Truyện:Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài - Chương 090

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài
Trọn bộ 175 chương
Chương 090
Thế giới hai người
0.00
(0 votes)


Chương (1-175)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Lãnh Phong bị cô giày vò qua giày vò lại như thế, sớm đã tỉnh lại, chỉ là không vạch trần cô mà thôi, tiếp tục giả ngủ!

Sau một hồi, Lâm Tử Hàn thực sự buồn chán đến cực độ, nhìn liếc mắt Lãnh Phong hoàn toàn không có ý muốn rời giường, lại lần nữa bò lên người anh, anh dùng lực mạnh cắn đầu vai anh một cái.

Lãnh Phong không nghĩ tới cô sẽ dùng đến chiêu này, kêu lên một tiếng đau đớn, chán nản mà xoay người đặt cô ở dưới thân, cả giận nói: "Em cầm tinh con chó sao?"

"Em..." Lâm Tử Hàn bị anh dọa cho càng hoảng sợ, huy động chân tay giãy dụa, nhìn hai hàng dấu răng phấn hồng trước mắt kia, đột nhiên cảm thấy rất có cảm giác thành tựu, vui cười nói: "Em đang vẽ hoa mai"

"Vậy sao? Anh muốn vẽ hoa mẫu đơn" Lãnh Phong khẽ cười một tiếng, làm bộ muốn cắn xuống bờ vai cô. Lâm Tử Hàn luống cuống, gia tăng lực đạo giãy dụa thân thể bị anh đặt ở dưới thân, hét lên: "Phong ca! Anh nhẫn tâm lại vẽ trên người em sao? Bờ vai nhỏ trắng nõn của người ta..."

Cắn biến thành hôn rơi xuống vai cô, anh đương nhiên không muốn! Tuy rằng cô rất không biết xấu hổ, nhưng đúng là bờ vai nhỏ trắng nõn không có sai, anh phải cố mà quý trọng mới đúng.

"Anh làm gì? Lại muốn..."

"Không muốn, bởi vì anh còn muốn chừa chút khí lực đi dạo phố" Ngón tay Lãnh Phong luồn vào chăn chạm lên eo nhỏ của cô, anh sợ bản thân khắc chế không được lại ăn cô sạch sẽ, bởi vì anh còn muốn chừa chút khí lực ra ngoài chơi.

"Anh lại muốn mang Tiểu Thư Tuyết đi nơi nào?" Vẻ mặt Lâm Tử Hàn ước ao nhìn anh, nghĩ thầm Tiểu Thư Tuyết từ sau khi theo anh, trải qua tất cả đều là cuộc sống thần tiên! Đương nhiên, cô là nhân vật nhỏ cũng được thơm lây.

"Hôm nay không mang theo nó đi" Ngoài ý muốn, Lãnh Phong lại còn nói ra như vậy, Lâm Tử Hàn kinh ngạc quan sát anh, không mang theo Tiểu Thư Tuyết đi? Đây cũng không giống tác phong của anh!

Lãnh Phong không đáp lại kinh ngạc của cô, đứng dậy ưu nhã mặc quần áo, đích xác, ngoại trừ ban đêm, bọn họ thật lâu không hưởng thụ qua thế giới hai người, bởi vì quá yêu Tiểu Thư Tuyết, trong khoảng thời gian này chỉ lo dụ dỗ cho Tiểu Thư Tuyết hài lòng, cơ hồ gạt cô sang một bên. Tối hôm qua, cô ghen tỵ, anh có thể lý giải.

Để bồi thường cô, quyết định ngày hôm nay chỉ mang cô đi ra ngoài, kỳ thực trong lòng anh cũng rất muốn đến nơi chỉ thuộc về thế giới hai người, hiện tại đã biết cô trộm tư liệu đúng là bị Đỗ Vân Phi lừa dối, oán hận trước đó với cô hầu như tiêu tan thành mây khói!

Tuy rằng thân thế của cô còn là một điều bí ẩn, nhưng anh sẽ đợi được cô cho rằng có thể nói cho anh biết!

*********~~

"Phong ca, anh thực sự chỉ là đơn giản cùng em đi dạo phố như vậy sao?" Trên xe, Lâm Tử Hàn dè dặt nhìn Lãnh Phong ở chỗ ngồi lái xe hỏi. Ngày hôm nay biểu hiện của anh thực sự quá làm cho cô bất ngờ, con người làm sao có thể trong một đêm tu thân dưỡng tính chứ!

Lãnh Phong nhanh chóng liếc cô một cái, cười nhạo nói: "Em cho rằng anh sẽ có ý đồ gì?"

"Em... Không phải ý này" Lâm Tử Hàn ha ha cười lên, lập tức nói: "Em chỉ là có chút không thể tin được, anh lại có thể có thời gian rảnh đi cùng em"

"Hóa ra trong lòng em, trong mắt em, anh là người bạc tình như vậy" Lãnh Phong nhìn phía ánh mắt của cô mang theo một chút áy náy, anh vẫn đều rất muốn biết vị trí của mình trong cảm nhận của cô, xem ra, tuyệt đối sẽ không là lý tưởng.

"Không quan hệ, bạc tình dù sao so với lạm tình tốt hơn, em miễn cưỡng có thể tiếp thu" Được rồi, anh lạm tình hay không cô làm sao biết! Trên thế giới mỹ nữ rất nhiều, ai biết anh có cùng một đường với ai hay không!

Loại chuyện này cô lại không có khả năng tự mình hỏi anh, bởi vì toàn bộ đàn ông trên thế giới đều sẽ trả lời: Đương nhiên không có! Cho nên, cô cũng không cần phải hỏi lại.

Xe dừng ở trước sân rộng của một tòa nhà mua sắm xa hoa ở khu phố sầm uất, Lâm Tử Hàn đánh giá sân rộng rãi của khu bách hóa được trang bị siêu cấp xa hoa, đôi mi thanh tú nhẹ nhíu lại, chậm chạp không xuống xe.

"Làm sao vậy?" Lãnh Phong thay cô tháo dây an toàn, không giải thích được nhìn cô.

"Tới nơi này làm cái gì?" Lâm Tử Hàn nhìn anh hỏi.

"Không phải em nói đã lâu không mua sắm sao?" Vừa rồi anh hỏi cô muốn đi nơi nào, chính cô nói, không thể nhanh như vậy đã quên chứ?

"Nơi này thứ gì cũng đều đắt tiền muốn chết, chúng ta hay là đổi lại chỗ khác đi" Nơi này cô đã có ba năm không đặt chân qua, nhưng cô vẫn đang có thể rõ ràng mà nhớ kỹ các thứ bên trong đều là giá trên trời, nhân viên phục vụ trong đó đều là nham hiểm, không có chút tài năng, tốt nhất không nên vào chịu nhục!

"Đều là đồ đẳng cấp quốc tế, đắt một chút là bình thường" Lãnh Phong không đồng ý đẩy cửa xuống xe, cho tới bây giờ anh đối với tiền tài không có khái niệm cũng sẽ không đi quan tâm đến giá cả vật phẩm, miễn là là cần, đắt hơn cũng không có ý nghĩa.

Anh đỗ xe sang bên cạnh, mở cửa xe cười tà với Lâm Tử Hàn đang mè nheo không muốn xuống xe nói: "Em là đang đợi anh ôm xuống xe sao?"

"Không dám!" Trong nháy mắt Lâm Tử Hàn nhảy ra từ trong xe, cô rất rõ ràng không có chuyện gì là Lãnh Phong không dám làm, cho nên, cô cảm thấy bản thân vẫn chớ chọc anh thì tốt hơn.

Lãnh Phong cười nhẹ một tiếng, ôm vai cô đi vào khu mua sắm, tiền sảnh tầng một là khu trang phục nam giới, các loại trang phục đẳng cấp thế giới cái gì cần có đều có, cô phục vụ lộ ra dáng tươi cười chức nghiệp chào hỏi mỗi một vị khách hàng.

"Anh có muốn mua một bộ âu phục hay không?" Lâm Tử Hàn hỏi, tốt nhất là màu phấn hồng [!!!], bởi vì cô đã nhìn chán anh mặc màu đen. Tuy rằng màu đen mặc ở trên người anh rất tuấn tú này, rất thích hợp với anh này, nhưng mà, một người lạnh băng băng như vậy mặc màu đen nhìn thực sự có chút khiến cho người ta rét lạnh.

"Không cần" Lãnh Phong ngay cả suy nghĩ một giây đồng hồ cũng không có, quần áo của anh vẫn đều là tìm nhà thiết kế có tên tuổi đích thân làm, hơn nữa cho tới bây giờ sẽ không thiếu quần áo mặc.

"Nếu không thì mua cà vạt nhé!" Lâm Tử Hàn cười tủm tỉm kiến nghị, lôi kéo anh đi đến trước gian bán cà vạt, tiện tay cầm lấy một cái màu phấn hồng thử trên cổ áo anh.

*****

Lãnh Phong nhìn liếc mắt cà vạt màu phấn hồng, nhíu mi lộ ra vẻ mặt bất mãn nói: "Em cảm thấy màu phấn hồng thích hợp với anh sao?" Trên kệ hàng có mười màu khác nhau, người phụ nữ này hết lần này tới lần khác đều chọn thứ khiến anh tức giận, cô là ý định muốn đùa anh sao?

Vẻ mặt Lâm Tử Hàn vô tội mà cười tươi: "Rất dễ thương, anh đeo nhất định nhìn rất đẹp, có đúng không?" Chuyển hướng sang phía cô phục vụ đang ở một bên si mê.

Cô phục vụ bị cô gọi như thế, cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, e lệ thu hồi ánh mắt từ trên người Lãnh Phong lại, hành nghiệp lễ phép mở lời nói: "Tiên sinh nếu như không thích màu phấn hồng, có thể chọn màu xanh, còn có màu xám cũng không tệ"

Màu phấn hồng! Thật sự là quá không thích hợp với anh, thật không biết ánh mắt người phụ nữ kia bị làm sao, cô phục vụ liếc mắt nhìn Lâm Tử Hàn thầm nghĩ. Nhón đầu ngón chân, hai tay vòng qua cổ Lãnh Phong, rất nhanh nhẹn làm mọi động tác. Bộ ngực đầy đặn cố tình hay vô ý mà cọ cọ trên người anh.

Lâm Tử Hàn bị ném qua một bên tức giận đến thiếu chút nữa không đá văng cô ta từ trên người Lãnh Phong ra, có lầm hay không! Hoàn toàn biến cô thành không khí còn không tính, còn dám làm loạn quyến rũ người đàn ông của cô?

"Tôi chọn màu phấn hồng, phiền cô lấy cho tôi hóa đơn" Cô nghiêng người chen vào giữa hai người, giơ giơ cà vạt màu phấn hồng trong tay trước mặt cô phục vụ lớn tiếng nói.

Cô phục vụ sửng sốt, cảm giác được Lâm Tử Hàn khó chịu, tay ngọc thon thon cứng ngắc trên không trung, dáng tươi cười bên miệng cứng nhắc hơn, nói: "Xin lỗi, tôi đi lấy hóa đơn cho ngài" Đưa tay cầm cà vạt trong tay Lâm Tử lấy hóa đơn.

Lãnh Phong nhìn vẻ mặt tức giận đến trề môi của Lâm Tử Hàn, cười một tiếng vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Em đã thắng lợi, làm sao vẻ mặt còn không vui?" Bên miệng anh lộ ra ý cười, chạy thẳng vào đáy mắt.

"Lẽ nào anh thì thích bị phụ nữ cọ cọ như vậy sao?" Giọng nói mất hứng.

Lãnh Phong lắc đầu, vừa rồi nếu như không là bởi vì cảm thấy bộ dạng Lâm Tử Hàn ghen đùa thật tốt, anh đã sớm để cho cô phục vụ kia cút ngay khỏi chu vi anh đứng. Người phụ nữ của anh, không chỉ thích khắp nơi đều ghen, còn thích tranh cường háo thắng!

Tầng hai là nơi bán trang phục nữ giới, Lâm Tử Hàn thoáng dừng bước lại, do dự xem có muốn đi lên hay không, cô có một ham mê không tốt, là thích thử quần áo mới. Cô có thể thử tất cả quần áo trong cửa hàng, sau đó rời đi dưới ánh mắt trợn trắng phục vụ như hai móng vuốt của nhân viên. Vương Văn Khiết chưa bao giờ thích cùng cô đi dạo phố, chỉ là vì nguyên nhân này.

Cô không sợ nhân viên phục vụ không chịu được, chỉ sợ Lãnh Phong sẽ sụp đổ!

"Em lại có ý nghĩ gì mới?" Lãnh Phong châm biếm liếc mắt nhìn người trên thang máy cuốn nói.

"Em đang suy nghĩ có phải mua cho anh thêm một cái cà vạt màu tím nhạt nữa hay không" Lâm Tử Hàn cười hì hì nói, người sau mặt trầm xuống, kéo cô bước trên thang máy cuốn, nghiến răng nói: "Không cần, cám ơn!" Coi anh là cún cưng sao? Màu phấn hồng! Màu tím?

"Nói đùa anh thôi" Lâm Tử Hàn cười ha ha, cô chẳng qua là thuận miệng nói bậy, nhìn anh hoảng sợ thôi!

Hai mắt cô cố nén tỏa sáng khi nhìn thấy quần áo đẹp hồi lâu, dưới sự mê hoặc của cô phục vụ cuối cùng cũng không chịu được, đi vào phòng thử đồ. -

Khi vừa mới bắt đầu, Lãnh Phong còn giúp cô tham khảo, sau khi phát hiện mỗi một bộ mặc ở trên người cô đều rất đẹp, cũng không kiên nhẫn đi trả lời cùng một vấn đề của cô nữa, nghiêng người tựa ở ghế nghỉ ngơi nhắm mắt dưỡng thần.

"Phong ca, đẹp không?" Lâm Tử Hàn mặc âu phục gợi cảm ở trước mặt anh khẽ dạo qua một vòng hỏi. Lãnh Phong mở mắt, không nhìn cô mà là nhìn về phía nhân viên phục vụ bên cạnh, bình tĩnh nói: "Phiền cô bọc lại toàn bộ quần áo trong cửa hàng, nửa giờ sau tôi gọi người tới lấy"

"Hả?" Hai người phụ nữ đồng thời phát ra tiếng kinh ngạc.

"Muốn nhiều như vậy làm gì?" Lâm Tử Hàn nghi hoặc mà đánh giá anh.

"Cho em về nhà thử dần dần" Lãnh Phong khẽ mỉm cười nói, ánh mắt rơi vào váy trên người cô, chân mày trong nháy mắt nhăn lại, váy trên người cô ——! Vải cũng quá thiếu rồi? Bờ vai tuyết trắng toàn bộ lộ ra ngoài, tùy tiện khom lưng một cái thì khả năng cảnh xuân sẽ lộ hết! Loại quần áo này kiên quyết không thể mặc ở trên người cô!

Lãnh Phong nói với hai nhân viên phục vụ đang sững sờ nói: "Ngoại trừ bộ trên người cô ấy"

"Bộ này làm sao vậy?" Lâm Tử Hàn khó hiểu nhìn âu phục trên người, rất đẹp nha, cô thích nhất chính là bộ này.

"Em muốn cũng được, nhưng chỉ có thể mặc thành áo ngủ vào ban đêm" Giới hạn trong phòng ngủ, mặc cho một mình anh nhìn!

Mặc làm áo ngủ! Có lầm hay không! Bộ đồ đắt, tốt như thế nhìn thành áo ngủ?

Nhân viên phục vụ phục hồi tinh thần lại thành vui mừng, bắt đầu luống cuống tay chân đóng gói, Lâm Tử Hàn phút chốc tiến lên đè tay cô ta lại, hì hì cười hạ giọng nói: "Cô à, lẽ nào cô còn đúng là nhìn không ra sao? Vị kia nhà tôi đầu óc có chút vấn đề, anh ấy vừa rồi đều nói qua cùng một câu nói ở rất nhiều cửa hàng"

"Hả?" Lại là một tiếng thét kinh hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn đang mừng rỡ cũng suy sụp theo, còn tưởng rằng gặp gỡ siêu cấp đại gia chứ? Hóa ra...!

Lâm Tử Hàn nhìn mặt cười của cô ta chuyển sang âm u, trộm cười một tiếng đi vào phòng thay đồ, thay âu phục trên người.

"Phong ca, người ta không thích cửa hàng này, chúng ta tìm một gian khác thôi" Nói xong liền kéo Lãnh Phong đi ra khỏi quầy hàng, đóng gói toàn bộ mang về thì cô cả đời cũng không có khả năng mặc hết! Ai biết cô ba năm sau có thể hay không béo thành bộ dáng nào!

Lãnh Phong hiểu rõ cười tươi, không thích? Một bộ cũng không thích, cả cửa hàng này cũng không có? Thật sự coi anh là ngu ngốc sao?

"Em đói bụng, ăn cơm trước có được không?" Lâm Tử Hàn ngẩng mặt lên hỏi, cùng kẻ có tiền đi dạo phố một chút ý nghĩa cũng không có, vẫn là tìm cơ hội đem Vương Văn Khiết kéo đi ra ngoài đi dạo thôi.

*****

"Đương nhiên được" Lãnh Phong lại cười nói, cả ngày bận rộn, cũng nên ăn cơm.

Lãnh Phong dẫn cô đi vào một gian phòng cơm Tây cũng coi là cao cấp nhất, giữa lúc Lâm Tử Hàn đứng ở cạnh cửa còn đang cảm thán bên trong trang bị xa hoa thì một vị nữ phục vụ xinh đẹp đã đi tới, lễ phép mở miệng nói: "Hoan nghênh quý khách" Ngồi xổm xuống đặt chiếc dép cầm trong tay ở bên chân Lâm Tử Hàn tiếp tục nói: "Tiểu thư, mời ngài thay dép"

Lâm Tử Hàn vô ý thức lui về phía sau một bước, buột miệng ra: "Vì sao muốn tôi đổi giày?" Cô tới dùng cơm, cũng không phải tới tắm nước nóng.

"Ặc..." Cô phục vụ cứng lại, tức là đáp không được, lại không dám đắc tội với khách hàng, lập tức không biết nên làm sao cho phải. Cô ta vừa mới đến đây đi làm không lâu, vẫn đều cho rằng loại người sẽ tới đây khẳng định đều hiểu lòng không hết, nghĩ không ra...

Vừa vặn ở phía sau đi tới một vị thiếu phụ quý phái xinh đẹp, hai tay vòng qua tay một vị nam sĩ, mỉm cười ưu nhã với nữ nhân viên phục vụ nói: "Phiền cho tôi một đôi dép"

Đợi đến khi nữ nhân viên phục vụ đặt dép ở bên chân, mới thay dép đi vào.

Vẻ mặt Lâm Tử Hàn trong nháy mắt nóng tới bên tai, nghĩ không ra mới ba năm làm người nghèo, đã nghiêm trọng tách rời, không đuổi kịp xã hội thượng lưu. Thấy vừa nãy trên mặt vị nam sĩ kia hiện ra dáng tươi cười, cô không dám nhìn tới Lãnh Phong bên người lúc này sẽ có biểu tình gì. Nghĩ thầm anh nhất định cảm thấy cô khiến anh mất mặt, nhất định tức giận!

Cô căn bản là không thích hợp đến nơi này, không thích hợp đi theo bên người Lãnh Phong, cô chỉ biết cho ăn sờ soạng. Ăn một bữa cơm còn làm trò cười, mua cà vạt còn ấu trĩ tranh chấp với cô phục vụ...

Giữa lúc cô còn đang ảo não, chỗ chân trần mẫn cảm truyền đến một trận ấm áp, Lãnh Phong đang quỳ một gối xuống ngồi xổm bên chân cô, hơi nâng một chân cô cởi giầy ra.

"Em tự mình làm" Lâm Tử Hàn rút chân về, sao có thể để anh đổi giày cho mình? Hơn nữa còn dưới ánh mắt đám người thượng lưu kia.

"Sắp xong rồi" Lãnh Phong một lần nữa với lên chân ngọc của cô, thay giày cao gót trên chân, không có chút phiền hà nào.

Lâm Tử Hàn không giãy dụa nữa, yên lặng nhìn chăm chú vào mỗi một động tác của anh, cảm giác tim đập càng ngày càng hỗn loạn, vì sao anh lại làm những chuyện bất ngờ này? Chẳng lẽ là anh đã bị cô chọc tức đến hồ đồ?

"Được rồi" Lãnh Phong đứng lên nói bên tai cô, một vị nhân viên phục vụ phía sau đã đi vào bên trong, tìm một vị trí tương đối an tĩnh ngồi xuống.

Sau khi ăn xong, Lâm Tử Hàn đánh giá Lãnh Phong giống như chuyện gì cũng không xảy ra, cuối cùng nhịn không được hỏi: "Anh không phải hẳn là tức giận sao?" Dựa theo thường ngày, anh chắc chắn sẽ nghiêm mặt sau đó mắng cô ngu ngốc, ngày hôm nay anh không mắng, cô ngược lại cảm thấy trong lòng không yên.

"Anh không tìm được lý do tức giận" Lãnh Phong khẽ cười nói, vừa rồi anh đã cảm giác được sự tự ti của cô, cũng bởi vì cô không hiểu quy củ ở phòng ăn biến thái này mà tức giận sao? Anh cũng không phải người không có đạo lý như vậy.

"Bởi vì em tưởng anh mất mặt" Cô hạ mắt xuống nhắc lại, rất muốn biết anh lúc nào trở nên khoan hồng độ lượng như vậy.

"Em suy nghĩ nhiều quá" Lãnh Phong ha ha cười nói, thật hiếm khi thấy cô sẽ có lúc hiểu người hiểu mình, nhưng có loại ý nghĩ tự ti này cũng không sao, bởi vì ở trong mắt anh, cô vĩnh viễn đều là hoàn mỹ nhất. Cá tính quá mức uốn éo kiểu cách không thích hợp với cô, anh thích cô vĩnh viễn đều là bản tính ngây thơ như vậy!

"Có rất nhiều hàng ăn cao cấp, bởi vì do vật liệu sàn nhà, giày cao gót của phụ nữ rất dễ làm sàn nhà bị xước" Lãnh Phong ôn nhu giải thích: "Cho nên nhân viên sẽ yêu cầu phụ nữ đi giày cao gót đổi giày hoặc đi dép"

Thì ra là như vậy, Lâm Tử Hàn bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, nhỏ giọng nói: "Nếu như không phải muốn kéo gần khoảng cách với chiều cao của anh, em mới không đi giày cao gót ra ngoài" Đi giày cao gót đi dạo phố là quan trọng, không muốn đứng ở một chỗ với anh, anh cao một khối mình chỉ có nửa đoạn, cô chỉ có thể nhịn.

"Hình như là lỗi của anh?"

"Không, Phong ca vĩnh viễn cũng không sai" Lâm Tử Hàn cười tủm tỉm lấy lòng, ánh mắt rơi xuống trên bàn bên cạnh, cô gái bàn bên cạnh đang dùng dĩa ăn xiên thịt bò cho người đàn ông đối diện anh, hình ảnh rất đằm thắm.

Cô đột nhiên rất ngạc nhiên, nếu như cô cũng đút cho Lãnh Phong như thế, anh sẽ có phản ứng gì? Người nghiêm trang như anh, nhất định sẽ cảm thấy rất khó chịu nổi mới đúng.

Nhất thời muốn đùa, cô cũng học bộ dạng của cô gái, dùng dĩa ăn xiên một miếng thịt nhân viên phục vụ mới vừa đưa lên tới đưa tới bên miệng Lãnh Phong. Dịu dàng cười nói: "Phong ca, anh trước thử xem ăn có được hay không?"

Lãnh Phong sửng sốt, kinh ngạc đánh giá cô, bình thường cô cũng không có chủ động như vậy, hôm nay là uống nhầm thuốc gì? Mặc kệ cô lại đang đùa giỡn cái gì, anh vẫn còn không chút do dự hé miệng, tiếp được miếng thịt bò cô đưa tới.

Lâm Tử Hàn thật không ngờ anh sẽ tự nhiên phóng khoáng như thế, cánh tay giơ lên cứng đờ giữa không trung, một lúc lâu mới e lệ mà thu hồi tay. Cô luôn luôn đều cảm thấy loại mờ ám tình chàng ý thiếp này là trò của trẻ con mười bảy mười tám tuổi chơi đùa, không nghĩ tới hôm nay chính cô cũng ấu trĩ như vậy.

"Ăn thật ngon" Lãnh Phong cười với cô, lúc này khuôn mặt cô đang lộ ra vẻ mộng ảo, gật đầu nói.

"Ăn ngon là tốt rồi" Lâm Tử Hàn giả vờ thoải mái khẽ cười một tiếng, vùi đầu bắt đầu ăn.

Cơm nước xong, sau khi Lãnh Phong lấy hóa đơn, nắm tay nhỏ bé của Lâm Tử Hàn bước nhanh đi đến cửa. Lâm Tử Hàn cực lực theo sát bước chân anh, ngẩng mặt hỏi: "Chúng ta đi gian thời trang trẻ em nhìn thôi"

"Hôm khác được chứ?" Lãnh Phong áy náy mà liếc mắt nhìn cô, tay kia bấm nút nghe tiếng kèn cóc-nê của A Nghị.

"Anh lại có chuyện gì gấp?" Bất mãn mà bĩu cái miệng nhỏ nhắn, còn nói cái gì mà thế giới hai người, nhanh như vậy đã có người làm phiền!

"Đúng vậy" Lãnh Phong nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, hôn xuống miệng nhỏ nhếch lên của cô, ôn nhu nói: "Ngoan, hôm khác anh nhất định đi với em" Khi nghiêng mặt đi, dư quang khóe mắt liếc về hai người phía phía sau bộ dạng khả nghi, anh có thể kết luận, chỉ cần nhìn qua, anh đã có thể kết luận hai người kia có ý gì với mình.

Crypto.com Exchange

Chương (1-175)