← Ch.092 | Ch.094 → |
Bản chất con người mang thị giác động vật, bất kể là nam hay nữ, đối với người khác, ấn tượng đầu tiên đều từ tướng mạo mà sinh ra.
Con người đều thích chưng diện, và dễ dàng bị cái đẹp hấp dẫn để có thể thỏa mãn con mắt.
Cho nên, người phụ nữ sinh ra đã kiều diễm, đi dạo trên đường sẽ thu hút hàng trăm ánh nhìn.
Nếu như người phụ nữ này không chỉ xinh đẹp mà còn trẻ trung, thông minh, vậy càng khó tránh khỏi việc được nam nhân theo đuổi và làm những biểu hiện lấy lòng.
Ninh Mẫn chính là một phụ nữ quyến rũ như vậy, từ nhỏ đến lớn, cô luôn nhận được hoa từ những người mến mộ mình, và tất cả họ đều không phải người tầm thường. Những anh chàng này đều tương đối có phong độ, chỉ cần cô thể hiện lập trường thì có chết họ cũng không dám làm phiền, và tiến tới nửa bước, bởi bọn họ biết, nếu làm trái quy tắc của cô thì họ sẽ có kết cục như thế nào.
Ở Đông gia, vì có tướng mạo giống hệt Ninh Mẫn nên Hàn Tịnh cũng có không ít người theo đuổi, chỉ là những tên này đều coi Hàn Tịnh như món đồ chơi, nên khiến cô rất khó chịu.
"Buông tay ra!"
Cô cau mày, tức giận ra lệnh: "Nếu không buông, tôi sẽ đạp đó!"
"Kiều Sâm, buông Hàn Tịnh ra! Hàn Tịnh, tại sao cô không biết xấu hổ như vậy, Kiều Sâm là vị hôn phu của tôi, vậy mà cô dám làm chuyện như vậy sao..."
Câu nói tức giận của cô em chồng vang lên khiến Ninh Mẫn bừng tỉnh, hóa ra người đang ôm cô là vị hôn phu của Đông Lôi, người trước đây đã từng muốn lấy Hàn Tịnh, người này được Hàn Tịnh gọi là Kiều đại ca, Kiều Sâm.
Đông Lôi rất muốn đến mà hét lên, đây là thế nào?
***
Cách bọn họ khoảng năm bước, Đông Lôi vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm cái cảnh khiến cô phát điên lên, lúc này đây, cô thật sự rất hận Hàn Tịnh, và cũng hận chính mình, tại sao lại yêu một người đàn ông này?
Cô không hiểu: Kiều Sâm xuất sắc như vậy, nhưng vì cái gì lại mê Hàn Tịnh chết tiệt kia?
Cô đã để ý Kiều Sâm từ 10 năm trước nhưng đến tận năm ngoái hai người mới chính thức đính ước.
Trên danh nghĩa là vậy nhưng trái tim anh ta thì sao?
Tại sao cho tới tận bây giờ vẫn chưa dứt mối tình đơn phương này?
Tại sao anh ta có thể lấy danh nghĩa là hôn phu của cô mà bước chân vào Đông gia rồi còn ôm chị dâu cô chứ?
Rốt cuộc anh ta còn xem luân lý đạo đức ra gì không?
Vợ của anh trai cô mà anh ta cũng dám động đến sao?
Huống hồ bọn họ đã từng là bạn tốt của nhau.
Đúng, Kiều Sâm và Đông Đình Phong đã từng là tri kỉ nhưng đó chỉ là chuyện trước khi Đông Đình Phong kết hôn.
Lúc đó, hai người họ thân nhau đến mức có thể cam tâm tình nguyện mặc chung quần với nhau.
Trong cuộc đời Đông Đình phong, Kiều Sâm đã từng là người bạn duy nhất và trong cuộc đời cô độc của Kiều Sâm, Đông Đình Phong cũng từng là người anh ta có thể từ bỏ mạng để giúp đỡ.
Bọn họn thông cảm với nhau, giống như hình với bóng, cho đến khi gặp gỡ Hàn Tịnh.
6 năm trước, sau khi Kiều Sâm biết được Đông Đình Phong đã cưỡng bức Hàn Tịnh, anh ta vô cùng giận dữ liền chạy đến vườn Tử Kinh và đánh cho Đông Đình Phong một trận cho đến khi cả hai thương tích đầy người.
Thời gian sau đó, anh ta nghe nói Hàn Tịnh đã mang thái, anh ta lại làm một chuyện cực kỳ điên loạn: Trước mặt Đông Đình Phong, cầu hôn Hàn Tịnh.
Lúc đó Đông Lôi cũng ở đó, cô mới chỉ 14 tuổi, lúc bắt đầu biết yêu đã yêu thầm Kiều Sâm được 4 năm, cô cảm thấy trên đời này, ngoại trừ anh trai mình ra thì cũng chỉ có Kiều Sâm mới khiến cô ngưỡng mộ.
So với tướng mạo lúc 10 tuổi cô nhìn thấy, anh ta đã phong độ hơn nhiều, nhưng anh ta lại đang tiến về phía người phụ nữ khác để cầu hôn, mà người phụ nữ đó lại là người đang mang trong mình đứa con của anh trai cô, lúc đó thật sự cô rất tổn thương, khóc lóc thảm thiết, cảm thấy thế giới này đã hoàn toàn sụp đổ.
Khi đó, cô hận chính mình còn quá nhỏ, căn bản không thể tranh cao thấp cùng người phụ nữ kia, nên chỉ có thể đau đớn nhìn anh ta làm như vậy.
Cho đến tận bây giờ, cô vẫn nhớ rõ từng chuyện xảy ra:
Hàn Tịnh ngay lập tức từ chối Kiều Sâm, còn mỉm cười mời Kiều Sâm làm người chứng hôn cho hai người họ; Kiều Sâm không có cách nào từ chối, chỉ có thể ép bản thân mỉm cười chúc phúc, sau đó, nhìn hai người bọn họ ký tên vào tờ giấy kết hôn, còn tận mắt thấy hai người bọn họ trở thành vợ chồng. Cuối cùng, anh chỉ biết lằng lặng rời đi.
Ngày ấy, từ chỗ đăng ký kết hôn đi ra, cô vẫn âm thầm đi theo anh, nên đã tận mắt nhìn thấy anh vì Hàn Tịnh mà đau đớn rơi lệ.
Một người đàn ông 24 tuổi, xưa nay luôn lạnh lùng, chỉ biết ném tất cả lại trong lòng, nếu không phải anh đã quá tổn thương thì tại sao có thể ngã ngụy mà khóc lóc?
Rồi sau đó, Đông Lôi vô tình nghe nói Hàn Tịnh ở chung với bạn trai, khiến cô thất kinh và vô cùng tức giận.
Dậm chân liên tục, rốt cuộc cô ta có còn phẩm giá không chứ?
Vì lý do này nên rất tự nhiên cô mang hết thẩy sự căm ghét của mình đặt lên người Hàn Tịnh.
Sau 6 năm xa cách, cô lại một lần nữa tận mắt chứng kiến người phụ nữ vô sỉ này đang ôm vị hôn phu của mình.
"Anh, anh xem, anh xem Hàn Tịnh xem, tại sao cô ta có thể làm chuyện mất mặt như vậy..."
Đông Lôi gần như bật khóc, trở thành hôn thê của Kiều Sâm gần một năm rồi, nhưng quan hệ giữa bọn họ vẫn y như trước.
Người đàn ông này là một kẻ cuồng công việc, bọn họ hầu như có rất ít thời gian để hẹn hè, thỉnh thoảnh gặp mặt, ngoại trừ được anh nắm tay ra, cô chẳng biết đến những nụ hôn tạm biệt thế nào, chứ đừng nói đến hôn môi. Đến nay cô vẫn xem đó là "tôn trọng lẫn nhau".
Nhưng anh vừa gặp Hàn Tịnh thì lập tức không quan tâm gì hết, điều đó thật sự khiến cô sợ hãi!
Bên này, Ninh Mẫn chỉ cảm thấy trán đang không ngừng đổ mồ hôi, không biết là bởi vì bị nam nhân tên Kiều Sâm này dọa hay là vì câu nói bức người kia của Đông Lôi!
Đầu cô cảm thấy nóng, vội vàng đẩy anh ta ra, quay đầu phát hiện cách đó không xa, ở chỗ ghế đá phía đông trên con đường nhỏ kia, Đông Lôi đang giận dữ ngút trời trừng mắt nhìn cô, hai tròng mắt giống như sắp nổ tung, giống như hận nỗi muốn uống máu cô, ăn thịt cô; ở chính giữa phía bắc, Đông Đình Phong đang xỏ tay túi quần, chậm rãi đi lại, gương mặt ôn nhu lúc nãy lập tức băng lãnh, xa cách giống mọi khi, lông mày giống như lưỡi dao, cau lại, cánh môi mỏng nhếch lên...
***
Đông Đình Phong nhận được điện thoại liền chạy xuống lầu, nhưng chưa kịp ngăn bà xã giả mạo của mình liền nhìn thấy cảnh như vậy:
Bằng hữu tốt ngày xưa hung hăng chạy đến ôm chặt lấy vợ của hắn, trong chính địa bàn của Đông gia bọn họ mà anh ta dám làm ra chuyện này.
Mặc dù cô chỉ là giả mạo, nhưng nhìn thấy cô bị người đàn ông khác ôm trong lòng mà con ngươi hắn vụt qua cảm giác đau đớn.
Hắn và Kiều Sâm là bạn tốt của nhau, Kiều gia xưa nay mở bệnh viện và các công ty dược, ở Ba Thành được liệt vào bốn gia tộc danh giá nhất.
Kiều Sâm là thế hệ thứ hai của Kiều gia, thân phận của anh ta có chút xấu hổ, vì là con riêng, và anh ta đã từng bị phủ nhận trong suốt 10 năm.
Lúc Kiều Sâm 10 tuổi, mẹ anh ta bị bệnh qua đời, Kiều Sâm được bố đưa về Kiều gia, chính thức trở thành thành viên của Kiều gia, cũng kể từ đó trở đi trở thành cái gai trong mắt hai anh em của bà vợ cả Kiều gia.
Kiều Sâm vốn rất thông minh, bất cứ kẻ nào của Kiều gia cũng không thể so sánh được với anh ta, nhờ vào thiên phú bẩm sinh giúp anh ta được lão thái gia họ Kiều rất yêu thích; nhưng thân phận đứa con riêng lại khiến anh ta bị mọi người xa lánh, không có cách nào có thể hòa nhập với gia tộc.
Tuổi còn nhỏ đã mất mẹ nên anh ta không có chỗ nào nương tựa, do đó tính cách của Kiều Sâm vô cùng lạnh lùng, sống nội tâm, nên anh ta hầu như không kết giao với bất kỳ ai, luôn luôn cô độc một mình, sống những ngày xa rời mọi người.
Năm 12 tuổi, anh ta nhảy lớp thi vào đại học hàng đầu Ba Thành: Học viện Dục Anh, đây là một trong ba học viện lớn nhất cả nước, chỉ sếp sau Đại Học Quỳnh Thành, là một trường quân sự nên đối với học sinh có yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc. Ở đây, dù có quan hệ hay tiền bạc cũng không thể vào được. Nhất định phải có tài năng mới được học viện nhận vào.
Đông Đình Phong còn nhỏ đã nhảy lớp vào được trường này, con đường đi hắn trải đầy màu sắc thần thoại về thành tích.
Nhưng tính cách của hắn cũng không tệ, những người quen biết hắn đều nói, mặc dù bề ngoài nhìn Đông đại thiếu khó gần nhưng tính tình hắn rất tốt, đối xử với người khác rất nho nhã, lễ độ.
Đương nhiên, lúc ban đầu thật sự rất dọa người.
Ví dụ như, đã từng có lần, hắn một quyền đánh ngã hai tiền bối tướng tá cao hơn hắn.
Sau lần đó, trong lúc học tại Học viện Dục Anh, hắn chưa từng cậy thế để kiếm bạn gái, hay nhưng chuyện tương tự như thế.
Sau khi quen Kiều Sâm, tiểu tử kia trong lúc lơ đãng nói với hắn:
"Nếu không phải lần đó cậu đánh hai tên tiểu tử tự cao tự đại nhà họ Kiều, thì tôi thật sự không nghĩ mình có thể kết bạn được với cậu!"
Kiều Sâm không giống các học sinh khác ở Học viện Anh Dục, anh ta không phải sinh ra đã sống trong hoàn cảnh giàu có, cuộc sống của anh ta từ nhỏ đã khó khăn, mẹ anh ta đã bị cuộc sống nghèo khổ này làm cho cơ thể héo mòn dần dần và chết, Kiều Sâm một lòng có trí hướng theo nghề y chính là bởi vì anh ta đã nhận thức sâu sắc một điều: Bệnh tật sẽ đem đến cho gia đình sự đau khổ và hủy diệt..
Anh ta đã từng nói: Đời này, kiếp này anh ta sẽ dành cả tính mạng của mình để cống hiến cho y học, xem như bù đắp cho sự tiếc nuối lúc đó.
Kiều Sâm và Đông Đình Phong rất hợp nhau, bọn họ đều thích bóng đá, tính cách cả hai đều lạnh lùng và lý trí, nhưng đứng trên sân bóng họ sẽ thể hiện tất cả sức mạnh của mình.
Bọn họ đều rất thông minh, đều thích đọc sách, đều rất thận trọng và rất khiêm tốn.
Có lẽ bởi cả hai từ nhỏ đã thiếu ba, không được lớn lên trong gia đình bình thường, nên điều này khiến bọn họ càng quan tâm cho đối phương.
Sau này, cả hai cùng đỗ vào Đại học Harvard, cùng nhau sang Mỹ học tập.
Ở Mỹ, Kiều Sâm dốc sức theo học ngành y, còn ngành của Đông Đình Phong thì phức tạp hơn, cũng phổ biến hơn, hắn cật lực hai năm đã học xong hết toàn bộ các học phần sau đó trở về nước đi lính. Còn Kiều Sâm ở lại bên đó nghiên cứu 4 năm cộng thêm 2 năm học lâm sàng.
Những năm này, bọn họ là những người bạn tốt nhất của nhau.
Đáng tiếc, 6 năm trước, bởi vì Hàn Tịnh, bọn học cuối cùng cũng xích mích, đứng trước người phụ nữ đó, tình cảm bao năm không ngờ lại mỏng manh như vậy.
Kiều Sâm thích Hàn Tịnh, chuyện này cho đến tận khi Đông Đình Phong và Hàn Tịnh trở thành vợ chồng hắn mới biết. Nhưng lúc đó, huyết thống Đông gia lại đang nằm trong bụng Hàn tịnh, ông nội cũng bắt hắn phải lấy Hàn Tịnh, điều này không chỉ hủy hoại cuộc đời Hàn Tịnh sau này mà còn khiến hắn mất đi tình bạn bao năm với Kiều Sâm.
***
"A Sâm, trước mặt ta và em gái ta mà cậu dám ôm vợ ta, cậu làm như vậy có được không?"
Cuối cùng Đông Đình Phong cũng mở miệng, trên mặt lộ ra vẻ kích động dị thường với hành động của Kiều Sâm, lạnh lùng nhìn sang nét mặt của vị phu nhân giả mạo của mình, nha đầu này quả nhiên cũng bị dọa, theo bản năng rất muốn giữ khoảng cách với Kiều Sâm:
"Tịnh Tịnh, Tiểu Kỳ đã quay lại, đang cùng ông nội chơi cờ trong phòng. A Sâm đột nhiên tới, hay cũng vào thăm ông một chút! Hai tháng nay cậu đến Bành Nam phẫu thuật cho đệ nhất phu nhân, ông vẫn luôn nhắc tới đứa cháu rểnhư cậu suốt."
Mấy chữ cuối cùng, hắn nhấn mạnh hơn, dùng một loại thanh âm cực kỳ lạnh lẽo nhắc nhở anh ta.
Bất luận kẻ nào nhìn thấy vợ mình bị nam nhân trước đây từng theo đuổi ôm lấy thì đều tức giận; bất kỳ nam nhân này nhìn thấy em rể thân mật với vợ mình thì cũng khó tránh khỏi việc tức giận, nổi đóa, phản ứng của Hàn Tịnh bây giờ cũng là bình thường. Nhưng Đông Đình Phong không bộc lộ sự tức giận ra, vẫn nhã nhặn lễ độ như trước. Thật giống như lúc nãy, hắn căn bản không nhìn thấy bọn họ ôm nhau.
Bên cạnh, Ninh Mẫn nhìn thấy cục diện ba trụ cột trước mặt: Đông Lôi căm hận trừng mắt, Đông Đình Phong lạnh lùng liếc nhìn, Kiều Sâm đứng cạnh hai anh em bọn họ đang thăm dò mình mà chuyển hướng nhìn cô, đột nhiên kéo tay cô, điều này khiến da đầu Ninh Mẫn có chút tê dại.
"Đợi một chút nữa tôi sẽ đến chào ông, nhưng lúc này, tôi phải nói mấy câu với Hàn Tịnh."
Người này vóc dáng rất cao, tuyệt đối không kém gì Đông Đình Phong, nhưng lại gầy hơn hắn, trông lại càng nhã nhặn.
Toàn thân Đông Đình Phong toát ra một khí thế tự uy, sự lạnh lùng ấy càng khiến hắn trở nên thần bí, cao không thể với tới; còn người đàn ông này, khuôn mặt tuấn tú, góc cạnh, toàn thân lộ ra một khí chất không thể phá vỡ, ngón tay rất dài, trắng, đây là đôi bàn tay cầm dao phẫu thuật.
Trong thế giới của anh ta, đôi tay này có thể chi phối sự sống chết của một người nằm trên giường bệnh, mà giây phút này đây, anh ta đang nắm chặt lấy tay cô, khiến cô cảm nhận được sự nho nhã toát lên từ anh ta, vô cùng mạnh mẽ.
Mặt cô nóng bừng lên, thật sự muốn liều mạng, Hàn Tịnh rất được, so với cô còn có năng lực trêu chọc nam nhân hơn nhiều, mẹ nó họ còn toàn là những người có địa vị.
"Dừng! Tôi với anh không có chuyện gì để nói! Buông tay ra. Ai, anh hãy buông tay tôi ra!"
Ninh Mẫn đột nhiên phản kháng, nhất thời không nằm trong kế hoạch của Kiều Sâm nên anh ta đành buông tay, cô quay đầu bước đi, thật sự không muốn ở lại đây chịu giày vò.
Thật là, tại sao không có đến một chỗ yên tĩnh chứ!
Ai, cô rất nhớ những tháng ngày trước đây, thời gian đó sống tiêu diêu tự tại ở Trung Quốc, chính là cuộc sống chỉ có mẹ con cô, không cần bất cứ người đàn ông nào, vẫn vui vẻ sống qua ngày.
Kiều Sâm há miệng, có chút kinh ngạc quay đầu lại nhìn thấy cô đi thẳng vào nhà.
Mấy năm không gặp, nha đầu này thật sự đã thay đổi rất nhiều, không còn gọi anh ta một tiếng ôn nhu "Kiều đại ca" nữa!
Giống như tình huống ngày hôm nay, nếu cô gặp phải, nhất định sẽ lộ vẻ kinh loạn, nhưng hiện tại không hề, cô chỉ hơi cau mày rồi lại phủi tay bước đi. Giống như cô và anh là hai người xa lạ.
Cảnh tượng này đã rơi vào mắt Đông Đình Phong, hắn chẳng có chút ngạc nhiên nào, có thể dễ dàng thấy người phụ nữ này đối với tất cả những người đàn ông có quan hệ thân mật với Hàn Tịnh đều rất ghét bỏ... A, thật là một nữ nhân kỳ lạ!
Hắn đối với động cơ của cô thật sự rất hiếu kỳ, càng ngày càng say mê.
"Tịnh Tịnh..."
Kiều Sâm có chút không cam lòng liền gọi một tiếng, anh ta thật sự có chuyện muốn nói với cô, nhưng cô căn bản không hề để ý đến anh ta.
Đột nhiên, anh ta phát hiện, thời gian thật sự là một vũ khí đáng sợ, nó có thể làm nhạt nhòa tất cả mọi thứ.
"Mẹ..."
Anh ta hít một hơi thật sâu muốn đuổi theo, nhưng lại nhìn thấy một đứa trẻ như được chạm ngọc kia đột nhiên từ trong nhà chạy ra, vui vẻ gọi mẹ, rồi vùi đầu vào lòng Tịnh Tịnh, đứa trẻ Đông Kỳ này thật sự rất giống Đông Đình Phong.
Nó chính là nút thắt quan trọng giữa hắn và cô. Cũng chính đứa trẻ này đã thay đổi cả đời Hàn Tịnh.
Anh ta đã từng cho rằng, anh ta có thể trở thành người chồng tương lai của Hàn Tịnh, chỉ không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy.
Cô bị người của Đông gia hãm hại. Rồi sau đó cô lại có thai với người anh em tốt nhất của anh ta.
Cô đã từng chạy đến và khóc trong lòng anh ta. Lúc đó, cô gọi anh ta là Kiều đại ca, xem anh ta như anh trai, trước mặt anh ta, cô không câu nệ, hoạt bát, còn anh ta có thể mỉm cười ấm áp với cô.
Khi đó, anh ta đã từng muốn nói cho cô biết, anh ta không muốn là anh trai của cô, nhưng anh ta chưa mở lời thì nha đầu kia đã đến nói với anh ta: Cô đã yêu. Sau đó, nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc của cô khi yêu, anh ta chỉ có thể giấu đi cảm xúc của mình để chúc phúc cho cô, tình nguyện làm người bảo vệ cho cô. Bởi vì anh ta biết, Thôi Tán không phải kẻ xấu, mặc dù gia cảnh không tốt nhưng rất hợp với cô.
Ai ngờ được rằng, trong lúc anh ta đi dự hội thảo nghiên cứu y học thì những biến cố liên tiếp xảy ra, đến khi anh ta trở về nước, đã thấy Hàn Tịnh gầy rộc, cả người không còn chút sức sống.
Lúc anh ta biết được toàn bộ sự việc liền phẫn nộ chạy đến nhà đánh cho Đông Đình Phong một trận, sau đó còn trước mặt hắn đưa nhẫn cầu hôn Hàn Tịnh, hứa hẹn với cô: "Cả đời này, anh mãi mãi đợi em".
Nhưng cô không đồng ý, còn bước tới Đông Đình Phong, tựa như cái xác không hồn nói với hắn:
"Nếu những lời trước đây của anh là thật, vậy chúng ta hãy đi đăng ký! Kiều đại ca sẽ là người làm chứng cho chúng ta. Đối với cuộc hôn nhân này, tôi chỉ có một yêu cầu: Không cử hành hôn lễ, và tuyệt đối không được công bố bất kỳ tin tức nào về tôi ra ngoài..."
Cứ như vậy, cô trở thành Đông phu nhân.
Anh ta ngoại trừ chúc phúc ra thì chỉ biết lặng lẽ rời đi.
Đối với Đông Đình Phong, anh ta đã từng cho rằng mình rất hiểu rõ hắn, nên đã từng khẳng định rằng, hắn nhất định sẽ đem lại hạnh phúc cho Hàn Tịnh. Nhưng anh ta đã nhầm.
10 tháng sau, cô bị điên, còn thiếu chút nữa ra tay giết hại Đông Kỳ, lúc thất thủ còn đâm Đông Đình Phong bị thương, cuối cùng cô được đưa đến Hoa Châu.
Anh ta nghe được tin liền từ nước ngoài chạy tới, vất vả lắm mới có thể nhìn thấy Hàn Tịnh đang thờ thẫn ngồi một mình trong phòng.
Cô gầy hơn rất nhiều, mỏng manh như tờ giấy. Lúc đó, cô đần độn như người mất hồn.
Lúc thì tỉnh táo, lúc lại mơ hồ, nhìn thấy cô, anh ta đau lòng rơi lệ. Cô ủy khuất như vậy, chắc chắn ở Đông gia đã phải chịu rất nhiều đau khổ, mệt mỏi, nhưng lúc anh ta muốn giúp cô, muốn cô thoát khỏi chiếc lồng đang làm tổn thương cô thì cô lại cự tuyệt:
"Sống là người Đông gia, chết là người Đông gia. Hàn Tịnh không thể bỏ đi. Xin Kiều đại ca hãy quên em đi!"
Sau lần đó, cô không chịu gặp anh ta, tự nhốt mình trong biệt thự ở Hoa Châu, không rời một bước, sống xa cách với cuộc sống bên ngoài, cuối cùng anh ta chỉ biết bỏ đi.
6 năm gặp lại, ánh mắt của cô đã thay đổi, trầm tĩnh và trong trẻo hơn, ngữ khí cũng trở lên lạnh lùng hơn, cô cho người khác cảm giác không hề yếu đuối, hơn nữa còn rất tự tin.
Thời gian 6 năm, sao lại khiến cô thay đổi nhiều như vậy?
Anh ta kinh ngạc!
"A Sâm, cậu đã quên thân phận của mình rồi sao, đừng quên lời hứa ban đầu lúc cậu đồng ý hôn ước này. Cậu đã từng hứa trước mẹ ta, sẽ trung trinh với hôn nhân này đến cùng, một khi đã kết hôn sẽ toàn tâm toàn ý với Đông Lôi."
Đông Đình Phong cố ý nhắc lại lời hứa của Kiều Sâm trong lễ đính hôn.
Lúc đó, em gái hắn mới 19 tuổi, thẹn thùng cười khi được đeo chiếc nhẫn lên tay, nhưng hôm nay trước mặt người đàn ông này lại đau lòng rơi lệ.
Kiều Sâm quay đầu, nhìn về phía vị hôn thê của mình, tinh thần có chút phức tạp.
Đông Đình Phong không có ra mặt thay em gái, trong chuyện tình cảm không phải ai ra mặt có thể giải quyết được, quan hệ giữa hai người thì cả hai phải có sự bao dung, Đông Lôi biết người đàn ông cô yêu đã từng yêu chị dâu của mình, nhưng cô vẫn tình nguyện bước tiếp đoạn tình cảm của mình, vậy kết quả của cuộc hôn nhân này cô nhất định phải có chuẩn bị tâm lý.
Nếu không thể xóa bỏ được bóng hình của người kia trong trái tim anh ta thì đó cũng chỉ có thể chấp nhận.
"Chú, chú đã về rồi sao?"
Đông Kỳ hoàn toàn không chú ý đến bầu không khí có chút không hợp lý ở đây, liền vui mừng chạy đến, trực tiếp nhào vào lòng Kiều Sâm.
Sự lạnh lùng, cứng nhắc của nam nhân kia nhanh chóng xóa sạch, nở nụ cười, xoa đầu đứa trẻ:
"Ừ, chú có quà cho cháu đây!"
"Thật không! Cháu vừa được nhận quà của bà trẻ, đó là một mô hình rô bốt biến hình, vậy chú tặng cháu cái gì? Ha, hôm nay là một ngày may mắn với cháu!"
"Chú mua cho cháu một bộ lắp ghét mô phỏng theo xe bọc thép, không phải cháu vẫn luôn muốn biết cách lắp ráp món đồ chơi này sao? Lần này, cháu có thể từ từ tìm hiểu!"
Đông Lôi nghe thấy đứa cháu mình gọi Kiều Sâm, Kiều Sâm lập tức đáp ứng lại, nhưng trong lòng không hiểu sao có chút kích động?
Sắc mặt cô trắng bệch, người đàn ông này, mỗi lần ra ngoài đều nhớ đến việc mua quà cho Tiểu Kỳ nhưng chưa một lần nào anh ta nhớ đến việc mua quà cho cô. Anh ta không phải là người thích trẻ con, mấy đứa cháu của các anh trai anh ta, anh ta chưa từng để tâm đến một lần, nhưng anh ta lại đặc biệt quan tâm đến Tiểu Kỳ, chỉ đơn giản bởi vì, đứa trẻ này là con của Hàn Tịnh.
Quan hệ thân thiết như vậy thật sự khiến cô đau lòng.
Trời ơi, cô phải làm gì mới có thể xóa bỏ hình ảnh người phụ nữ đó trong lòng anh ta?
"Yeah, quá tuyệt! Cảm ơn chú Sâm!"
Đông Kỳ thích thú hôn anh ta một cái.
Ánh mắt Kiều Sâm lóe lên vẻ cổ quái, trong lòng anh ta thật sự có chút chống đối với cái xưng hô "chú Sâm" này, nhớ lại ngày đó, nếu mẹ nó đồng ý thì nó sẽ gọi anh ta một tiếng "ba".
Anh ta ngẩng đầu rồi quay sang liếc nhìn Hàn Tịnh, cô đứng từ xa, không muốn đến gần, coi như không có sự tồn tại của anh ta, ánh mắt chỉ đổ dồn vào con trai.
"Tiểu Kỳ, tại sao con lại ra đây? Cụ nội đâu?"
Đông Đình Phong liếc mắt lên tầng hai, tiểu tử kia đúng lúc xuất hiện, không biết ông nội có nhìn thấy gì không? Đông gia gần đây thực sự đã xảy ra rất nhiều chuyện.
"Cụ nội đang tức giận nên con lén chạy ra ngoài tìm ba..."
Đông Kỳ quay đầu, thu lại ý cười, khuôn mặt lộ vẻ lo lắng, chạy đến trước mặt ba mình, kéo ba mình vào bên trong:
"Nhanh lên, nhanh đi với con. Con thấy cụ nội nhận xong cuộc điện thoại liền trở nên cổ quái, liên tục hút xì gà."
Điều này khiến mọi người đều kinh hãi.
Là cuộc điện thoại như thế nào lại có thể khiến một lão thái gia đã từng trải qua nhiều sóng gió tức giận thành ra như vậy?
Đông Đình Phong không nói hai lời, liền chạy lên tầng hai, Ninh Mẫn cũng đi theo, Kiều Sâm liếc mắt nhìn Ninh Mẫn, rồi lại nhìn Đông Lôi sau đó cũng đi theo.
Trong thư phòng tầng hai, không gian tĩnh mịch, trên bàn vẫn đặt bàn cờ đang chơi dở, Đông Lục Phúc ngồi trên ghế, một tay đỡ đầu, một tay nắm chặt mi tâm, điếu xì gà mới hút đã bị đập trong cái gạt tàn bên cạnh, tình cảnh như vậy có chút khác thường?
"Ông nội, ông làm sao vậy? Vừa nãy ai đã gọi đến?"
Đi tới trước bàn đọc, Đông Đình Phong liếc nhìn, ánh mắt của ông nội trắng bất thường, trầm tĩnh hỏi một câu.
Đông Lục Phúc chậm rãi ngẩng đầu lên.
"Cụ nội, cụ tại sao lại đau lòng vậy?"
Đông Kỳ chạy đến ôm lấy Đông Lục Phúc, cậu giống như con mèo con cọ cọ vào ngực ông cụ.
Nhưng ông không có ôm đứa trẻ kia, mà hướng đến chỗ Hàn Tịnh nói:
"Nha đầu, hãy đưa Tiểu Kỳ ra ngoài, ông có chuyện muốn nói với Cẩn Chi! A Sâm, Lôi Lôi, hai đứa cũng ra ngoài đi..."
Tất cả mọi người đều không nói gì, chỉ biết rời đi.
Đợi khi cánh cửa đóng lại, ông mới hít một hơi, nặng nề nói một câu:
"Vừa nãy ta nhận được điện thoại của lão thất phu đó, ông ta nói với ta, Thôi Tán là đứa con riêng của Diệu Hoa và Thường Hoan, chuyện này cháu sớm đã biết rồi đúng không? Cẩn Chi, cháu hãy nói với ta, rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
Ánh mắt Đông Đình Phong khẽ động: che giấu nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng vẫn bị phát hiện.
Sáu năm rồi, trò chơi do một số người dày công sắp đặt cuối cùng đã có khởi sắc.
Đây cũng không phải chuyện xấu.
Có động tĩnh thì mới có thể tìm ra dấu vết.
Mấy ngày nay, thậm chí hắn còn nghĩ: Phu nhân giả mạo xuất hiện cũng có thể là một phần quan trọng trong trò chơi này?
← Ch. 092 | Ch. 094 → |