Truyện:Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài - Chương 049

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài
Trọn bộ 175 chương
Chương 049
Nhẫn kim cương
0.00
(0 votes)


Chương (1-175)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nhớ tới dạng si mê vừa nãy của bản thân, cô đã cảm thấy một trận xấu hổ vô cùng, khi con ngươi nâng lên, lại phát hiện người phía sau đáng có vẻ mặt cười tà mà nhìn mình.

May là lúc này tầng một đã vắng người, thang máy ngày hôm nay hình như đặc biệt đi chậm, lúc rảnh rỗi phải đi tìm bộ phận kỹ thuật mới được. Nghĩ, cô cúi đầu tranh đi ra ngoài trước với Tiêu Ký Phàm.

Làm cho cô trăm triệu lần nghĩ không tới chính là, người như lôi hỏa đang đợi mình ở tầng một. Lâm Tử Hàn cố sức quay người đi, để trốn tránh phóng viên thành đoàn đội ở tầng một kia.

Tiêu Ký Phàm nhíu mày, nhìn quét qua một mảnh hỗn loạn trong đại sảnh. Một đoàn phóng viên lớn đang gắt gao bao vây Vương Văn Khiết ở giữa, một đám câu hỏi lớn như dời núi lấp biển hướng tới trên người chị ấy.

Lâm Tử Hàn trốn ở phía sau Tiêu Ký Phàm, bước nhanh qua hướng cửa lớn lẩn đi.

"Cô đang làm cái gì đó?" Tiêu Ký Phàm trừng mắt với Lâm Tử Hàn đang lén lén lút lút bên cạnh giận dữ nói.

Lâm Tử Hàn hắc hắc cười, cô ôm quyền nói: "Mượn thân thể của anh dùng một chút, chỉ lúc này thôi". Cô cũng không thể để cho Vương Văn Khiết thấy mình, thấy cô thì thảm rồi.

Tiêu Ký Phàm liếc mắt nhìn Vương Văn Khiết đang bị bao vây rất thảm kia, không quan tâm tới cô, tách đoàn người ra đi tới cửa chính.

"Xin lỗi, tôi phải về nhà, thực sự rất xin lỗi...." Vương Văn Khiết nói với đám phóng viên kia, cố gắng thoát khỏi đoàn người, nhưng vẫn không thành công, hai mắt sáng như tuyết vẫn phát hiện ra Lâm Tử Hàn đang trốn bên người Tiêu Ký Phàm, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

"Cô Vương, xin hãy nói cho chúng tôi phương thức học đàn và tâm đắc của cô được không?"

"Xin lỗi. Tôi không có phương thức và tâm đắc gì".

"Vậy lúc nào đó có thể thực nghiệm đàn cho chúng tôi nghe một khúc được không?"

"Xin lỗi..."

Giọng nói của Vương Văn Khiết rất nhanh mà tan đi, Lâm Tử Hàn áy náy mà quay đầu lại liếc mắt nhìn Vương Văn Khiết đang trừng mắt với cô, dằn lòng lại, chạy là thượng sách.

"Cảm ơn anh ha". Khi đi tới cửa chính, Lâm Tử Hàn nịnh nọt cười với Tiêu Ký Phàm.

Tiêu Ký Phàm nhìn chằm chằm cô, còn chưa kịp mở lời, bên cạnh truyền đến giọng nói của Đỗ Vân Phi: "Tử Hàn". Hai người đồng thời nhìn về phía bên trái, trên xe Audi, Đỗ Vân Phi đang hàm chứa ý cười vẫy Lâm Tử Hàn.

"Vận đào hoa của cô cũng không tồi". Giọng Tiêu Ký Phàm mỉa mai liếc mắt Lâm Tử Hàn một cái, giọng điệu chua xót ngay cả chính anh cũng đều cảm thấy không hiểu vì sao.

Quay người, tiến vào xe, tài xế vững vàng lái xe lướt qua trước mắt cô, nghênh ngang đi trước.

"Có ý gì chứ". Lâm Tử Hàn thấp giọng lảm nhảm một tiếng, quên đi, mặc kệ là anh ta có ý gì, vẫn nên về nhà trước, bảo dưỡng tinh thần tốt chuẩn bị được giáo huấn!

Như cô đoán, Đỗ Vân Phi trên xe cũng dùng loại cười như không cười này, ánh mắt như tìm tòi nghiên cứu đánh giá bản thân, cười nói: "Vương Văn Khiết nhất định là đang ở nơi nào đó nổi điên đúng không?"

"Đừng nói nữa, em trước tiên chuẩn bị để cho chị ấy thiên đao vạn quả thôi". Lâm Tử Hàn thở dài một tiếng, tựa lưng vào ghế ngồi. Vốn dĩ vì năm vạn tệ tiền thưởng, bây giờ có rồi, còn chưa đủ bồi thường một cánh cửa kính.

Đỗ Vân Phi cười một tiếng: "Anh đã nói rồi, em đi nghe giải thi đấu đàn piano cũng không cần mặc thành như vậy".

Lâm Tử Hàn ôm lấy đầu của mình, dùng sức lắc lắc, bực bội mà la hét: "Phiền chết rồi! Không được nhắc lại nữa!"

"Được, không nhắc tới". Đỗ Vân Phi vỗ vỗ tay cô, vẫn cười như cũ. Chỉ trầm mặc nửa phút đồng hồ, một lần nữa mở miệng nói: "Anh lại không hiểu, em vì sao không dùng thân phận thật của bản thân đi chứ? Bây giờ nổi danh, còn có thể dựa vào việc này để kiếm tiền, không bao giờ phải làm việc tại Tiêu thị nữa".

Lâm Tử Hàn tựa ở cửa sổ xe không trả lời anh, anh dĩ nhiên sẽ không hiểu. Cô làm sao có thể dùng thân phận thật của bản thân lên sân khấu? Bị mẹ cô nhìn thấy còn gì nữa chứ?

Cho dù mẹ không để ý tới cô, Tạ Vân Triết sao? Haizz! Xem ra cô chỉ có thể cả đời này đều vụng vụng trộm trộm như thế mất!

******~~

Trong thư phòng một biệt thự bên sườn dốc, Tiêu Ký Phàm đang đứng bên gương lớn bên cửa sổ trầm mặc nhìn vết thương trên vai, vết thương đã không đau, nhưng mà có lẽ vĩnh viễn lưu lại vết sẹo không có khả năng biến mất.

Nhìn chằm chằm vết sẹo trong kính, mi tâm của anh nhíu chặt lại, nhớ tới người đơn thuần đến ngu xuẩn Lâm Tử Hàn kia, vết sẹo này có được là do cô ban tặng.

Trong lòng rõ ràng nên giận dữ, nghĩ đến người ở chung gần một tuần kia, khóe miệng lại không tự giác được mà hiện lên một chút ý cười.

Anh lắc đầu, mặc áo ngủ vào ngồi trước bàn làm việc chuẩn bị làm việc.

Đưa tay vào ngăn kéo lấy tài liệu thì ngón tay không cẩn thận chạm vào một khối lạnh lẽo gì đó, là nhẫn kim cương mà anh suýt nữa đã quên mất, nhẫn kim cương vẫn còn có vầng sáng chói lọi như thế, hai ngón tay nhón lấy, hình ảnh ba năm trước ở khách sạn lại một lần nữa nhảy vào trong đầu, người phụ nữ cả gan dám đem anh trở thành con vịt để sử dụng kia!

Đang lúc thất thần, cửa thư phòng đột nhiên bị người đẩy vào, ngay sau đó là thân ảnh đẹp mỹ lệ của Duẫn Ngọc Hân đi vào, cười tủm tỉm nói: "Ký Phàm, anh làm sao còn chưa ngủ?"

Tiêu Ký Phàm kinh sợ, còn chưa kịp thu hồi nhẫn kim cương trong tay, liền bị Duẫn Ngọc Hân chặn lại đoạt đi.

Duẫn Ngọc Hân kinh ngạc đánh giá nhẫn kim cương trong tay, hưng phấn đến nhào vào người Tiêu Ký Phàm, dâng cho anh đôi môi thơm sau đó thoải mái nói: "Ký Phàm, nhẫn kim cương này thật đẹp, cảm ơn anh!"

Tiêu Ký Phàm sửng sốt, tuyệt đối không ngờ cô ta sẽ đột nhiên xông tới, càng không nghĩ đến cô ta sẽ cho rằng nhẫn kim cương kia là mua cho mình.

"Ký Phàm, em rất yêu anh". Duẫn Ngọc Hân cảm động mà ôm anh, ở bên tai anh nói.

"Ngọc Hân, đưa nhẫn cho anh". Tiêu Ký Phàm nhàn nhạt mở miệng nói.

Duẫn Ngọc Hân cũng không đưa nhẫn cho anh, lùi ra từ trong ngực anh, đem nhẫn đeo vào ngón áp út, hưng phấn nói: "Ký Phàm, anh thật biết chọn, cư nhiên lại vừa vặn nha".

*****

Tiêu Ký Phàm nâng tay cô ta lên, tâm trạng có chút rung động, chiếc nhẫn này đeo trên tay của cô ta lại có thể vừa vặn như vậy. Điều này, cũng rất trùng hợp thôi? Tay của cô ta lại có thể giống như tay người đàn bà kia?

"Làm sao vậy?" Duẫn Ngọc Hân thấy anh thất thần, nghi hoặc mà đánh giá anh.

Tiêu Ký Phàm thoáng cái đã hoàn hồn, nhìn nhẫn kim cương trên đầu ngón tay cô ta, lãnh đạm nói: "Cái nhẫn này không hợp với em, em bảo nhà thiết kế thiết kế lại từ đầu nhé". Nói xong động thủ lấy cái nhẫn trong tay cô ta.

Duẫn Ngọc Hân tránh thoát khỏi tay của anh đang chuẩn bị rời đi, thoải mái cười: "Em cảm thấy rất đẹp, thiết kế cũng rất đặc biệt, em rất thích nó, không cần thiết phải thay đổi nữa".

Tay Tiêu Ký Phàm lấy hụt đang dương trên cao, có chút bối rối: "Ngọc Hân, chiếc nhẫn này kim cương quá nhỏ, không thích hợp với thân phận của em, mau đưa cho anh".

"Nhưng mà em rất thích". Duẫn Ngọc Hân không tình nguyện chạm vào ngón tay, nhìn nhẫn kim cương: "Hơn nữa viên kim cương này cũng không nhỏ, chừng bốn cara".

"Đưa lại đây!" Tiêu Ký Phàm không nhịn được mà ra lệnh.

"Không đưa!" Duẫn Ngọc Hân lùi về phía sau một bước, tủi thân trừng mắt với anh: "Em chờ anh nửa năm, cuối cùng cũng chờ được, anh lại muốn lấy đi?"

Kim cương đối với cô ta một điểm căn bản là không có vấn đề gì, kim cương đối với cô ta mà nói, quá bình thường. Cô ta muốn chẳng qua là tự tay anh đưa cho cô ta nhẫn kết hôn mà thôi, dù cho không có kim cương, cô cũng sẽ rất vui vẻ.

Tiêu Ký Phàm nhìn cô khẽ hít một hơi, giọng nói ủ rũ nói: "Cuối tuần, anh nhất định mua cho em một cái đẹp hơn, đưa cái này cho anh".

"Xác định?" Duẫn Ngọc Hân không dám tin tưởng mà liếc anh, dựa vào thường ngày lui tới, anh nhất định là có thể kéo dài ra, cuối tuần nhất định có thể quay về.

"Xác định".

Duẫn Ngọc Hân "ưhm" một tiếng, tháo nhẫn kim cương trong tay xuống, không nghe không muốn mà đưa tới trước mắt anh. Tiêu Ký Phàm nhận lấy nhẫn kim cương, dùng vải nhẹ nhàng phủ lên.

Không phải anh không có thời gian đi mua nhẫn kim cương, chẳng qua gần đây càng ngày càng không muốn kết hôn mà thôi, nguyên bản vẫn đều theo ý của Tiêu phu nhân thuận theo tự nhiên mà thôi. Nhưng mà gần đây anh đột nhiên bắt đầu chán ghét loại sắp xếp này, khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Tử Hàn đột nhiên hiện lên trong đầu anh.

Trong lòng anh kinh hãi, lắc lắc đầu, anh làm sao lại nghĩ đến cô vào lúc này chứ? Là bởi vì gần đây tiếp xúc với cô nhiều quá sao?

Tối hôm qua bị một trận pháo oanh của Vương Văn Khiết, Lâm Tử Hàn thiếu ngủ nghiêm trọng đi vào tòa cao ốc của công ty, chưa bao giờ mua báo chí nhưng cô ngày hôm nay ngoại lệ mua một tờ báo giải trí.

Nhìn ảnh chụp của Vương Văn Khiết hoang mang, hoảng sợ trên trang nhất, cô nhịn không được mà cười ra tiếng.

"Em lại có thể cười được?" Tiếng cao vút của Vương Văn Khiết thoáng cái vang lên, Lâm Tử Hàn sửng sốt, nụ cười trên mặt cứng nhắc, vẻ mặt vô tội nhìn chị, nịnh nọt nói: "Chủ tử, em không bao giờ... cười nữa".

Vương Văn Khiết căm giận trừng mắt với cô, nói: "Em có biết không, có một quỹ nhi đồng mời chị chủ nhật này đến đó đàn một khúc, nếu như chỗ nào cũng mời thì hay rồi, phải từ chối sao đây, không đi đến quỹ nhi đồng này, chị sợ nhân dân toàn quốc đều sẽ khinh bỉ chị!"

"Chị ngày hôm qua không phải tuyên bố từ nay về sau không chạm đến đàn nữa sao?" Lâm Tử Hàn rụt rè hỏi thăm, ngày hôm qua chị ấy chính là rất lớn tiếng tuyên bố, từ nay về sau rút khỏi làng giải trí.

Mới nổi danh thì rút khỏi, khiến cho đoàn phóng viên kia suy nghĩ miên man. :

"Nói chung chị lần này là bị em hại thảm". Vương Văn Khiết nghiến răng nghiến lợi nói: "Em chờ coi, một ngày nào đó chị sẽ ăn miếng trả miếng!" Nói xong, giẫm lên giày cao gót ngẩng đầu mà bước hướng tới phòng làm việc.

Lâm Tử Hàn chà chà cánh tay, lời của chị, làm cho cô nổi da gà khắp người, quay người chuẩn bị hướng tới phòng làm việc của mình. Đường trước mặt đột nhiên bị chặn lại, Duẫn Ngọc Hân nghiêng người đánh giá cô, một lúc lâu sau cười giễu cợt một tiếng nói: "Nữ vương đàn piano! Đứng ở Tiêu thị không cảm thấy tủi thân sao?" Trong giọng nói lộ vẻ ganh ghét.

"Không cảm thấy". Lâm Tử Hàn đáp: "Nếu như giám đốc Duẫn Không có chuyện gì, tôi đi trước làm việc".

Duẫn Ngọc Hân trừng mắt nhìn bóng dáng cô rời đi, vừa tức lại không biết làm sao. Cô ta thầm hạ quyết tâm, nhất định phải cho cô cút ra khỏi Tiêu thị!

Lâm Tử Hàn hôm nay qua coi như thuận lợi, sau khi đúng giờ tan việc đưa Tiểu Thư Tuyết đi dạo qua siêu thị, đã lâu không đưa con bé đi dạo, trong lòng có chút áy náy.

Tuy rằng cô đi ra ngoài sẽ xuất huyết nhiều (ý là tốn tiền), vì để tiểu công chúa hài lòng, cô cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Khi tiến vào trước cửa hàng, Tiểu Thư Tuyết ngẩng đầu nhỏ chăm chú mà đếm ra: "Mẹ, con muốn mua bóng nhiều màu, còn muốn mua chocolate, còn muốn mua..."

"Dừng!" Lâm Tử Hàn quan sát con bé, tức giận nói: "Mẹ con không phải quỷ, cảm phiền con hợp tác".

"Mẹ thật nhỏ mọn!" Tiểu Thư Tuyết bĩu môi mất hứng nói, sau đó khuôn mặt lập tức cười tươi tắn kêu lên: "Chú Lãnh!".

Lâm Tử Hàn sửng sốt, ngẩng đầu mới phát hiện Lãnh Phong không biết khi nào thì xuất hiện trước mặt cô. Lãnh Phong xoa đầu Tiểu Thư Tuyết, hướng Lâm Tử Hàn mỉa mai nói: "Lần trước phát súng kia không phải bắn lên người cô, nên cô không coi đó là bài học đúng không?"

"Hả?" Lâm Tử Hàn trong lúc nhất thời không hiểu ý anh, sau khi suy nghĩ một chút mới bừng tỉnh hiểu ra, hắc hắc cười nói: "Lần trước thực sự cám ơn anh nha, nhưng mà người nọ không phải bị bắt sao?"

"Người muốn kim cương không phải chỉ có một người là hắn".

"Thực ra không có việc gì nữa". Lâm Tử Hàn không cho là đúng, đánh giá anh nói: "Anh sao lại xuất hiện ở chỗ này?"

Lãnh Phong cười lạnh một tiếng, kéo tay cô, đem một sấp tiền cầm trong tay nhét vào trong tay của cô, thản nhiên nói: "Tôi tới là trả lại tiền, tôi cũng không muốn có danh tiếng bất lương do thiếu nợ không trả".

"Danh tiếng của anh vốn cũng không tốt". Lâm Tử Hàn lẩm bẩm nói.

"Cô nói cái gì?" Mắt Lãnh Phong nghiêm lại, trừng mắt với cô. Lâm Tử Hàn vội xua tay, ha ha cười nói:

"Tôi nói thực ra tiền này có thể không trả, mọi người đều là bạn bè". Lời nói còn ở trong miệng, tiền đã nhét vào trong ví.

Crypto.com Exchange

Chương (1-175)