← Ch.0655 | Ch.0657 → |
CHƯƠNG 657
Trong giọng nói của anh mang theo mấy phần trầm thấp, biểu cảm cũng không có cảm xúc gì, nhưng lại khiến người ta cảm thấy được một nỗi buồn không thể giải thích được.
Tô Khiết liên giật mình, cô muốn nói đúng vậy, cô biết nếu như bây giờ cô nói đúng, dựa vào tính tình của Nguyễn Hạo Thần thì sau này có thể sẽ không chạm vào cô.
Vậy thì cô sẽ được giải thoát.
Nhưng khi nhìn đến dáng vẻ lúc này của Nguyễn Hạo Thần, cô cũng không biết là sợi gân nào bị co rút mà lại bật thốt lên: "Cũng không phải là không muốn…"
Lúc Tô Khiết nói ra lời này, đầu óc cô dường như phản ứng chậm hết nửa nhịp, trong lúc nhất thời thiếu chút nữa đã cắn đầu lưỡi của mình, cô vừa mới nói cái gì vậy?
Hai mắt của Nguyễn Hạo Thần đột nhiên sáng lên, nhanh chóng xoay người đè cô lại, khóe môi không nhịn được mà cong lên: "Ý của em là muốn tôi tận lực yêu em, được, rất tốt!"
Hai mắt của Tô Khiết trợn lên, nhìn thấy bộ dạng của anh, đột nhiên cô phát hiện mình lại mắc bẫy của anh, lúc nãy rõ ràng anh đã lấy sự đau buồn ra để lừa gạt cô.
Người này còn có thể âm hiểm thêm nữa hay không?
Vậy mà cô lại cứ ngu ngốc bị anh lừa.
Tô Khiết, mày thật sự càng ngày càng không có tiền đồ.
Hơn nữa lời nói lúc nãy của cô vẫn còn chưa nói xong thì đã bị anh đánh ngã, rõ ràng cô không phải có ý đó mà…
Lúc này Tô Khiết cảm thấy rất phiền muộn, cực kỳ phiền muộn.
Nhưng mà tâm trạng của Nguyễn Hạo Thần lại cực kỳ tốt, anh đột nhiên phát hiện trong lòng của cô hình như cũng không phải là hoàn toàn không có anh, anh cảm giác được cô đã bắt đầu để ý đến anh.
Chút chuyện này đã đủ để cho anh vui mừng.
Anh tin tưởng không bao lâu sau, trong lòng của cô sẽ có anh, hơn nữa chỉ có anh, đến lúc đó cũng không cần phải lo lắng ly hôn nữa.
Nguyễn Hạo Thần hôn lên từng tấc da thịt trên gương mặt của cô, triền miên lại dịu dàng, môi của anh tiến tới gần bên tai của cô, thấp giọng hỏi: "Vết thương cũ sẽ đau hay không?"
"Hả?" Trong lúc nhất thời, Tô Khiết vẫn còn chưa kịp phản ứng, suy nghĩ một lát mới hiểu được anh nói vết thương cũ là nói đến cái gì.
"Sẽ không." Tô Khiết cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ là trả lời thành thật.
Mặc dù là lần khó sinh đó bị ra máu quá nhiều, thiếu chút nữa cô đã chết mất, nhưng mà ngoại trừ việc không thể mang thai ra thì cũng không có di chứng gì khác. Về phân không thể mang thai này đối với cô mà nói cũng không có bất kỳ ảnh hưởng nào, dù sao thì cô cũng đã có hai bé con rồi.
Chuyện đó đã trôi qua hai năm, vết thương đã sớm tốt, sao có thể còn đau được nữa.
"Ừm" Rốt cuộc Nguyễn Hạo Thần cũng đã yên tâm, hoàn toàn không còn lý do gì để lo lắng. Khóe môi của anh không ngừng nhếch lên, ý cười tràn đầy, nụ hôn của anh lại rơi trên da thịt của cô, đã nhiều hơn mấy phần kịch liệt và nóng bỏng.
Tô Khiết từ trước đến nay đều thông minh, có làm như thế nào cũng không nghĩ đến cô phản kháng lâu như vậy, sau đó lại tự tay đưa mình vào trong hang sói.
Có điều lần này cậu ba Nguyễn cũng không giày vò cô không ngừng nghỉ giống như là bình thường, mặc dù lời lúc nãy vẫn còn chưa nói hết, nhưng mà người thông minh như anh đương nhiên cũng hiểu được vế sau cô muốn nói cái gì, với lại anh cũng hiểu thật ra vế sau cô muốn nói mới là trọng điểm, có điều đã bị anh đánh gãy rồi.
Anh cũng biết là những ngày gân đây quả thật anh đã hơi quá đáng, sau này anh phải kiêm chế một chút.
Chỉ có như vậy thì nước mới chảy càng lâu.
← Ch. 0655 | Ch. 0657 → |