← Ch.014 | Ch.016 → |
Ninh Mẫn hoàn toàn không có đề phòng, bị cả ly rượu đổ thẳng lên đầu.
Cảm nhận đầu tiên của cô, chính là loại rượu này quả thật không tồi, mùi vô cùng thơm, vị cũng rất ngọt, chí ít cũng phải được ủ trên ba mươi năm. Nhưng ngay sau đó cô lại nghĩ, cái kẻ tên Thôi Tán này, sau này cô cần phải đề phòng cẩn thận hơn.
Ninh Mẫn cố gắng giữ bình tĩnh, vì ngày xưa cô đã từng học qua chuyên ngành tâm lý học, đối với những suy tính trong lòng người, cô vốn đã được miễn dịch, trước khi tới đây, cô đã biết Thôi Tán chả phải loại tử tế gì. Đến lúc nhìn thấy tên của quán rượu, cô gần như đoán được những gì Thôi Tán muốn.
Hôm nay là ngày mừng thọ lão thái gia của Y gia, một trong ba gia tộc lớn ở Ba Thành, mà Y gia và Đông gia vốn có kết giao, một ngày trọng đại như vậy, làm sao Đông gia có thể không đến chúc mừng cho được?
Không chỉ Đông Đình Phong, mà ngay cả lão thái gia cũng sẽ đến. Buổi chiều, khi cô rời khỏi nhà, lão thái gia đã đặc biệt dặn dò rằng buổi tối có việc nên về sớm một chút, còn nhắc đến chuyện Đông Đình Phong sẽ đưa cô đến dự một bữa tiệc và căn dặn cô nhất định phải mặc cho thật đẹp.
Nhưng đáng tiếc, cô đã ra ngoài để gặp Thôi Tán.
Hiện tại xem ra, tất cả mọi chuyện ngay từ ban đầu căn bản đã là một cái bẫy.
Sở dĩ, lúc thuyết phục cô ly hôn, Thôi Tán mới liên tục nói: Muốn ly hôn thuận lợi thì phải cùng anh ta đến dự bữa tiệc này.
Tại sao anh ta lại làm như vậy?
Nguyên nhân chỉ có một: Người này muốn mượn danh thân phận của Hàn Tịnh để được biết tới, muốn ép cô và Đông gia cắt đứt quan hệ, để cô nhanh chóng tìm đến anh ta cầu cứu, do đó thông qua tòa án để tiến hàng mục đích của cuộc ly hôn.
Vì Hàn Tịnh và Đông Đình Phong đơn thuần chỉ là đăng kí kết hôn, sau đó cô bị gian giữ, thế nên ở Ba Thanh này hầu như không có ai nhận ra Hàn Tịnh. Chuyến này điều Thôi Tán muốn chính là chuyện ly hôn giữa cô và Đông Đình Phong vỡ nở ra. Đối tượng mà anh ta muốn tuyên chiến chính là Đông gia.
Hơn nữa ở Đông gia, Đông Lôi chính là người dễ bị kích động nhất, thân là em gái của Đông Đình Phong, lại hết sức tôn sùng anh trai mình. Trong mắt cô ta, anh trai chính là biểu tượng của một nam thần hoàn mỹ, mà Hàn Tịnh chính là vết nhơ không thế xóa sạch được. Nhưng vết nhơ này lại đang ở bên người đàn ông khác, đối với Đông Lôi mà nói đó là sự sỉ nhục, mâu thuẫn càng trở nên gay gắt.
Chỉ là Ninh Mẫn không có nghĩ tới Đông Lôi trước mặt bao nhiêu người dám hắt rượu vào mặt cô.
"Làm gì vậy? Vị tiểu thư này, cô thần kinh sao? Tôi đưa bạn gái đến đây đâu có trêu trọc gì cô? Cẩn thận không tôi sẽ kiện cô xúc phạm nhân phẩm người khác..."
Thôi Tán ở đằng sau chăm chú quan sát, cuối cùng giả bộ có vẻ xuất hiện rất kịp thời, vừa lấy khăn lau mặt cho Ninh Mẫn xong, lập tức quay sang mắng.
"Cảm ơn, để em tự lau!"
Ninh Mẫn vẫn cố gắng duy trì dáng vẻ không tức giận, cầm lấy cái khăn, liếc nhìn anh ta một cái, quả thật anh ta rất biết diễn trò, sau đó quay sang cười nhạt với Đông Lôi:
"Xin hỏi, tôi có chỗ nào đắc tội với cô?"
"Cô vẫn còn mặt mũi để hỏi tôi?"
"Tại sao tôi không thể hỏi? Vô duyên vô cớ cô tới hắt rượu vào mặt tôi? Ở nơi đông người như thế này, cảm phiền tự cô hãy giữ thể diện một chút?"
"Thể diện? Hàn Tịnh, cô đã làm gì, trong lòng cô rõ nhất?"
"Đúng, tôi rất rõ tôi đang làm gì? Nhưng tôi lại không rõ cô đang làm gì? Đông Lôi, trình độ của cô chỉ có vậy thôi sao?"
Xung quanh có rất nhiều khách khứa đang nhìn họ, trong đó có một cặp mắt đặc biệt sắc bén.
Theo bản năng quay lại, vừa lúc hai ánh mắt gặp nhau. Chính xác đó là Đông Đình Phong, hắn mặc âu phục, đi giày da, bên cạnh là một mỹ nữ, quả là một đôi hoàn hảo, hắn đang cùng mấy vị khách nói chuyện, đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào từ bên kia vọng lại mới quay sang. Đảo mắt qua một lượt, hắn nhìn thấy cô thì lập tức cau mày, nói một tiếng "xin lỗi không tiếp được" rồi xoay người đi về hướng Ninh Mẫn.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Thanh âm trong trẻo, lạnh lùng nhưng lại vô cùng hấp dẫn, lực cũng rất rõ ràng.
← Ch. 014 | Ch. 016 → |