← Ch.1792 | Ch.1794 → |
Chương 1794
Chuyện bị quậy lớn, vừa khéo để cho nhà họ Đường có thể nhìn thấy dáng vẻ không biết xấu hổ của Tô Khiết, đến lúc đó nhà họ Đường cũng sẽ không vì chuyện của Tô Khiết mà không đồng ý với việc hôn nhân của hai nhà nữa.
Bà cụ Nguyễn đã nghĩ ra cách, cũng không còn tức giận như lúc này nữa, ngược lại cảm thấy hơi đắc ý, hôm nay bà nhất định phải làm Tô Khiết đẹp mặt.
"Khiết Khiết, con tha cho Hạo Thần, tha cho Hạo Thần đi." Bà cụ Nguyễn lập tức thay đổi thái độ, bà nhìn Tô Khiết, mặt hiện lên vẻ van nài, giọng điệu cần xin đầy đau đớn, đương nhiên khi nói những lời này, bà cụ Nguyễn đã cố ý nói lớn hơn, để người xung quanh đều nghe được.
Rất rõ ràng, bây giờ bà cụ Nguyễn đang định giả vờ đáng thương, vờ như bà nằm ở phe yếu thế, muốn k1ch thích lòng thương hại của mọi người, dùng nó để tấn công Tô Khiết.
Không thể không nói, chiêu này của bà cụ Nguyễn rất hay, cũng đủ ác.
Vốn đã có rất nhiều người vây ở xung quanh hóng chuyện, lúc đầu còn chưa biết là chuyện gì, bây giờ nghe bà cụ Nguyễn nói như thế, khi cả đám quay sang nhìn Tô Khiết đều có một chút ý trách mắng.
Tâm lý quần chúng rất dễ nghiêng về phía người yếu thế, mà một người già cả như bà cụ Nguyễn bây giờ lại đau khổ cầu xin Tô Khiết, rất dễ dàng làm mọi người thương xót.
Mọi người thương hại bà cụ Nguyễn, đương nhiên sẽ khó chịu với Tô Khiết.
Từ trước đến giờ Tô Khiết rất ghét mấy chiêu trò xấu xa này, cô cũng không muốn tranh cãi gì với bà cụ Nguyễn trong tình huống thế này, cho nên cô không thèm quan tâm, tiếp tục đi về phía cao ốc Tô thị.
Nhưng bà cụ Nguyễn rõ ràng không có ý định buông tha Tô Khiết, bà cụ Nguyễn nhanh chóng chạy lên trước mặt Tô Khiết, cản đường Tô Khiết lại, giống như sợ Tô Khiết sẽ đi mất, bà còn túm chặt quần áo Tô Khiết.
"Khiết Khiết, coi như bà xin con, chỉ cần con tha cho Hạo Thần, con muốn bao nhiêu tiền bà cũng sẽ cho con hết, con có điều kiện gì bà cũng sẽ đồng ý mà." Giọng nói bà cụ Nguyễn lại càng có vẻ khẩn cầu hơn nữa, trông rất đáng thương.
"Đó là ai vậy? Sao lại ăn hiếp một bà già thế?"
"Lại có thái độ thế này với một người lớn tuổi, quá đáng thật."
"Đúng đó, không biết tôn trọng người già gì cả."
Người vây xem bắt đầu mắng chửi Tô Khiết giúp bà cụ Nguyễn.
Bên ngoài cao ốc Tô thị, có một vài nhân viên của Tô thị nhìn thấy tình hình này, cũng không dám đường đột ra mặt thay Tô Khiết.
Dù sao bây giờ bà cụ Nguyễn nhìn rất đáng thương.
Bà cụ Nguyễn nghe mọi người đang mắng chửi Tô Khiết, cười thầm trong lòng, xem ra hiệu quả rất tốt, đương nhiên, bà không thỏa mãn với hiệu quả nhiêu đây thôi, hôm nay bà nhất định phải làm Tô Khiết mất sạch mặt mũi, không còn mặt mũi gặp người.
Bây giờ chỉ mới bắt đầu thôi.
Tô Khiết nhíu mày, xem ra hôm nay bà cụ Nguyễn sẽ không định dễ dàng buông tha cô rồi.
Trước giờ cô không bao giờ tự nhiên đi ăn hiếp người khác, nhưng cũng sẽ không đứng yên để người khác ăn hiếp.
"Bà cụ Nguyễn, tôi đã ly hôn với Hạo Thần rồi." Tô Khiết dừng chân, hai mắt bình tĩnh nhìn bà cụ Nguyễn, mặt mày lạnh nhạt, giọng nói nhẹ nhàng từ tốn, bình tĩnh lạnh nhạt mà trình bày một sự thật mà phần lớn người trong thành phố A đều đã biết!!
← Ch. 1792 | Ch. 1794 → |