← Ch.1572 | Ch.1574 → |
Chương 1574
"Cái người phụ nữ đó có ý gì hả, chúng ta đi qua đó tìm cô ta tính sổ đi" Hứa Dinh Dinh hoàn toàn nổi giận, con cái mắng như vậy thì cũng thôi đi, người lớn thế mà cũng không biết nói đạo lý, vậy mà cũng dám mắng bé Vũ Kỳ nhà cô, thật là quá đáng.
"Không cần phải vội, em gái có thể ứng phó được." Đường Minh Hạo lại không sốt ruột chút nào, thằng nhóc biết rõ sức chiến đấu của em gái.
"Vũ Kỳ có thể đối phó được à?" Hứa Dinh Dinh di chuyển tầm mắt nhìn về phía Đường Minh Hạo, hai mắt nhanh chóng lóe lên, có chút hoài nghi.
Hai mẹ con đó cùng nhau bắt nạt bé Vũ Kỳ nhà cô, một mình bé Vũ Kỳ có thể đối phó?
Đường Minh Hạo hất cằm về phía Đường Vũ Kỳ, ra hiệu cho Hứa Dinh Dinh tự mình nhìn xem.
Hứa Dinh Dinh nhanh chóng di chuyển tâm mắt nhìn qua.
Lúc này ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Đường Vũ Kỳ, mặc dù lúc nãy cuộc chiến với Nguyễn Tân Tân cô bé hoàn toàn thắng, nhưng mà dù sao Nguyễn Tân Tân cũng là một đứa nhỏ, hiện tại Triệu Nguyệt Như ra mặt rồi, mà Triệu Nguyệt Như lại mắng chửi hung ác như vậy, mọi người nghĩ chắc chắn là cô bé này đã biết sợ rồi nhỉ.
Nhưng mà khiến cho người ta cảm thấy bất ngờ đó chính là trên mặt của bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ cũng không có bất cứ cảm giác sợ hãi, mà lại vẫn còn cười như cũ.
Đường Vũ Kỳ di chuyển tầm mắt nhìn về phía Triệu Nguyệt Như, đôi mắt lanh lợi mở thật to, đột nhiên hoảng sợ lớn tiếng nói: "Ôi trời đất ơi, gương mặt của dì thật là đặc biệt quá đi?"
"Cái gì?" Triệu Nguyệt Như sửng sốt không hiểu cho lắm, nhìn Đường Vũ Kỳ, cái câu có nét đặc biệt này có thể là châm biếm, có thể là khen, đứa nhỏ này sợ hãi cho nên muốn khen cô ta rồi đó à.
Đám người cũng thấy bất ngờ, cô bé đang muốn biểu đạt cái gì đây nhỉ?
"Bác gái à, lúc bác sinh ra chẳng lẽ là bác bị rơi xuống luôn hả? Sau đó mặt đập xuống đất trước?" Đôi mắt lanh lợi của Đường Vũ Kỳ chớp chớp, biểu cảm đó muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu vô tội.
Nhưng mà câu nói đó muốn bao nhiêu chọc giận có bấy nhiêu chọc giận.
Đám người: “…"
Bác gái mặt đáp xuống đất trước?
Năm nay Triệu Nguyệt Như chỉ mới có ba mươi hai tuổi thôi, cũng không tính là lớn, nhưng mà bởi vì ngày nào cũng để ý đến chuyện bắt hồ ly tinh cho nên trông có vẻ già hơn, đây chính là một trong những nỗi đau của Triệu Nguyệt Như.
Mặt chạm đất trước, cách nói này quá là sinh động.
Mặt của Triệu Nguyệt Như ngay cả cảm giác nổi cũng không có, cứ bằng phẳng, ngay cả cái mũi cũng xẹp lép, cái mũi của cô ta là được độn.
"Phốc…’ sau khi đám người lấy lại tinh thân cũng nhịn không được mà trực tiếp cười thành tiếng, cô bé này thật là lợi hại quá đi thôi, hình dung này quá là chuẩn xác.
Ngày hôm nay coi như là bọn họ đã nhìn thấy được cái gì gọi là mắng chửi người khác mà không nói chuyện thô tục.
Tài nghệ này, thủ đoạn này cách xa Nguyễn Tân Tân mấy con phố, Triệu Nguyệt Như cũng căn bản không phải là đối thủ của cô bé.
"Mày, mày thấy con nhỏ chết tiệt này, mày dám măng tao hả, mày là đứa con hoang tới từ đâu vậy…" Sắc mặt của Triệu Nguyệt Như giận đến tái xanh. Hai mắt hung dữ trừng nhìn Đường Vũ Kỳ, bộ dạng thẹn quá hóa giận.
Bình thường bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ cũng chỉ có đấu võ mồm thôi, vào lúc không thể ra tay thì tuyệt đối không ra tay, bởi vì anh trai nói cô bé là thục nữ không thể ra tay đánh người được.
Anh còn nói là không thể nói lời thô tục, cho dù có mắng chửi người khác thì cũng không thể nói lời thô tục.
← Ch. 1572 | Ch. 1574 → |