← Ch.1234 | Ch.1236 → |
Chương 1236
“Em xuống đây đi. ” Nguyễn Hạo Thần không giải thích nhiều. Anh muốn vào, tất nhiên không ai cản được anh. Nhưng anh không muốn để cho cô bị khó xử khi kẹp ở giữa. Hơn nữa, anh ở ngoài xa lại có thể nghe được những tiếng cười từ trong phòng vọng ra.
Bọn họ cao hứng như vậy, anh không muốn bởi vì sự xuất hiện của anh lại làm cho bọn họ nhớ tới chuyện không vui này, ảnh hưởng tới tâm trạng của bọn họ.
Nhưng bây giờ, những người khác trong nhà họ Đường đều đã ngủ. Anh nhìn cô như vậy thật sự không giải được cơn khát. Anh muốn ôm cô, anh muốn hôn cô, anh thậm chí còn muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa…
Lúc này, giọng nói của cậu ba Nguyễn mơ hồ hơi khàn khàn.
“A, được. ” Tô Khiết nghĩ rằng anh đã đợi rất lâu rồi, cô biết tính cách của anh, nếu cô không đi xuống, chỉ sợ rằng anh sẽ không dễ dàng rời đi, cho nên Tô Khiết theo bản năng mà đồng ý.
Tô Khiết vừa xoay người lại bắt gặp ánh mắt của bạn nhỏ Đường Minh Hạo, bạn nhỏ Đường Minh Hạo có vóc dáng lùn, lại đứng ở bên trong, cho nên cậu ba Nguyễn đứng ở bên ngoài khẳng định là không nhìn thấy thằng nhóc được. Tô Khiết nhìn Đường Minh Hạo, ngây người, khẽ nhếch miệng.
“Phụ nữ, mềm lòng rồi?” Môi Đường Minh Hạo khẽ cong lên, giọng nói của thằng nhóc không lớn, cách Tô Khiết một khoảng, cho nên lời của nó, Nguyễn Hạo Thần ở đầu bên kia khẳng định là không nghe được.
Môi Tô Khiết giật kịch liệt, lời của thằng nhóc có ý gì? Còn nữa thằng nhóc này gọi gì cơ?
Tô Khiết đồng ý, bây giờ cậu ba Nguyễn đang vui vẻ, nhưng anh thấy Tô Khiết đang quay người lại, sau đó dừng lại, không có động đậy gì, hơi nghi ngờ, nhịn không được hỏi: “Sao vậy?”
Tô Khiết cầm điện thoại di động, nhìn Đường Minh Hạo, đôi mắt theo bản năng chớp chớp.
“Nếu mẹ muốn bỏ lại hai đứa trẻ cần được chăm sóc và yêu thương, còn mình thì đi hẹn hò với người đàn ông khác, con cũng không thể ngan cản. ”
Đường Minh Hạo nhìn cô, mấy lời này thật sự nghe không có tốt đẹp gì cả.
Môi Tô Khiết lại giật giật lần nữa.
“Nhưng mà, mẹ hãy nhớ chuyện mẹ đồng ý với tụi con, chuyện của con và em gái hiện giờ không muốn nói với tên đó, sau này con còn có kế hoạch. ”
Ánh mắt Đường Minh Hạo nhìn về hướng cửa sổ, thật ra thì chỗ nó đứng không thấy được Nguyễn Hạo Thần, nhưng ánh mắt của nó vẫn lóe lên.
Lần này, nó không muốn để mẹ của nó nhẹ nhàng gả đi như vầy, hơn nữa còn có nó và em gái, trước hết nó phải biết rõ thái độ của Nguyễn Hạo Thần, thử thách này chắc chắn không thể tránh được.
Tình hình của nhà họ Nguyễn, nó không biết rõ, nó sợ sau này mẹ sẽ phải chịu oan ức.
“A, mẹ biết rồi, mẹ hứa với con. ”
Tô Khiết gật đầu, đồng ý.
Bây giờ cô nói với Đường Minh Hạo, nhưng cô lại quên mất cô vẫn còn cầm điện thoại di động, điện thoại di động vẫn đang kết nối. ”
“Biết cái gì cơ? Hứa cái gì vậy?”
Cậu ba Nguyễn không có nghe được giọng nói của Đường Minh Hạo, chỉ nghe thấy lời của Tô Khiết, hơi nhíu mày, không khỏi hỏi.
“Hứa đi xuống. ”
Tô Khiết hoàn hồn, nhìn Đường Minh Hạo, âm thầm thở ra một hơi, sao cô lại cảm thấy việc mình gặp mặt Nguyễn Hạo Thần lại khó như vậy chứ?
Lớn ngăn, nhỏ cũng ngăn, hơn nữa nhỏ còn lợi hại hơn cả lớn. Ai da, bây giờ cô thật sự đau lòng thay cho cậu ba Nguyễn.
← Ch. 1234 | Ch. 1236 → |