← Ch.1961 | Ch.1963 → |
Chương 1963
“Tôi biết rồi. ” Đương nhiên Bùi Vũ Ninh cũng biết chỉ dựa vào những thứ này thì vẫn không đủ để lật lại bản án của Đường Vân Thành, mặc dù Tô Khiết đã nghĩ ra một cách khác nhưng như vậy cũng nhất định phải chuẩn bị đầy đủ thì mới có thể bảo đảm một trận này sẽ không thua.
Bùi Vũ Ninh rất rõ ràng, một khi một thua trận, đừng nói là Đường Vân Thành, chỉ sợ là toàn bộ nhà họ Đường đều bị phá hủy.
“Cần tôi hỗ trợ gì không?” Người đàn ông kia nhìn cô ta, khẽ cong khóe môi lên ẩn chứa mấy phần cảm xúc phức tạp.
“Không cần, một mình tôi làm được rồi, anh chỉ cần kiểm tra một chút giúp tôi là được. ” Bùi Vũ Ninh từ chối, làm sao cô ta dám để anh ta hỗ trợ, vừa nghĩ tới chuyện mới xảy ra lúc xem tài liệu, Bùi Vũ Ninh càng kháng cự hơn so với lúc trước.
“Dường như thời gian cũng không còn nhiều nữa. ” Trên khuôn mặt anh ta vẫn mang theo ý cười như cũ, không nhìn ra sự mất mát hoặc là thất vọng gì.
Đôi khi nụ cười trên mặt anh ta còn có thể che giấu đi tất cả cảm xúc khác rất tốt.
“Nếu không anh bảo cậu ba Nguyễn cấp cho anh một căn phòng, tôi tra của tôi, anh tra của anh, đến lúc đó hai chúng ta sẽ cùng nhau tìm…” Bùi Vũ Ninh nhỏ giọng nói ra tính toán của mình, cô đã có dự định này từ lâu, cô thật sự rất hi vọng người đàn ông này đừng ở cùng một căn phòng với mình.
Người đàn ông với khuôn mặt tươi cười sét đánh không đổi này đột nhiên hơi cứng lại, trong nháy mắt đó nụ cười vỡ tan kia cũng không thể che đi cảm xúc trên mặt anh ta được, rõ ràng có thể nhìn ra anh ta đang cắn răng nghiến lợi.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười lại tràn ra lần nữa, kỳ diệu che giấu đi tất cả: “Tự cô tra đi, tôi…”
Người đàn ông kia còn chưa nói xong, điện thoại của Bùi Vũ Ninh lại đột nhiên vang lên.
Bùi Vũ Ninh nhanh chóng cầm điện thoại di động lên, nhìn thấy số điện thoại gọi đến, trên gương mặt cứng đờ đột nhiên nở một nụ cười: “Alo, đàn anh. ”
Giọng nói của Bùi Vũ Ninh vẫn nhỏ như cũ nhưng giờ phút này lại mềm mại hơn mấy phần, là sự mềm mại vốn có của phụ nữ.
Nụ cười đẹp mắt và cặp mắt hoa đào của người đàn ông kia lập tức nheo lại, đàn anh?
Đương nhiên anh ta biết vị đàn anh này của cô là ai, không phải là người đàn ông mà Bùi Vũ Ninh vẫn thích sao!!
Lúc trước cũng bởi vì nguyên nhân này mà cô đã lựa chọn đi theo làm việc với người đàn ông kia.
Chà, đúng là có chút ý tứ nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng nhỉ!
Mấy năm qua, cửa ban công đóng, không biết tháng này hái thế nào đây?!
“Ừm, cũng có chút khó khăn, có mấy chỗ em cũng không hiểu lắm…” Giọng nói của Bùi Vũ Ninh lần nữa truyền đến cắt ngang suy nghĩ của anh ta, anh ta nheo mắt lại, trong ánh mắt đột nhiên có nhiều hơn mấy phần nguy hiểm.
Từ trước đến nay Bùi Vũ Ninh rất độc lập, so với đàn ông còn kiên cường hơn, trước giờ cô sẽ không nhận thua, cũng chưa từng tỏ ra yếu đuối, nhưng rõ ràng bây giờ trong giọng nói của cô đang mang theo sự yếu đuối, sự yếu đuối này nghe có mấy phần cảm giác nũng nịu.
Hơn nữa vừa rồi anh ta nói là muốn giúp cô cô lại trực tiếp từ chối, nói là một mình cô tự làm được, nhưng bây giờ cô lại nhờ người khác giúp đỡ?
Ở ngay trước mặt anh ta nhờ người đàn ông khác giúp đỡ?
Ừm, được lắm!
Coi anh ta chết rồi sao?
“Ừm, đàn anh anh cứ nói đi, em đang nghe đây. ” Không biết đối phương nói gì mà Bùi Vũ Ninh liên tục trả lời, trong lời nói còn mơ hồ mang theo ý cười.
← Ch. 1961 | Ch. 1963 → |