← Ch.106 | Ch.108 → |
Không gian trong nháy mắt như dừng lại, hương trà nhẹ nhàng thoang thoảng, vị ngọt của trà vẫn như cũ lưu luyến nơi đầu lưỡi, có chút ngòn ngọt, chỉ là chút ngọt này hiện tại còn mang theo vài mùi lạ, tâm tư cô rối loạn.
Ninh Mẫn cố trấn tĩnh, lúc chạm phải ánh mắt ôn nhu, bình tĩnh hơn nữa còn rất kiên định của hắn, không hiểu sao tim cô nhảy lên thình thịch. Đông Đình Phong chết tiệt này đúng là con cáo già ngàn năm thích dọa người mà, những người khác đều không chút nghi ngờ đối với cô, tại sao độc chỉ có hắn nhìn rõ bộ mặt thật của cô vậy?
Hiện tại phải làm sao?
Có thể giả bộ nghe không hiểu?
"Anh đang nói cái gì vậy?" Ninh Mẫn giả vờ không hiểu, "Cái gì mà nói rõ thân phận của mình? Cái gì mà một lần thay "Hàn Tịnh" nói tất cả? Còn cả cái gì mà đăng ký kết hôn hả?"
Cô giả vở vô tội hỏi lại hắn.
"Thế nào, còn muốn giả bộ sao? Còn muốn tiếp tục chơi trò mạo danh sao? Có cần ta mời chuyên gia tới kiểm nghiệm dấu vân tay không?"
Biết chắc người phụ nữ này tuyệt đối không dễ dàng hiện nguyên hình, vì vậy, hắn cố tình ném ra mấy lời kia để de dọa cô, quả nhiên biểu cảm cô liền cứng đờ.
Đông Đình Phong ung dung nhếch môi, tiếp tục nói:
"Có chuyện, cô tính cũng không tồi, ta đối với Hàn Tịnh không hiểu rõ lắm, nhưng ta và cô ấy có rất nhiều giao hẹn mà cô không biết. Nếu như cô muốn giả mạo cô ấy, thực sự cô không nên quá quyết liệt như vậy. Nếu như cô không đường hoàng thì ta nghĩ ta cũng chẳng thèm để ý đến cô. Dù sao thì tướng mạo của hai người cũng rất giống nhau. Nhưng dù giống như thế nào thì bản chất vẫn khác nhau. Hàn Tịnh quá dịu dàng, mặc dù cũng có lúc cố chấp nhưng tính cách từ nhỏ đã nhẫn nhục chịu đựng, rất ít khi lộ bộ mặt quật cường. Còn cô, trời không sợ, đất không sợ, vừa há miệng ra thì giống như muốn cắn người. Cô như vậy thì làm sao có thể là cô ấy? Còn nữa..."
Hắn dừng lại một chút, ánh mắt từ từ nhìn xuống dưới ngực cô và dừng lại ở chỗ thanh nhã, cao vút, mềm mại đó, chậm rãi nói:
"Trên người Hàn Tịnh không có sẹo, còn bên ngực phải của cô lại có một vết sẹo. Có lẽ rất nhạt nhưng nó cũng là mấu chốt của sự khác biệt!"
Câu này cũng không mang theo vẻ khinh nhờn nhưng tuyệt đối mờ ám.
Mặt cô thoáng cái ửng đỏ, cắn răng, cảm giác giống như từng sợi lông trên người đang dựng đứng lên: Chuyện ở chỗ đó tại sao hắn lại biết? Lẽ nào hắn có lắp camera trong phòng tắm?
"Đông Đình Phong, làm sao anh có thể..."
Chưa nói xong thì thấy hắn cười ra tiếng. Đúng, hắn đã cười, cười rất sung sướng và thoải mái, trong căn phòng tĩnh lặng còn vang vọng, vờn quanh nhưng không toát ra nửa phần tà khí.
Nụ cười này khiến ánh mắt hắn như được gột rửa trở nên vô cùng trong trẻo và sạch sẽ, mùi vị băng lãnh kia thoáng chút tan biến, giống như tháng 3 âm lịch, bầu trời đột nhiên trong xanh, mây mù tan biến, cảnh xuân mê hoặc, cảnh sắc như tranh khiến người ta nhìn vào cảm thấy thích thú. Đúng, người đàn ông này cười lên rất có mị lực.
"Ta làm sao nào? Giở trò lưu manh có đúng không? Kỳ thực ta chỉ đoán thôi mà cô đã thừa nhận!"
Choáng váng, người này rõ ràng đang lừa cô, vậy mà cô đã loạn lên, để rồi thoáng chút đã nói ra bí mật không thể tiết lộ này.
Nhưng làm sao hắn có thể đoán được trên ngực cô có sẹo? Ở đây hình như có vấn đề. Trên thực tế, hiện tại, những vấn đề cô phải đối mặt quá nhiều. Hết vấn đề này sang vấn đề khác, mà mỗi vấn đề càng lúc càng nghiêm trọng.
Tâm tình cô bỗng chốc hỗn loạn.
Nhưng còn một chuyện cấp bách nhất nhất khiến cô đau đầu hơn cả vấn đề thân phận, vốn là cô muốn mượn cuộc đàm phán ly hôn với hắn lần này mong muốn lợi dụng thế lực của hắn để xuất cảnh, nhưng hiện tại tất cả đã sụp đổ, thân phận bị vạch trần, vậy lấy đâu ra cơ hội cùng hắn thỏa thuận ly hôn chứ?
Phải làm sao bây giờ?
Cô muốn chết!
Về phần kẻ khởi xướng ra chuyện này, tâm tình hắn vui sướng hơn bao giờ hết, lớp mặt nạ kia đã được xé bỏ, việc tiếp theo hắn phải làm chính là lừa người phụ nữ này đồng ý làm bà xã của hắn.
Có lẽ phải dùng chút thủ đoạn, bởi vì nha đầu này quá khó chơi, cô chắc chắn không chịu ngoan ngoãn nghe lời.
Đông Đình Phong rất rảnh rỗi, hắn bắt đầu pha một ấm trà nữa, nhưng đến lúc pha xong, nha đầu này vẫn không nói gì. Hắn đẩy một chén trà sang cho cô, dáng vẻ lấy trà mời bạn, sau đó ôn tồn khuyên nhủ một câu:
"Cứ từ từ mà biên, ta rất kiên nhẫn nên có thể đợi cô biên ra một câu chuyện dễ nghe một chút. Đến lúc đó, ta sẽ nhờ người viết thành kịch bản, nói không chừng còn có thể tạo ra một bộ phim "hot" trong giới quyền lực! Gần đây, mấy bộ phim trong nước quá tệ, có lẽ câu chuyện về đề tài giả mạo này của cô có thể làm sống lại cả nền điện ảnh nước nhà."
Giọng nói mang theo ý trêu chọc khiến Ninh Mẫn bất lực đỡ chán: A, gian thương... Hắn thật sự là một con cáo già xảo quyệt!
Cô biết rõ chuyện này cũng không thể giấu hắn được nữa, xoa xoa mi tâm, cuối cùng gật đầu thừa nhận:
"Đông đại thiếu, anh đã biết rồi thì tôi cũng không giấu. Đúng, tôi không phải Hàn Tịnh. Nhưng tôi tuyệt đối không phải cố ý giả mạo để làm phu nhân của anh. Ngày đó, tại sân bây Hoa Châu, là vệ sĩ của Đông gia các người mang tôi về, nên tôi cũng là oan uổng đúng không?"
Cô dùng hết khả năng để đẩy trách nhiệm sang cho người khác, khiến chính mình trở nên vô tội một chút.
Đông Đình Phong biết cô sẽ giải thích như vậy.
"Nhưng cô cũng đâu nói luôn với họ là họ đã nhận lầm người. Cho nên, cô vẫn là cố ý giấu một chuyện quan trọng như vậy! Cô xem, nếu như hôm nay ta không vạch trần cô, cô gái, cô vẫn còn muốn diễn đến cùng đúng không?"
Hắn cố tình nhấn mạnh vào hai chữ "cô gái", ngữ điệu đó khiến Ninh Mẫn không hiểu sao run lên, cặp mắt ấy mang theo ý cười, nhưng sắc bén, đáng sợ như cũ, giống như thanh bảo kiếm đâm thẳng vào con ngươi bạn, rồi có thể thuận thế chém cả người bạn ra.
"Hãy nói rõ chân tướng đi! Tại sao lại mạo nhận là phu nhân của ta! Rồi còn tại sao lại ra sức muốn ly hôn với ta! Cổ nhân có câu: Thà phá bỏ mười ngôi đền chứ không phá vỡ một mái ấm gia đình. Cô như vậy là muốn chia rẽ vợ chồng ta, phá hủy hạnh phúc gia đình của ta, rốt cuộc lí do của cô là gì?"
Lời cáo buộc hùng hồn này khiến Ninh Mẫn cười nhạt một tiếng, trời ơi, làm sao hắn có thể vô liêm sỉ trừng mắt nói dối như vậy?
"Cái gì? Tôi phá vỡ hạnh phúc gia đình anh? Đông đại thiếu, xin hỏi, những ngày tháng của anh và phu nhân mình như vậy được gọi là hạnh phúc sao? Anh vì lợi ích mà lấy Hàn Tịnh, Hàn Tịnh vì mang thai con anh nên không thể không gả. Sau khi kết hôn, anh ở ngoài ong ong bướm bướm, vui hoa thưởng nguyệt, còn Hàn Tịnh ư? Cô ấy bị tên súc sinh đáng chết kia bức thành điên loạn. 5 năm nay, hôn nhân của các người không khác gì cái thùng rỗng kêu to, hữu danh vô thực. Lẽ nào trong mắt anh, quan hệ như vậy gọi là hạnh phúc sao? Xin lỗi, tôi ngu dốt, thực sự không hiểu được cái định nghĩa hạnh phúc chân chính của đám thiên tài các người, đương nhiên lại càng không thể hiểu được lời cáo buộc của anh."
Xé bỏ đi lớp ngụy trang, những lời nói của cô không còn kiêng nể ai, lúc mấy từ ngữ châm chọc từ miệng cô phát ra, ánh mắt cô sáng rực như phát quang.
Đông Đình Phong chăm chú xem xét, hắn vẫn biết mình trong mắt người phụ nữ này còn lưu lại ấn tượng không tốt, điều này có thể nhìn ra từ thái độ của cô đối với hắn hơn nửa tháng nay.
Nếu như không phải hắn cứu cô, thì có lẽ cô vẫn tiếp tục coi thường hắn đến cùng. Hiện tại, cô nói như vậy cũng xem như đã quá khách sáo. Chí ít không nói ra mấy lời mắng chửi, hàm ý châm chọc trong lời nói cũng không quá mạnh, chỉ là cách trần thuật lại một sự thật thôi.
Hắn biết, nếu muốn giữ người phụ nữ này ở lại thì đầu tiên phải để cô thay đổi cách nhìn về hắn một chút.
Còn về phần hắn tại sao lại đồng ý lấy Hàn Tịnh thì chuyện này, kể từ 6 năm trước lúc hắn và Hàn Tịnh đăng ký kết hôn đến này, bất luận là người ngoài hay người của Đông gia, ai cũng suy đoán, nhưng hắn chưa từng giải thích. Hôm nay, hắn muốn phá lệ nói rõ với cô một lần:
"Ta và Hàn Tịnh chỉ là hôn nhân trên hình thức hợp đồng. Chính xác là không tồn tại cái hạnh phúc vừa nói... Nhưng..."
Trong lòng Ninh Mẫn khẽ động, cô không để hắn nói nốt vế sau từ "nhưng" kia, lập tức nói:
"Nếu đã như vậy, anh dựa vào cái gì nói tôi phá vỡ hạnh phúc gia đình của anh? Đối với loại vợ chồng như các người, một gia đình như vậy chính là bi kịch cực lớn. Đông Đình Phong, người Hàn Tịnh yêu là ai, trong lòng anh rõ nhất, anh dùng hôn nhân để ràng buộc cô ấy, khiến cô ấy phải rời xa người đàn ông cô ấy yêu thương để sinh con cho anh, hơn nữa, người đàn ông kia lại còn là đứa em trai cùng cha khác mẹ của anh. Anh tự hỏi chính mình xem, loại hành vi như vậy có còn đạo đức, lương tri không? Là chuyện mà một Đông đại thiếu như anh nên làm hay không? Nếu như hiện tại Hàn Tịnh còn sống, tinh thần hồi phục, nếu cô ấy muốn ly hôn, xin hỏi anh có đồng ý không? Tôi nói anh biết, anh phải đồng ý, cho dù sau khi ly hôn với anh, Hàn Tịnh có muốn quay lại với Thôi Tán thì đó cũng là tự do của cô ấy. Đông gia các người hại cô ấy nhiều năm như vậy, lẽ nào lại không thể rộng lượng để cô ấy tìm được hạnh phúc của chính mình sao? Đông Đình Phong, mỗi người đều có quyền theo đuổi hạnh phúc của chính mình. Anh có thể thì cô ấy cũng có thể."
Trong lời nói ẩn giấu vẻ tàn khốc, cô đang thay Hàn Tịnh đòi lại công bằng, đồng thời cũng muốn khơi ra tội ác của hắn.
Đông Đình Phong lặng lẽ nghe, hắn cũng không vì vậy mà lộ vẻ áy náy, thương tâm hay tinh thần bất ổn, mà nhẹ nhàng nâng chén trà tử sa ngửi ngửi, đặt chén trà nghiêng 45 độ, uống một ngụm mới nói:
"Cô gái, hình như cô lại đi xa đề tài rồi, hiện tại chúng ta đang thảo luận không phải là hôn nhân của ta và Hàn Tịnh có đi trái với đạo đức hay không, hay hành vi của ta có lương tri hay không. Nếu như cô đối với hai chuyện này có hứng thú, đối với nhân cách của ta có hoài nghi thì sau này có rất nhiều thời gian để cô từ từ nghiên cứu. Ta nhất định sẽ để cô nghiên cứu ta một cách thấu đáo. Về phần hiện tại, xin lỗi, đề tài chúng ta đang nói là: vấn đề thân phận của cô. Cho nên, phiền cô đừng đánh trống lảng mà hãy thành thật nói rõ lai lịch thân phân của mình. Đây mới là nội dung trọng tâm."
Hắn trực tiếp lôi lại vấn đề trọng tâm, không để cô rời tầm mắt, cuối cùng hắn uy hiếp một câu:
"Nói thật, ta cũng không muốn phải giao cô cho cảnh sát. Nhưng nếu cần, có lẽ ta phải làm như vậy!"
Ninh Mẫn nghẹn lời:
"..."
Với tình hình trước mắt mà nói, cô không cách nào có thể xác định người đàn ông này có đem cô đến đồn cảnh sát hay không. Theo cô suy đoán là không, có lẽ là không. Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có khả năng khác.
Quan trọng là sự tình đằng sau vụ bắt cóc cô cũng phải giải thích.
Cô cau mày, nghĩ một lúc lâu mới ủ rũ nói một câu:
"Tôi có nỗi khổ riêng!"
"Nỗi khổ gì?"
Cô trầm mặc không đáp, yên lặng bưng chén trà lên uống từng ngụm từng ngụm.
Nước trà ngọt mát, nhưng tâm tình nặng trĩu.
Cô và người đàn ông này vốn là hai người xa lạ, nên cô cũng không cách nào có thể thổ lộ hết những gì đã trải qua với hắn, chuyện đó chỉ có thể giấu kín trong lòng.
Sau một lúc lâu, đặt chén trà xuống, cô khẽ thở dài, ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn ông này đang nhìn cô, nét mặt không hề muốn buông tha cho cô.
"Nghĩ xong chưa? Ta đang đợi cô trả lời."
Hắn quả nhiên rất có tình nhẫn nại.
"Chỉ có thể nói như vậy, trời xui đất khiến, vợ của anh, Hàn Tịnh, đã chết thay tôi trong vụ tai nạn máy bay đó, còn tôi thoát chết đi tới Đông gia." Trong mắt cô lộ vài phần áy náy, "Bởi vì tôi mà hại Tiểu Kỳ mất đi mẹ, do vậy tôi cảm thấy rất áy náy!"
Cô đứng lên, cúi người chào.
"Về phần tôi ở lại, đó không phải vì nguyên nhân muốn gì đó với anh, tôi chỉ muốn mượn thân phận phu nhân của anh dùng một chút, nhưng không muốn ở lại Đông gia, cho nên ly hôn chính là chuyện tôi phải làm. Tôi cần một thân phận hợp pháp ở dừng chân tại thành phố này. Chuyện là như vậy đó. Mặc kệ anh có tin hay không, nhưng tôi đối với Đông gia các người không có nữa phần ác ý, cũng không phải vì số cổ phần của Vạn Thế. Số cổ phần lão thái gia cho Hàn Tịnh, tôi đã viết một tờ giấy trao quyền trong tập tài liệu này, cùng với hợp đồng chuyển nhượng 20 năm sau. Đồ của Đông gia, tôi không lấy nửa phần."
Nói xong câu này, trong người đột nhiên thấy thoải mái rất nhiều, đeo tấm mặt nạ này rất mệt mỏi, trong lòng khó tránh khỏi có cảm giác chột dạ giống như kẻ trộm. Xé bỏ đi lớp mặt nạ đó, áp lực cũng được giảm bớt rất nhiều.
Đông Đình Phong lật tập tài liệu ra, quả nhiên nhìn thấy có giấy trao quyền cùng với hợp đồng chuyển nhượng, trên đó còn đóng dấu của Hàn Tịnh.
Quả thật, cô đối với tiền bạc không ôm lòng tham, tập tài liệu này chính là minh chứng rõ nhất cho điều đó.
Trên đời này, thật sự những người không bị đồng tiền làm mờ mắt rất ít.
Tiền ít thì ai cũng không tham, nhưng tiền nhiều, điều đó thì không chắc!
Hắn tin rằng, mỗi người đều có khả năng chống lại những mê hoặc, cám dỗ, nhưng khác biệt ở chỗ có thể chống lại bao nhiêu.
Có câu như này: Nam nhân không quan trọng trung thành, trung thành là bởi vì trọng lượng của sự phản bội quá thấp, nữ nhận không quan trọng trung trinh, trung trinh là bởi vì cám dỗ còn chưa đủ.
Nhưng trước mặt người phụ nữ này, cô chọn cách coi thường tiền bạc, một lòng chỉ muốn ly hôn để tự do, điều này thật đáng quý!
"Ta tin cô đối với Đông gia không có ác ý."
Đông Đình Phong gập lại tập tài liệu, khẳng định.
Ninh Mẫn vì vậy mà thở phào nhẹ nhõm, cũng may, người này còn hiểu chuyện.
"Đồng thời, ta cũng tin, ngày 31 tháng 12, người mấy tên cướp đó muốn đối phó không phải Đông gia, mà là cô. Một người có thể chống lại với bọn cướp, một người đối mặt với mưa bom bão đạn không hề chớp mắt sợ hãi, một người bị thương không kêu một tiếng thì làm sao có thể có bối cảnh tầm thường được. Cô gái, ta nghĩ, có phải cô đã gây ra một phiền phức cực lớn ở bên ngoài đúng không?"
Mới thả lỏng được một chút nhưng vì câu này mà kinh hãi, tim cô nhảy loạn lên. Nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
Bỗng chốc cô ngẩng đầu lên lên, rồi lại nhớ lại biểu hiện ngày hôm đó, người thông minh như hắn, biết được cô là giả mạo cũng không phải chuyện quá kì lạ.
Nhưng kì lạ là, nếu lúc đó hắn đã biết cô là giả, vậy tại sao hắn còn liều mạng tới cứu cô? Hơn nữa còn bị thương. Súng đạn không có mắt, điều này không thể tính toán được.
Viên đạn kia nếu bắn chệnh thêm một chút thì có lẽ hiện tại, trên đời đã không còn kẻ tên Đông Đình Phong.
Nói chung, trong tình huống như vậy, báo cảnh sát chính là chọn lựa tốt nhất. Thứ nhất, có thể bắt được bọn cướp. Thứ hai, nhân cơ hội này đưa phu nhân giả mạo như cô giao cho cảnh sát. Thứ ba, Đông đại thiếu quý giá cũng không vì vậy mà mạo hiểm.
Nhưng hắn không làm như vậy, mà lại chọn cách dùng thân mạo hiểm.
Tại sao?
Người đàn ông này thật sự khiến cô mê muội.
"Làm gì mà nhìn ta chằm chằm như vậy? Không muốn nói sao?"
Không, phải nói là không thể nói.
Chuyện này chỉ mình cô biết là tốt nhất.
"Ta biết cô là một người hành sự cẩn thận, ta cũng biết giữa chúng ta không có bất cứ sự tín nhiệm nào, nếu muốn cô nói ra, căn bản là không thể."
Đột nhiên ngữ khí của hắn chậm lại, một câu đã nói rõ tâm tình của cô lúc này.
Cô thấy vậy lập tức nhân cơ hội này chen vào một câu:
"Đúng, đúng, đúng, câu này tôi nghe lọt tai, Đông Đình Phong, trong lòng mỗi người đều cất giữ một bí mật không thể nói cho ai biết. Anh có, tôi cũng có, nếu như anh không hỏi nữa thì tôi sẽ rất cảm kích."
"Không hỏi tới cũng được thôi, nhưng cô khiến Tiểu Kỳ mất mẹ thì cô phải bồi thường cho nó một người mẹ mới được!"
Hắn không bức hỏi nữa, cuối cùng lôi lại vấn đề trọng điểm. Về phần lí do tại sao bị ám sát thì sau này hắn có thể từ từ điều tra rõ ràng. Không cần phải vội.
"Không thể ly hôn, cô tiếp tục dùng thân phận Hàn Tịnh ở lại, hay là, ta lập tức kí tên vào đơn ly hôn, sau đó, cô dùng danh nghĩa của cô cùng ta đi đăng ký. Ta là người kinh doanh nên cô chỉ có thể chọn một! Với một người mà nói, ta thích vế sau hơn!"
Đông Đình Phong lẳng lặng tốt tính đưa ra sáng kiến.
Câu này lại lần nữa khiến Ninh Mẫn kinh sợ.
Nếu như cô không nhớ nhầm, thì đây là lần thứ hai hắn nhắc lại chuyện này, ngữ khí của hắn to, rõ ràng khiến người ta không thể không để ý đến hiện thực:
Hắn muốn cô dùng thân phận của chính mình để lần nữa gả cho hắn.
Người đàn ông này thật sự là đòi hỏi nhiều mà!
Cô nhíu mày nhìn sang, đúng lúc phát hiện người đàn ông này đang dùng ánh mắt sáng rực kỳ quái nhìn mình.
Ánh mắt này khiến cô hiểu rõ một chuyện: Hắn có hứng thú với cô. Đó là hứng thú của một người đàn ông đối với một người phụ nữ.
"Anh muốn cùng tôi kết hôn sao? Đông đại thiếu, tôi nghe nhầm sao? Câu này của anh, tôi có thể hiểu thành lời cầu hôn trá hình của anh đối với tôi không?"
Người thông minh không phải đều không thích làm theo những gì khuôn khổ sao?
Sau khi người này biết cô là giả mạo, chuyện đầu tiên không phải là tìm hiểu lai lịch thân phận của cô có ác ý hay không mà là cầu hôn cô?
"Ừ, cô có thể cho là như vậy!"
Hắn thoải mái thừa nhận.
Đông đại thiếu theo đuổi phụ nữ thật là có sáng tạo riêng, đặc biệt lợi hại.
Ninh Mẫn há miệng, là lạ nói:
"Anh không sợ tôi ở lại sẽ gây đến phiền phức cho Đông gia sao?"
"Đông gia không sợ phiền phức!"
Ngữ khí này có phải quá ngông cuồng không?
"Đông Đình Phong..."
"Cô cũng không cần trả lời ngay, có thể từ từ suy nghĩ. Ta cho cô ba ngày suy nghĩ, đến lúc đó, ta sẽ tới nghe câu trả lời của cô!"
Rất kì lạ, trên mặt hắn đột nhiên hơi nóng lên, trong lòng cũng có mấy phần khẩn trương, hắn rất sợ cô không do dự gì ném ngay cho hắn câu trả lời mà hắn không muốn nghe nhất. Từng câu từng chữ của hắn có vẻ rất tự tin, nhưng thực sự hắn chỉ muốn thể hiện mình rất nghiêm túc với chuyện này thôi.
Đây là lần đầu tiên hắn đối với một cô gái lại như vậy, hắn không biết phải làm thế nào để lấy lòng cô, cũng không biết làm thế nào để cô vui cả.
Giây phút này, hắn phát hiện chính mình cuối cùng sau 30 năm học đông học tây, nhưng khi đối diện với người phụ nữ mà mình quan tâm lại trở thành một phế vật.
Hắn rất muốn một bước đem cô đi đăng ký làm người phụ nữ của mình, tuy rằng dùng cách như vậy để đạt được mục đích có vẻ không cao minh cho lắm.
Nhưng hiện tại, ấn tượng của cô đối với hắn chẳng mấy tốt đẹp nên hắn chỉ nghĩ cách làm sao có thể nhanh chóng và hiệu quả lấy được người phụ nữ này thôi!
Hắn không biết tình yêu là thứ gì? Bởi lẽ hắn cũng chưa từng chạm đến nó.
Hắn cũng không muốn tiến hành từng bước từng bước một, bởi vì người phụ nữ này rất thông minh, cô đối với hắn không có loại ý nghĩ như vậy.
Trực giác mách bảo hắn: Nếu như hắn không thể tốc chiến tốc thắng giải quyết cô, đóng dấu ba chữ "Đông Đình Phong" lên người cô thì rất có khả năng trong lúc hắn không chú ý, cô sẽ chạy mất, một đi không trở lại.
"Ai, tôi nói này, Đông Đình Phong..."
Cô muốn nói nhưng lại bị Đông Đình Phong cắt ngang:
"Đông Kỳ cần một người mẹ, nó thích cô, cô cũng thích nó. Cô ở lại không phải quá thích hợp sao. Chỉ cần cô đồng ý, Đông gia có thể trở thành ô dù che chắn cho cô, mặc kệ cô trước đây đã gặp phải chuyện gì, ta cũng sẽ bảo vệ cô. Điều này đối với cô mà nói, lợi nhiều hơn hại, là sự lựa chọn sáng suốt nhất. Cô cứ từ từ suy nghĩ đi!"
Uống hết ngụm trà cuối cùng, hắn từ từ đi ra ngoài để lại mình cô một không gian, cùng thời gian để suy nghĩ đối với chọn lựa sắp tới của mình.
Và cô một lần nữa há miệng, cuối cùng cũng không gọi hắn quay lại từ chối.
Cô yên lặng đứng dậy sau đó ngồi vào chỗ Đông Đình Phong ngồi lúc nãy, cũng từ từ thưởng thức trà đạo để mong lấy lại sự tĩnh tâm nhưng tâm làm sao để tĩnh lại được đây?
Một kế hoạch ly hôn hoàn hảo như vậy đã bị người đàn ông kia phá vỡ.
Chuyện này chẳng khác nào tóm lại bằng một chữ "thảm" sao?
← Ch. 106 | Ch. 108 → |