← Ch.0074 | Ch.0076 → |
CHƯƠNG 75
Cậu năm Tào nhanh chóng hiểu rõ cách kiểm tra trực tiếp nhất của cô là gì, cậu ta hơi mím môi không nói gì thêm. Nếu Mạc Thường Bân cố ý che giấu, cố ý cho ra tin tức giả, những gì bọn họ điều tra ra được có thể là giả, nhưng cách kiểm tra mà cô nói lại tuyệt đối không giả được.
Lúc này vẻ mặt cô thản nhiên, nhưng Cậu năm Tào theo bản năng tự nhiên tin vào cách nói của cô.
"Mạc Thường Bân không tiếc dùng chuyện như vậy để lừa gạt mọi người, vậy ông ta muốn che giấu tuyệt đối không phải là bí mật bình thường." Cậu năm Tào là người thông minh nên lập tức nắm được trọng điểm, đây mới là chuyện trọng điểm.
Tô Khiết cười nhạt không nói.
"Cô Đường biết ông ta muốn che giấu điều gì sao?" Thấy vẻ mặt của cô, ánh mắt Cậu năm Tào liền sáng lên. Lẽ nào cô thật sự phát hiện ra điều gì rồi?
Đúng, ở trong phòng thẩm vấn vừa rồi, cậu ta không nhìn ra được cô có bản lĩnh gì, nhưng có một việc cậu ta lại không thể bỏ qua, cô là người do anh cả tìm tới. Người anh cả tìm tới không thể nào là người vô dụng được.
"Tôi vốn định chờ sau khi trở về sẽ gửi tài liệu liên quan cho cục trưởng Tào, nhưng bây giờ xem ra Cục trưởng Tào hình như cũng không có thành ý gì." Tô Khiết nhếch mép liếc nhìn mấy cảnh sát đứng ở trong hành lang với ý ám chỉ, đây là dự định ép cô ở lại sao?
Cậu năm Tào làm sao có thể không hiểu được ý cô. Cậu ta là cảnh sát nhân dân, vụ án này đã liên lụy đến không ít mạng người, cậu ta thật sự sợ sau khi thả Mạc Thường Bân ra ngoài sẽ lại có người bị hại.
So với những sinh mạng vô tội kia, cậu ta phải đẩy mệnh lệnh của anh ba ra sau thôi.
"Cô Đường, mời..." Cậu năm Tào không ngăn cản cô nữa.
Tô Khiết bước nhanh vào thang máy. Vào giây phút thang máy đóng lại, Tô Khiết nhìn về phía cậu năm Tào, trên mặt lộ ra một nụ cười mỉm giống như đánh đố làm Cậu năm Tào nhìn thấy liền sợ hãi.
"Anh ba, anh đến rồi à? Đúng, cô ấy đã xuống tầng." Nhưng trong nháy mắt khi thang máy đóng lại, Cậu năm Tào lập tức gọi điện thoại cho Nguyễn Hạo Thần. Nghe nói Nguyễn Hạo Thần vừa vặn vào đại sảnh của tầng một, lúc này cậu ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu ta không ngăn cản nhưng anh ba đã đến, anh ba có thể tự mình ngăn cản!
Cục công an không có tầng hầm, bây giờ cô chỉ có thể đi xuống tầng một. Mà giờ phút này anh ba cũng đã đến, đang ở đại sảnh tầng một. Cục công an chỉ có một lối ra, anh ba chỉ cần ở tầng một chờ là tuyệt đối có thể bắt được cô.
Lấy năng lực của anh ba, nếu muốn bắt người tuyệt đối không có người nào có thể trốn thoát được.
"Anh ba, cô ấy biết có người muốn ngăn cản cô ấy, hơn nữa cô ấy còn là chuyên gia tâm lý tội phạm, thật sự lợi hại." Nghĩ đến ban nãy khi thang máy đóng lại, nụ cười mê người của cô, Cậu năm Tào thật sự không kiềm chế nổi phải gọi điện nhắc nhở anh ba một chút, nụ cười đó của cô giống như đã biết gì đó, hoặc có ý định gì đó.
"Ừm." Nguyễn Hạo Thần thấp giọng trả lời, sau đó nhìn thấy số thứ tự hiện lên trên thang máy, thang máy đang đi từ tầng sáu xuống, dừng lại ở tầng năm, đôi mắt của Nguyễn Hạo Thần hơi híp lại.
"Thang máy dừng ở tầng năm, cô ấy muốn xuống tầng năm ư? Còn cố ý tung hỏa mù?" Cậu năm Tào đương nhiên cũng nhìn thấy, lúc này anh ta vẫn đang nói chuyện điện thoại với Nguyễn Hạo Thần: "Anh ba, em cảm thấy cô ấy rất có khả năng đang cố ý muốn dẫn chúng ta lên trên."
Cậu năm Tào cảm thấy khả năng này khá lớn.
Nhưng cô sẽ không thật sự nghĩ rằng anh ba dễ đối phó, dễ bị mắc lừa như vậy đấy chứ? Cả sở công an này chỉ có duy nhất một cửa ra ngoài, cho dù cô ấy dừng ở tầng nào, cuối cùng vẫn phải đi ra từ cánh cửa đó, vì vậy cách tốt nhất chính là đứng đợi sẵn ở cửa ra vào.
Thời gian thang máy dừng lại ở tầng năm không lâu, nhưng cũng lâu hơn một chút so với bình thường khi thang máy đi lên, khoảng ba mươi phút sau, thang máy lại một lần nữa di chuyển.
← Ch. 0074 | Ch. 0076 → |