← Ch.0103 | Ch.0105 → |
CHƯƠNG 104
Nếu nói là hãm hại, bao nhiêu tóc tìm được ở hiện trường có thể có khả năng là hãm hại, nhưng thứ lưu lại trong móng tay của người bị hại, cô từng xem báo cáo, tuyệt đối không thể là hãm hại, đó có lẽ là do người bị hại liều chết chống cự, cào vào người hung thủ.
Vì thế, đó chắc chắn là của hung thủ.
Lúc đó Tô Khiết liền nghĩ tới một khả năng, thông thường, DNA của mỗi người đều khác nhau, nhưng DNA của thai đôi cùng trứng lại là ngoại lệ, mặc dù có một số gen khác nhau, chẳng qua có khả năng giống y hệt nhau.
Cô nhớ đôi thai dính liền năm đó chỉ có một đôi chân, cũng có nghĩa là, sau khi tách ra một người không có chân, mà người bị hại cũng đều bị cắt mất đôi chân.
Vì thế, lời cô hỏi Mạc Thường Bân phía sau đều là vì chứng mình suy đoán trong lòng, lúc đó cô đặc biệt nhắc đến anh chị em của Mạc Thường Bân, cũng là để quan sát phản ứng của Mạc Thường Bân.
Mà câu trả lời và phản ứng của Mạc Thường Bân nói rõ cho cô biết, suy đoán của cô có lẽ sẽ không sai.
Đương nhiên, chân tướng sự việc còn cần có đủ bằng chứng chứng mình, không có chứng cứ, tất cả mọi suy đoán của cô đều là vô nghĩa.
Chuyện này cô vốn có thể tự mình điều tra, nhưng giờ cô đang ở thành phố A, không tiện, hơn nữa cô sợ điều tra từ đây, sẽ bị Nguyễn Hạo Thần phát hiện, vì thế, dứt khoát nhờ đàn anh điều tra giúp.
Vốn Tô Khiết định ngắt máy trước, chờ đàn anh điều tra xong, rồi gửi tư liệu cho cô là được, chỉ là cô còn chưa mở lời, tiếng của đàn anh đã tuyền tới: "Em đừng ngắt máy vội, anh còn có chuyện muốn nói với em."
Khóe miệng Tô Khiết giật giật, đây là cuộc gọi quốc tế nha, tiền điện thoại rất đắt, đàn anh lại bảo cô chờ như này!
Đu sao tra tư liệu kia thế nào cũng cần chút thời gian.
Chẳng qua, đàn anh không nói gì, có lẽ đã bắt đầu tra tư liệu rồi.
Tô Khiết chỉ có thể cầm điện thoại chờ, chỉ là, cô có thể nghe được tiếng hít thở của đàn anh, có lẽ là anh ấy đang đeo tai nghe, hoặc là chưa đặt máy xuống.
Tô Khiết hơi nhíu mày, cđàn anh muốn làm gì chứ? Dù sao cũng không nói chuyện, sao không tắt máy luôn đi?
May là, tốc độ của đàn anh rất nhanh, không lâu sau, liền gửi tư liệu qua cho cô.
Thấy tư liệu mà đàn anh gửi tới, ánh mắt Tô Khiết lạnh hơn một chút, quả nhiên đúng như cô nghĩ, chỉ là, người này cũng quá tàn nhẫn, không thể vì sự bất hạnh của bản thân, liền hại người khác như vậy.
"Đàn anh, em sắp xếp vụ án xong xuôi, sẽ gửi qua cho anh, anh gửi cho Cục trưởng Tào đi." Tô Khiết nghĩ tới Nguyễn Hạo Thần đã nghi ngờ cô, nếu cô trực tiếp gửi tư liệu cho cậu năm Tào, chắc chắn sẽ bị Nguyễn Hạo Thần phát hiện.
Gửi tư liệu cho cậu năm Tào, đương nhiên anh ta sẽ hiểu rõ, còn về chuyện là thế nào tìm được người kia, đó là chuyện của cậu năm Tào.
"Được." Người đàn ông ở đầu dây bên kia khẽ đáp, hơi ngừng chút, nghe có vẻ thờ ơ, hỏi: "Lúc nào đưa hai đứa nhỏ về?"
"Đàn anh, em kết hôn rồi." Tô Khiết mím môi, nghĩ nghĩ, vẫn quyết định nói chuyện này cho anh, dù sao cô đã kết hôn với Nguyễn Hạo Thần rồi, trong thời gian ngắn có lẽ không thể quay về.
Chuyện này, sớm muộn gì đàn anh cũng biết, không bằng cô nói thằng cho anh.
"..." Đầu dây bên kia trầm mặc, lát sau, giọng nói hơi đè thấp mới truyền tới: "Với ai?"
Nếu nghe kĩ, sẽ để ý tới trong giọng nói của anh mang vài phần đè nén.
← Ch. 0103 | Ch. 0105 → |