← Ch.0407 | Ch.0409 → |
Chương 392
Thư ký Lưu sửng sốt, đây là lời nên nói của một người phụ nữ bình thường trong tình huống này sao? Lời này nghe thế nào cũng cảm thấy giống như đang nguyên rủa tổng giám đốc vậy?
Nghe những lời này của cô, Nguyễn Hạo Thần chẳng những không tức giận mà khóe miệng lại hơi cong lên, anh đột nhiên phát hiện ra rằng người phụ nữ này thật ra chỉ nói năng chua ngoa, nhưng tấm lòng lại mêm như đậu hũ.
Lời giải thích giấu đầu lòi đuôi của cô đã làm anh vui lòng, cô quan tâm đến anh quá nên mới quen giả vờ à?
Thuốc đắng quá." Nguyễn Hạo Thần cầm thuốc lên, lông mày nhíu chắt, chỉ có điều nụ cười ở khóe môi lại đậm hơn vài phần.
Tô Khiết khẽ mấp máy môi, bao nhiêu tuổi rồi mà còn chê thuốc đắng, kỳ quái thật.
Chỉ có điều đột nhiên Nguyễn Hạo Thần kề sát lại bên cô, rồi thì thầm vào tai cô: Em đút tôi đi."
Tô Khiết sững sờ, đôi mắt cô trừng to, nhìn anh trân trân với vẻ bất ngờ? Anh ấy, anh ấy mới nói cái gì vậy?
Muốn cô đút cho anh hả? Chẳng qua chỉ là một viên thuốc thôi, anh muốn cô đút anh thế nào? Dùng miệng đút hay sao?
Anh, anh mơ đi." Tô Khiết chợt nhớ đến một chuyện rất có thể, suýt nữa cô đã nhảy dựng lên, người đàn ông này đang nghĩ cái gì vậy chứ?
Thấy cô tỏ thái độ như thế, nụ cười đắc ý thoáng hiện lên trong mắt Nguyễn Hạo Thần, anh đưa viên thuốc đến trước mặt cô với vẻ nghiêm túc: Sao hả? Chẳng qua chỉ muốn lấy thuốc ra giùm anh thôi, em có cần phải gắt gỏng thế không?"
Anh muốn làm gì?" Giọng nói của anh được cố ý kéo dài ra, trông có vẻ đầy ẩn ý.
Anh nhận ra rằng mặc dù cô rất thông minh trên vài phương diện, nhưng về mặt tình cảm thì lại rất ngây ngô.
.. ” Tô Khiết chớp chớp mắt, khi nãy thật sự là do cô nghĩ nhiều à?
Có điều Tô Khiết vẫn cầm lấy hộp thuốc, mở ra, lấy hai viên theo hướng dẫn sử dụng rồi mới đưa đến trước mặt anh.
Chỉ có điều anh không lấy tay nhận mà lại kê sát khuôn miệng hoàn hảo của mình sang, rồi ngậm lấy viên thuốc trong tay cô.
Làm như vậy, môi của anh chạm vào tay của cô, ở khoảnh khắc môi anh chạm đến tay của cô, độ ấm trên môi anh cũng lan truyền đến tay cô, đột nhiên Tô Khiết cảm thấy nóng lên, cô rụt về trong vô thức.
Tô Khiết giả vờ lạnh lùng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt cô lại đỏ ửng.
Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần lấp lánh nụ cười, đột nhiên anh nhận ra không ngờ cô sẽ xấu hổ, hơn nữa dáng vẻ xấu hổ của cô lại rất đáng yêu.
Nguyễn Hạo Thần vừa mới đi công tác về, sau khi ăn cơm đã về công ty ngay, Tô Khiết nói muốn về, lần này Nguyễn Hạo Thần không nói gì, chỉ dặn dò tài xế chở cô về.
Tô Khiết muốn đi xem hai cục cưng thêm lần nữa, nhưng cuối cùng vẫn dằn lòng xuống.
Lúc chiếc xe chạy ngang trung tâm thương mại, Tô Khiết dặn tài xế ngừng xe lại, lần trước cô đã ưng ý vài bộ quần áo cho hai cục cưng, nhưng vì chuyện của Tống Vân mà vẫn chưa kịp mua, bây giờ vừa khéo có thời gian, có thể mua quân áo được rồi.
Thanh, anh về nước rồi, đang ở thành phố A, chúng ta gặp nhau đi." Nhưng Tô Khiết vừa bước chân vào trung tâm thương mại đã nhận được điện thoại của đàn anh.
Có gì vậy anh?" Tô Khiết thầm thấy bất ngờ, lần trước Mộ Dung Tri nói đàn anh về nước, nhưng sau đó rõ ràng đàn anh phải đi chấp hành nhiệm vụ, sao bây giờ lại về nước thế này?
← Ch. 0407 | Ch. 0409 → |