← Ch.1206 | Ch.1208 → |
Chương 1208
Nguyễn Hạo Thần nhìn bà ta, ánh mắt càng ngày càng lạnh.
"Hạo Thần, Tô Khiết không thể sinh con, nhưng chắc chắn cô ấy cũng muốn làm mẹ, mặc dù đứa bé mang thai hộ không phải con ruột cô ấy nhưng là con ruột của cháu. Nếu cô ấy là cháu, chắc chắn sẽ thích đứa bé đó, hơn nữa chuyện này cũng không tạo thành ảnh hưởng gì với các cháu, bà nghĩ đây là cách tốt nhất với cả cháu và Tô Khiết." Bà Nguyễn tiếp tục khuyên Nguyễn Hạo Thần.
"Đời này, người phụ nữ sinh con cho tôi chỉ có thể là vợ tôi." Nguyễn Hạo Thần không muốn nghe bà ta nói tiếp, khi anh nói lời này thái độ vô cùng kiên định, quyết đoán.
"Nhưng Tô Khiết không thể sinh con." Bà Nguyễn cũng sốt ruột, giọng nói đã nâng cao một chút.
"Vậy thì không cần có con." Nguyễn Hạo Thần nhìn bà ta, lời này càng thêm kiên quyết. Tô Khiết không sinh con được thì đời này anh cũng không cần con, đây là chuyện anh đã quyết định từ lâu, sẽ không do dự, cũng không thay đổi.
"Hạo Thần, sao cháu có thể như vậy?" Bà Nguyễn không ngờ anh lại kiên quyết đến thế: "Cháu phải biết tình hình bây giờ, nếu ông nội cháu không ra mặt làm rõ chuyện vết thương thì Tô Khiết sẽ phát điên, thậm chí sẽ chết. Cháu nghĩ xem, bị mắng thành như vậy thì ai chịu nổi? Lẽ nào cháu muốn Tô Khiết phát điên rồi chết sao?
Trong lời nói của bà ta lúc này đã mang theo vài phần uy hiếp rõ ràng.
Môi Nguyễn Hạo Thần khẽ mấp máy, vừa định nói thì đúng lúc này lại có tiếng mở cửa.
"Sao cô lại tới đây?" Sau đó là giọng nói của ông cụ Nguyễn, trong giọng nói là sự phẫn nộ, nhưng nhiều hơn vẫn là kinh ngạc và không thể tin được.
Nguyễn Hạo Thần khẽ nhíu mày, có thể khiến ông cụ có phản ứng như vậy vào lúc này, anh chỉ nghĩ tới một khả năng.
"Tôi đến thăm ngài, vết thương ở chân ngài không nhẹ, có câu nói động gân động cốt phải mất một trăm ngày, ở độ tuổi này của ngài, một trăm ngày chắc chắn không khỏi được, làm sao đây? Ngài định nằm trên giường một năm hay nửa năm?" Tô Khiết vào phòng rồi đóng cửa lại, đôi mắt cô thấp thoáng ý cười nhìn ông cụ Tô, lúc này giọng cô rất khách sáo, còn xưng hô là "ngài".
Khoé môi Nguyễn Hạo Thần hơi cong lên, quả nhiên là cô.
"Chuyện của tôi không cần cô quan tâm, cô cút ra ngoài cho tôi." Ông cụ thấy Tô Khiết lại càng thêm giận, ông ta rống lên.
"Tôi cũng không muốn quan tâm chuyện của ngài, tôi tới là để xem vết thương của ngài thế nào." Mặt Tô Khiết vẫn mang ý cười, trong giọng nói cũng đầy ý cưới, tâm trạng có vẻ rất tốt.
Ông cụ còn đang nghĩ lúc này chắc chắn cô đã sắp phát điên, nhưng giờ đây cô lại như không có việc gì, hơn nữa còn vui vẻ như vậy nên ông ta rất ngạc nhiên, rất không cam tâm.
Ông Nguyễn càng không cam tâm thì lửa giận trong lòng càng không kìm nén được.
Sao cô vẫn có thể như không có chuyện gì như vậy?
"Tô Khiết đến ư? Sao cô ta lại tới đây? Cô ta tới làm gì?" Trong nhà vệ sinh, sắc mặt bà cụ Nguyễn cũng thay đổi, bây giờ Tô Khiết phải nên sắp phát điên, không dám ra ngoài chứ? Vì sao lại đến bệnh viện? Giọng điệu cô nghe còn có vẻ như tâm trạng rất tốt?
"Hạo Thần, cháu ở đây đừng ra ngoài, bà nội ra ngoài xem Tô Khiết muôn làm gì?" Mắt bà ta nhanh chóng loé lên, đáy mắt sâu hơi toan tính.
Bà ta nghĩ lần này Tô Khiết đến chắc chắn sẽ mang rắc rối tới nên phải cho Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy "bộ mặt thật" của Tô Khiết.
Nguyễn Hạo Thần nhìn bà cụ, khoé môi mang theo nụ cười châm chọc, bây giờ anh đã hoàn toàn nhìn thấy vở kịch của bà ta, nhưng anh cũng không vội ra ngoài, anh muốn nghe xem Tô Khiết đến làm gì?
← Ch. 1206 | Ch. 1208 → |