← Ch.3392 | Ch.3394 → |
CHƯƠNG 3417
Anh ta cảm thấy mình nên tin tưởng cô, tin tưởng hai người bọn họ ở trong đó chỉ đang nói chuyện với nhau. Và nếu chỉ là nói chuyện thì nhất định sẽ có lúc nói xong, có lẽ bây giờ bọn họ cũng sắp nói xong rồi, có lẽ cô sẽ ra ngoài nhanh thôi.
Vậy nên, anh ta vẫn muốn đợi thêm một lát nữa.
Người bên kia nghe thấy Tư Đồ Không nói như vậy cũng hơi ngẩn người ra một chút, hiển nhiên là anh ta không ngờ Tư Đồ Không sẽ nói những câu như "chờ thêm một lát nữa".
Anh ta còn tưởng rằng Tư Đồ Không sẽ bảo anh ta xông thẳng vào luôn chứ.
Nhưng rồi không ngờ Tổng giám đốc Tư Đồ lại bảo anh ta đợi thêm chút nữa, vậy thì anh ta cũng không vội, đợi thêm một chút nữa vậy, có lẽ cô Liễu cũng sắp ra ngoài rồi.
Anh ta thật sự hi vọng cô Liễu nhanh chóng đi ra.
Cúp điện thoại xong, Tư Đồ Không ngồi trên xe, hai mắt vẫn nhìn đăm đăm về phía cửa Câu lạc bộ Tinh Vân. Vừa nãy anh ta bảo người của mình đợi thêm một chút nữa, nhưng không ai biết được, anh ta phải thế nào mới nói ra được câu nói ấy.
Hiện giờ trái tim anh khó chịu như bị mèo cào vậy.
Tư Đồ Không lại châm một điếu thuốc, lần này anh ta không bóp cho nó nát vụn nữa mà châm lửa cho nó cháy. Cô cũng đâu có ở đây đâu, anh ta cần gì phải e dè nữa chứ.
Lúc này cô còn đang ở trong Câu lạc bộ Tinh Vân với Bùi Dật Duy kia kìa.
Chỉ cần nghĩ đến việc hai người họ ở riêng trong đó với nhau là Tư Đồ Không đã muốn lao thẳng vào trong giết người rồi.
Nhưng cuối cùng anh ta vẫn nhẫn nhịn được.
Trước đây, Tư Đồ Không không cần phải lo lắng, bởi vì anh ta biết cho dù có chuyện gì xảy ra, kể cả anh ta không lên tiếng thì Liễu Ảnh cũng sẽ ngoan ngoãn theo anh ta về.
Nhưng bây giờ thì không giống như vậy nữa, thời hạn năm năm của hai người đã đến rồi, cô vẫn một mực muốn bỏ đi như vậy, cô không thể nào vẫn giống như trước đây cho dù có xảy ra chuyện gì cũng ngoan ngoãn theo anh ta về nữa.
Anh ta biết, hiện giờ nếu như thật sự xảy ra chút chuyện, có lẽ Liễu Ảnh sẽ bỏ đi ngay lập tức.
Sau đó thì sao, chẳng lẽ anh ta lại dùng những thủ đoạn cưỡng ép để buộc cô quay lại sao?
Chuyện như vậy, năm năm trước anh ta đã làm một lần rồi, lúc đó anh ta không quan tâm gì cả, hơn nữa lúc đó là anh ta cố ý làm như thế, nhưng hiện giờ không thể làm như vậy được nữa.
Hơn nữa, có một số chuyện của năm năm trước, anh ta không thể để cho cô biết.
Nếu như cô biết được chút chuyện của năm năm trước, giữa cô và anh ta e rằng sẽ... Tư Đồ Không rít một hơi thuốc thật mạnh, sau đấy chợt sặc khói ho lên.
Bàn tay anh ta vô thức siết chặt lại, không thể để cô biết được, thật sự không thể để cô biết.
Nếu như biết trước sẽ có một ngày như thế này, năm năm trước, anh ta nhất định sẽ không làm như thế.
Tư Đồ Không từ từ nhắm mắt lại, điếu thuốc trong tay vẫn đang cháy nhưng anh ta đã không còn hút tiếp nữa. Mãi cho đến khi điếu thuốc cháy hết làm bỏng tay thì anh ta mới mở mắt ra, vậy nhưng Tư Đồ Không vẫn không vứt điếu thuốc ấy đi mà cứ để cho nó cháy giữa kẽ ngón tay mình.
Có lẽ lúc này anh ta định dùng cơn đau này để nhắc nhở bản thân mình.
Tư Đồ Không nhìn đồng hồ, đã mười mấy phút nữa trôi qua nhưng cô vẫn chưa ra, lúc này anh ta cảm thấy thời gian trôi đi vô cùng chậm.
Nhưng cho dù có chậm đến đâu đi chăng nữa thì bây giờ anh ta cũng phải chịu đựng.
Sau khi mở mắt ra, Tư Đồ Không lại nhìn về phía cánh cửa của Câu lạc bộ Tinh Vân, thỉnh thoảng vẫn có người đi ra đi vào từ đó, nhưng tất cả đều không phải là cô, hơn nữa Bùi Dật Duy cũng chưa hề ra ngoài.
← Ch. 3392 | Ch. 3394 → |