← Ch.1901 | Ch.1903 → |
Chương 1903
“Có số của Trịnh Nguyệt, liên hệ cô ta không?” Nguyễn Hạo Thần cho Tô Khiết xem số điện thoại Cố Ngũ gửi tới, chuyện này Tô Khiết rành nhất.
Tô Khiết nhìn dãy số kia, nhíu mi, nghĩ ngợi, nhưng vẫn gọi choTrịnh Nguyệt.
Điện thoại reo vài tiếng đối phương mới nghe máy, nối máy, đối phương còn chưa nói, đã nghe được tiếng ồn ào đầu bên kia truyền tới.
“A lô, ai vậy? Có chuyện gì nói thẳng. ” Giọng đối phương không kiên nhẫn, còn hơi sốt sắng.
“Phóng viên Trịnh, tôi là Đường Thấm Nhi. ” Tô Khiết trực tiếp nói ra tên Đường Thấm Nhi, Tô Khiết biết Trịnh Nguyệt là phóng viên, lúc này nhất định đã biết tin về Đường Vân Thành, có lẽ cũng biết cô.
“Đường Thấm Nhi? Cô cả Nhà họ Đường? Cháu ngoại của Đường Vân Thành?” Quả nhiên, Trịnh Nguyệt nói thẳng ra thân phận của Tô Khiết.
“Phóng viên Trịnh, chúng ta có thể gặp mặt nói chuyện không?” Tô Khiết nghe bên Trịnh Nguyệt quá ồn, có lẽ là ở trên xe, hẳn là muốn đi phỏng vấn lấy tin gì.
Tô Khiết lo lắng, Trịnh Nguyệt có phải đi phỏng vấn chuyện về Đường Vân Thành không?
Nếu là như vậy, cuộc gọi này cô gọi đúng rồi.
Tất nhiên, nếu Trịnh Nguyệt nhận được tin muốn đi phỏng vấn về Đường Vân Thành, chắc chắn không đồng ý gặp cô, nhưng ít nhất cô có thể biết một ít chuyện của đối phương qua Trịnh Nguyệt.
“Bây giờ tôi không có thời gian gặp cô, tôi phải đi phỏng vấn. ” Quả nhiên, Trịnh Nguyệt trực tiếp từ chối Tô Khiết.
“Phóng viên Trịnh nhận được tin về cậu tôi sao. ” Trong lòng Tô Khiết đã có suy đoán.
“Lời đồn về cô Đường quá đúng mà, cô cực kỳ thông minh. ” Trịnh Nguyệt cũng không phủ nhận, chuyện này không phải giấu, bởi vì nếu cô ta đi phỏng vấn, thì tin cũng sẽ được tung ra rất nhanh thôi.
Không có tin gì mà cô ta không dám tung ra.
“Lúc phóng viên Trịnh đưa tin có kiểm tra tính chân thật của nó không?” Tô Khiết cũng chỉ điều tra một số thông tin củaTrịnh Nguyệt, không hiểu Trịnh Nguyệt lắm.
“Tất nhiên rồi. ” Trịnh Nguyệt trả lời chắc nịt, giờ cô ta đang trên đi phỏng vấn, cô ta cũng không để ý nói thêm vài câu.
“Vậy phóng viên Trịnh làm sao để phán đoán tính chân thật của nó?” Giọng điệu Tô Khiết nghiêm túc hơn, cũng có ý thử xem.
“Cô Đường, tôi biết cô là chuyên gia tâm lý phạm tội, còn tôi chỉ là phóng viên, phán đoán của tôi là do tình huống lúc đó tạo nên. ” Trịnh Nguyệt cười cười, câu trả lời này rất có ý nghĩa.
Nguyễn Hạo Thần ngồi cạnh Tô Khiết đưa tay ra dấu ok.
“Được rồi, tôi hiểu ý phóng viên Trịnh. ” Tô Khiết không nói thêm gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
Tô Khiết biết giờ Trịnh Nguyệt vội đi phỏng vấn, tìm Trịnh Nguyệt nói chuyện không thích hợp.
Khi Nguyễn Hạo Thần nghe Trịnh Nguyệt muốn đi phỏng vấn, liền cho người ta tra vị trí của Trịnh Nguyệt, tra được rồi Nguyễn Hạo Thần liền ra hiệu cho Tô Khiết.
“Trịnh Nguyệt ở bệnh viện trung tâm. ” Nguyễn Hạo Thần nhìn về phía Tô Khiết, cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng.
“Đi bệnh viện trước, cô bé kia có thể ở bệnh viện. ” Tô Khiết lập tức đoán ra là chuyện gì, cho nên cô phải nhanh tới bệnh viện, xem liệu có thể ứng phó kịp thời không.
Mà lúc này Trịnh Nguyệt đã tới bệnh viện trung tâm, cô ta trực tiếp lên lầu hai, trong phòng bệnh ở đó có một cô gái đang nằm trên giường, một người đàn ông đứng cạnh giường.
Sau khi Trịnh Nguyệt bước vào, đầu tiên là nhìn người đàn ông một cái, rồi mới nhìn cô bé trên giường.
← Ch. 1901 | Ch. 1903 → |