← Ch.2982 | Ch.2984 → |
2998
Thậm chí trong lòng cô còn đang nghĩ, Đường Lăng không phải như vậy, Đường Lăng không thể nào làm như vậy!
Lâm Bối cảm thấy có lẽ mình thật sự điên rồi.
"Sao lại tức giận rồi? Sao lại nhẫn tâm như vậy chứ?" Đường Lăng chỉ khẽ cử động chân là có thể ngăn lại động tác của cô, tay của anh miết lên mặt cô, nhẹ giọng cười nói: "Giúp tôi một chút thôi? Tôi cũng chỉ có thể dựa vào em."
Đường Lăng nói lời này đến là đương nhiên, đến là thản nhiên.
Nhìn thấy anh như vậy, đôi mắt Lâm Bối trừng lớn hơn, trên mặt lộ rõ vẻ không thể tưởng tượng nổi, mà nghe thấy giọng điệu đương nhiên này của anh, cô càng tức giận hơn: "Đường Lăng, anh còn biết xấu hổ hay không?"
Sao người đàn ông này lại có thể không biết xấu hổ đến vậy?!
Sao anh có thể?!
Anh lại muốn dựa vào cô sao? Muốn dựa vào cô, để cô giúp anh sao?
Không, cô tuyệt đối sẽ không giúp anh, tuyệt đối sẽ không!
Đường Lăng nhìn cô, khóe môi từ từ cong lên: "Không biết xấu hổ..."
Đường Lăng nói rồi khẽ dừng lại một lát, sau đó lại gần cô, lần này cũng không hôn cô mà lại gần bên tai cô, chậm rãi nói nhỏ: "Chỉ muốn em."
Cơ thể Lâm Bối run rẩy, trong lúc nhất thời hoàn toàn ngây dại, lời nói của Đường Lăng phát ra ngay bên tai cô, gần như vậy, gần đến mức cô còn có thể cảm nhận được hơi thở của anh, nhưng cô lại cảm thấy hoảng hốt, có một loại cảm giác không biết mình đang ở đâu xuất hiện.
Cô cảm thấy dường như đó là một âm thanh rất xa xôi, một lời nói rất xa xôi không nên thuộc về cô, đúng vậy, không có khả năng thuộc về cô.
Từ giây phút cô giả trai tiến vào Hoàng thất, cô đã biết, lời nói như vậy, âm thanh như vậy, đều không có khả năng thuộc về cô rồi.
Nhưng vì sao, vì sao trái tim của cô lại đập mạnh như vậy, giống như không bị khống chế, giống như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực cô, trái tim kia, dường như muốn nhảy ra ngoài giúp cô nhìn thấy thứ gì đó.
Cô mơ hồ cảm thấy trái tim đau nhức, nhưng dường như lại không giống đau nhức, là một loại cảm giác rất kỳ lạ.
Môi Đường Lăng bên tai cô chậm rãi chuyển động, dời đến bên môi cô, lần này cô không đẩy anh ra, thậm chí cũng không hề từ chối, càng không có chút phản kháng nào, giờ phút này Lâm Bối đang chìm đắm vào trong thế giới của chính mình.
Khóe môi của Đường Lăng rơi xuống môi cô, nhẹ nhàng chậm chạp mang theo dịu dàng, mang theo thương tiếc, mang theo tình cảm mềm mại của anh, nhưng lần này không chỉ vừa chạm đã rời như mấy lần trước, anh nhân lúc cô đang mơ hồ, dụ dỗ cô hé mở đôi môi đỏ, anh chậm rãi tiến sâu vào.
Nụ hôn của anh rất dịu dàng, rõ ràng là sợ dọa cô, vì vậy, mặc dù lúc này lồ ng ngực anh nóng như lửa đốt, lại không thể phun trào như núi lửa, anh vẫn cố gắng khống chế chính mình, nhớ phải thực hiện dần dần từng bước.
Ừm, phải thực hiện dần dần từng bước!
Có lẽ cậu cả Đường có hiểu lầm nhất định về cái từ 'thực hiện dần dần từng bước' này.
Đã hôn nồng nhiệt như vậy, còn thực hiện dần dần từng bước cái gì?!
Lâm Bối không đẩy anh ra nữa, có thể là vẫn chưa lấy lại tinh thần, cũng có thể là vì không có sức, Lâm Bối chỉ cảm thấy giờ phút này cả người cô như nhũn ra, giống như không còn chút sức lực nào nữa.
Cô không nói ra được đó là loại cảm giác gì, toàn thân như nhũn ra, cả người không có sức, tựa như bay giữa những đám mây.
← Ch. 2982 | Ch. 2984 → |