← Ch.3003 | Ch.3005 → |
Chương 3020
"Tôi là." Đường Lăng không đợi cô nói xong, liền trực tiếp nói: "Tôi là người đàn ông của em, là người đầu tiên, cũng sẽ là người duy nhất, không có người khác, cũng không có khả năng có người đàn ông khác."
Đường Lăng nói lời này, giọng nói có vẻ nhẹ nhàng chậm chạp, nhưng lại cực kì nghiêm túc!!
Nếu như thời điểm tại nước Z, anh vẫn luôn tự nói với chính mình, anh muốn lấy cô chính là vì chuyện đêm hôm đó, vì anh muốn phụ trách đối với cô, nhưng hiện tại, anh tự nói với chính mình ở trong lòng, anh muốn cưới, nhất định phải cưới cô, hơn nữa sẽ chỉ cưới cô.
Lần này Lâm Bối không phản bác, hoặc là bởi vì lời của Đường Lăng mà hơi ngơ ngác, trong lúc nhất thời chưa lấy lại tinh thần, hoặc là bởi vì lúc này trong lòng cô quá mức rung động, trong lúc nhất thời không biết nói gì.
"Ngoan ngoãn chờ tôi trở lại." Đường Lăng nhẹ tay chạm môi cô, sau đó lại nhéo nhéo ở trên mặt của cô, cô vốn đã hơi gầy, khoảng thời gian này rõ ràng lại gầy hơn, trên mặt cũng không có thịt, đã không bóp nổi: "Em phải ăn nhiều cơm, bồi bổ nhiều hơn, em quá gầy."
Khóe môi của Lâm Bối theo bản năng hơi nhếch lên, cô muốn ăn cũng phải nuốt được thì mới được, khoảng thời gian này bởi vì chuyện mang thai, cô ăn không vô, ngủ không ngon, cho nên mới càng ngày càng gầy.
Lâm Bối không biết lúc này ở trước mặt Đường Lăng cô đã buông xuống đề phòng lúc trước, cho nên liền đương nhiên toát ra chút hờn dỗi của con gái.
Lâm Bối không tự biết, nhưng Đường Lăng lại thấy rõ, Đường Lăng không nhịn được cúi đầu lần nữa, nhẹ nhàng hôn một cái ở trên môi của cô: "Con gái quá gầy cũng không tốt, ôm không thoải mái."
Đường Lăng biết rất nhiều cô gái là vì giảm béo mà không ăn cơm, những việc này không tốt đối với thân thể, anh cho là cô cũng muốn giảm béo.
"Ai bảo anh ôm." Lâm Bối nghe lời này của anh, mặt cô lại đỏ lên một lần nữa, anh còn có mặt mũi ghét bỏ cô ôm không thoải mái, ai bảo anh ôm!!
"Lại tức giận? Tại sao động một chút lại tức giận rồi!" Ý cười trên khóe môi của Đường Lăng sâu hơn mấy phần, bây giờ cô khác rất nhiều thời điểm ở nước Z.
Khi đó cô đặc biệt tỉnh táo, dù có tâm tình gì, cô cũng đều che giấu rất tốt, tuyệt đối sẽ không động một chút lại tức giận như vậy.
Như bây giờ cô thành thật hơn rất nhiều!
Lâm Bối liền giật mình, cũng ý thức được chính mình mất khống chế, khóe môi của cô mím chặt lần nữa, không nói chuyện.
"Tôi phải đi." Đường Lăng đã hẹn Karoo, thời gian cũng không nhiều, anh còn phải chuẩn bị một chút, cho nên không thể lại tiếp tục ở trong phòng với cô.
Đường Lăng nhẹ nhàng hôn một cái ở trên trán của cô, sau đó quay người muốn rời đi.
Chỉ là, anh mới vừa bước một bước, góc áo của anh liền bị cô kéo lại.
Đường Lăng sững sờ, quay người, đôi mắt nhìn cô, tay của cô đang khẽ kéo lấy góc áo của anh, Đường Lăng có chút ngoài ý muốn, trong lòng còn có mấy phần mừng rỡ, tư thái cô gái nhỏ này của cô thật sự quá mê người, nếu không phải hiện tại anh có việc nhất định phải ra ngoài, anh cũng nghĩ…
Đường Lăng âm thầm hít một hơi, cực lực để chính mình tỉnh táo, anh không mở miệng, anh muốn biết lúc này cô giữ chặt anh lại là muốn nói điều gì? Hay là muốn làm điều gì...
Đường Lăng thầm thở dài một tiếng, cố hết sức lấy lại bình tĩnh, anh không nói gì cả, chỉ muốn biết tại sao cô lại kéo mình ra đây là muốn nói gì? Hay là muốn làm gì…
“Anh nhất định phải sống sót trở về. ” Lâm Bối biết mình không ngăn được anh, người đàn ông này thực sự rất cứng đầu, Lâm Bối biết anh nhất định đã có kế hoạch từ trước, có sự chuẩn bị cho riêng mình, cho nên, bây giờ có lẽ cô chỉ có thể nói được câu này.
← Ch. 3003 | Ch. 3005 → |