← Ch.1659 | Ch.1661 → |
Chương 1661
Nhân viên phục vụ đưa đồ ăn sáng vào, bữa sáng rất thịnh soạn, chủ yếu là các món thanh đạm.
Nhân viên phục vụ còn mang theo hộp thuốc cảm cúm đến.
Không thể không nói, rất nhiều chi tiết vấn đề, Đường Lăng đều sắp xếp chu đáo, rất tinh tế!
"Anh Đường, đây là thuốc cảm mà anh muốn." Nhân viên phục vụ đặc biệt cầm thuốc, để ở một bên, lời này tuy đối với Đường Lăng mà nói cũng là nói cho Tiểu Vương tử nghe.
Tiểu Vương tử nghe thấy lời của nhân viên phục vụ, đôi mắt nhanh chóng lóe lên, Đường Lăng vậy mà còn chuẩn bị thuốc cho cậu ta?
"Ừm, cô ra ngoài đi." Đường Lăng cầm hộp thuốc xem, sau đó lại để trở lại.
Nhân viên phụ nữ nhanh chóng rời khỏi.
"Dậy, dậy ăn sáng, sau đó uống thuốc." Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Đường Lăng lại quay sang nhìn Tiểu Vương tử, ngữ khí lần này so với vừa rồi dường như cứng rắn hơn không ít.
Tiểu Vương tử nhìn thuốc trên bàn, khóe môi giật giật, cậu bé có thể không uống thuốc không?
"Tôi chỉ bị cảm nhẹ, không cần uống thuốc." Lâm Bối nhìn thuốc trên bàn, trong lòng từ chối, cậu ta bình thường ghét nhất uống thuốc, bây giờ càng không muốn.
"Cảm nhẹ cần nằm bẹp trên giường không dậy được?" Đường Lăng nghe thấy lời này của cậu ta, mắt dường như hơi tối lại một chút, nếu chỉ là cảm nhẹ, cần nằm bẹp trên giường vậy sao? Ngay cả chính sự cũng không làm?
Phụ nữ cũng không có õng ẹo bằng cậu ta!
Lâm Bối: "…"
Đó đều là chuyện của cậu ta, một người ngoài như Đường Lăng quản được chắc?
Hơn nữa cậu ta còn là Tiểu Vương tử của nước D, là khách quý của bọn họ, Đường Lăng vậy mà có thái độ như này với cậu ta?
"Đó là chuyện của tôi, cần anh quản chắc?" Trong lòng Lâm Bối lúc này có hơi bực tức, thái độ của Đường Lăng tệ như vậy, cậu ta cũng không cần quá khách khí với Đường Lăng.
Đường Lăng nhìn cậu ta, cứ nhìn như vậy, khóe môi hơi nhếch lên, không có nói gì.
"Anh, anh làm gì nhìn tôi như vậy?" Nhìn vào ánh mắt của Đường Lăng, Lâm Bối không biết tại sao trong lòng tự dưng có hơi sợ hãi, không nhịn được mà run nhẹ.
"Cậu là đàn ông không?" Lông mày của Đường Lăng hơi nhíu lại, sau đó chậm rãi mở miệng, trong ánh mắt nhìn Lâm Bối thấp thoáng mang theo vài phần cảm xúc khác.
"Anh, lời này của anh là gì?" Lâm Bối nghe thấy lời này của anh ta, giống như con mèo bị giẫm vào đuổi, giật thon thót, nhất thời thiếu chút nữa nhảy bật dậy.
Có điều, ở thời khắc cuối cùng, Lâm Bối vẫn nhịn được.
"Tôi đương nhiên là đàn ông, nếu giả bao đổi." Lâm Bối vô thức thẳng người, sau đó ý thức đến lúc này cậu ta đang làm trong chăn, cậu ta cho dù có thẳng hơn nữa, Đường Lăng cũng không nhìn thấy.
"Còn yếu ớt hơn phụ nữ, cậu còn không ngại vỗ ngực nói mình là đàn ông." Khóe môi của Đường Lăng hơi nhếch lên, khóe miệng rõ ràng còn cong lên lộ ra nụ cười như có như không, nhìn trông rất giống có vài phần chế nhạo.
"Đường Lăng, anh đừng sỉ nhục người khác." Sắc mặt của Lâm Bối hơi đỏ lên, trông giống như đang tức giận.
"Như cậu còn cần tôi sỉ nhục sao?" Đường Lăng nhếch môi, ngữ khí đó nghe càng thấy chọc tức người.
Lâm Bối: "…"
Lâm Bối nhìn Đường Lăng, lặng lẽ hít thở sâu, hít thở, để bản thân cố gắng bình tĩnh lại, nếu không, cậu ta sợ mình sẽ không nhịn được mà lao đến, đánh nhau một trận với Đường Lăng.
← Ch. 1659 | Ch. 1661 → |