi Tán khẳng định sẽ gọi điện đến đó. Ninh Ninh, đây là chuyện gia đình, không thể báo cảnh sát, cho nên lát nữa, chúng ta chỉ có thể tùy cơ hành sự..."
Hắn vuốt nhẹ tóc cô, đáng muốn ra ngoài liền bị Ninh Mẫn kéo lại.
"Sao vậy?"
Đây hình như là lần đầu tiên cô chủ động kéo tay hắn.
Hắn hơi kinh ngạc một chút, nhưng rất vui vì cô đã chủ động tiếp xúc.
"Tôi muốn hỏi anh một chuyện!"
"Nói đi!"
"Anh không phải con trai Hà Cúc Hoa, vậy con trai bà ấy đâu? Đây chính là chuyện mấy hôm nay tôi vẫn suy nghĩ.
Ánh mắt Đông Đình Phong lóe lên, nhẹ nhàng nắm lấy vai cô:
"Tất cả chuyện này là bí mật gia tộc, em muốn biết chứng tỏ em đã thừa nhận quan hệ của chúng ta."
Ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn trên cổ cô, chỗ này vẫn còn dấu hôn mờ mờ...
Người đàn ông này thật biết nhân cơ hội ép cô.
Cô cau mày, lập ức hỏi lại:
"Nếu anh không muốn cho tôi biết, vậy có phải muốn ăn xong chùi mép, không có trách nhiệm với tôi? Hứ, tôi thấy, anh đối với tôi cũng chẳng có chút thành ý gì... ư..."
Miệng lại lần nữa bị hơi thở nóng rát đó chặn lấy.
"Nếu như không phải thời gian bức bách, anh nhất định sẽ cho em thấy rõ thành ý của anh... Ngoan, thay đồ đi, chuyện em muốn biết, sau này từ từ anh sẽ lại nói cho em..."
Vừa hôn xong, hắn mỉm cười nhìn đáy mắt cô lộ nét e thẹn, giận dữ rất nữ tính, hắn thấy vậy tâm tình liền nhộn nhạo, nhịn không được lại hôn vào trán cô mấy cái, nhẹ nhàng nói một câu.
Hắn rất vui, người con gái này cuối cùng đã đồng ý hòa nhập vào cuộc sống của hắn.
Bất kể là tốt hay xấu, hắn đều muốn cùng cô chia sẻ.
Cuộc sống tương lai sẽ vì có cô mà khiến người ta mong chời bước tiếp.
***
Chính vào sáng nay, Tổ điều tra án của Hách Quân (bạn thân của Hoắc Khải Hàng) phát hiện một chuyện kỳ lạ: có một cô gái có tướng mạo giống lột Ninh Sênh Ca.
← Ch. 132 | Ch. 134 → |