Truyện:Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài - Chương 169

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài
Trọn bộ 175 chương
Chương 169
Trở về
0.00
(0 votes)


Chương (1-175)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tiểu Thư Tuyết đã rời khỏi người cô, ông cũng suốt ngày không thấy hình bóng, trên thế giới này, hai người này có quan hệ huyết thống, lại đều rời xa cô đi.

"Ba dượng, xem ra chị vẫn không thể tha thứ cho ba nha" Lâm Tử Y nghịch ngợm vọt tới bên cạnh ông làm một mặt quỷ, bỏ lại kéo, đã vào nhà. Chỉ để lại Lâm Trúc bị huých mặt xám xịt sờ mũi, bất đắc dĩ nhìn chằm chằm bóng dáng hai người biến mất.

Gió thổi mang hơi ẩm trên biển khuôn mặt quật vào mặt Lâm Tử Hàn, thổi tung sợi tóc của cô, thổi vào những giọt nước mắt rơi xuống trên mặt cô. Hoa tươi trong lòng phất phới đón gió.

Cô đã lâu không dám đến nơi đây, mỗi một ký ức ở đây, đều có thể làm cho cô đau lòng đến cơ hồ hít thở không thông. Sóng biển cuồn cuộn trước sau như một, yên lặng nhìn chăm chú vào cơn sóng vỗ lên bờ cát, hình ảnh Lãnh Phong thống khổ hò hét rơi vào biển rộng lặp lại trình diễn trước mắt cô.

Còn có vào giây phút ấy bị cuốn đi, những dòng máu đỏ hòa tan vào nước biển. Ký ức tê buốt, ngưng kết thành một mảnh đau đớn bài sơn đảo hải, trùng kích, chà đạp ở chỗ sâu trong đầu cô.

"A!!!" Cuối cùng, cô vẫn còn nhịn không được hò hét ra, hai tay che lỗ tai, nỗ lực thoát khỏi tiếng hò hét bên tai của người bên cạnh.

Cúc vàng rơi xuống từ trong lòng cô, bay theo gió đến một mảnh xanh thẳm, trôi bất định. .

Hai chân cô, cũng cố gắng không được mà quỳ rạp xuống mặt sàn xi măng, hướng mặt về phía biển rộng, thất thanh khóc rống hò hét: "Lãnh Phong! Anh mau lăn ra đây cho em! Lăn ra đây đi mà!"

Một tiếng gọi, đan xen vào với gió thổi trên biển, phiêu tán trên không trung, mà anh, có thể nghe được tiếng gọi của cô sao? Có thể trở lại bên người cô một lần nữa sao?

Cô biết không thể! Lãnh Phong đã chết, trên thế giới này, cũng sẽ không có người là Lãnh Phong! Nhưng, cô vẫn còn cố chấp gọi tên anh.

Gió từ bốn phía càng lớn, tiếng sóng biển cũng càng thêm sục sôi dâng trào, đan xen với ánh hoàng hôn ẩm ướt. Giữa mơ hồ, còn có một giọng nói trầm thấp quen thuộc, ôn nhu xẹt qua bên tai cô, theo gió tán đi.

"Lãnh Phong đã chết..." Là ai? Là ai nói với cô? Cô ngừng khóc, cương cứng tại chỗ, nỗ lực nghe rõ nguồn gốc giọng nói này.

"Lãnh Phong đã chết..." Giọng nói quen thuộc lần thứ hai vang bên tai, ngay sau đó cô được kéo vào một vòng ôm ấp ấm áp quen thuộc, một cỗ hơi thở thuộc về Tiêu Ký Phàm cuốn đến từ bốn phương tám hướng. Tất cả, như đang ở trong mộng...

"Tử Hàn, anh đã trở về..."

Lâm Tử Hàn sửng sốt trong lòng, ra sức quay đầu lại, liền thấy khuôn mặt đẹp trai mà áy náy của Tiêu Ký Phàm, lúc này đang si ngốc dừng ở cô.

Đầu óc Lâm Tử Hàn trong nháy mắt trống rỗng, sững sờ trừng mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai xuất hiện ở trước mắt này, yếu ớt giơ tay nhỏ bé lên, vươn tới: "Ký Phàm, là anh sao?"

Làm sao có thể là anh chứ? Nhưng mà, giấc mơ này rất chân thực, đầu ngón tay còn có thể cảm nhận được nhiệt độ từ trên người anh.

Giấc mơ chân thực như thế, nếu như có thể vĩnh viễn không tỉnh lại thì thật tốt!

Tiêu Ký Phàm đau lòng kéo tay nhỏ bé sưng đỏ của cô vào bàn tay lớn của mình, đặt ở bên miệng nhẹ nhàng hôn, sau đó hôn lên trán cô, cúi người hôn xuống môi cô, hôn thật sâu.

Anh đang dùng nụ hôn của anh tới nói cho cô, đây không phải là mơ, anh là chân thật tồn tại, là thật sự trở về.

Càng nhiều nước mắt chảy ra khỏi viền mắt cô, cô vẫn còn không có cách nào tin tưởng, tuy rằng nụ hôn của anh là chân thực như vậy, hơi thở của anh không có cải biến chút nào.

Biển rộng, vốn dĩ dễ khiến người ta sản sinh mộng ảo! Tiêu Ký Phàm cười nhẹ một tiếng, hôn tới nước mắt trên mặt cô, một tay ôm lấy ngang người cô, sải bước thận trọng bước chân trở về.

Bên trong xe, ánh mắt Lâm Tử Hàn phút chốc cũng không dám rời khỏi trên người Tiêu Ký Phàm, cô sợ khi nháy mắt, anh sẽ biến mất trước mắt mình lần thứ hai.

Tiêu Ký Phàm đã hiểu tâm tư của cô, ôm cô, hôn trán cô, ôn nhu nói: "Tử Hàn, đừng hoài nghi, là Lâm Trúc đã cứu anh, anh không chết"

"Ba của em?" Lâm Tử Hàn ngạc nhiên theo dõi anh, lão đầu đáng chết kia cứu anh? Làm sao có thể? Ông ta không phải ước gì anh chết sớm một chút rơi sao?

"Đúng vậy"

"Vì sao?"

"A Nghị xin ông ta giúp đỡ, không nghĩ tới ông ta rất sảng khoái đáp ứng" Tiêu Ký Phàm trầm ngâm nói, nếu như không phải Lâm Trúc, anh đã sớm mất mạng, có thể sống sót khi bị bắn bốn viên đạn là một kỳ tích, có lẽ là trời xanh cảm động trước ý nghĩ không muốn rời khỏi nhân thế của anh.

"Nhưng mà em rõ ràng thấy anh trúng đạn, bị nước biển cuốn vào đáy biển" Lâm Tử Hàn nhớ lại lúc trước tận mắt thấy một màn kia, là người đều không có khả năng sống được!

"Anh cũng không biết Lâm Trúc làm thế nào cứu anh lên" Tiêu Ký Phàm thâm tình nhìn chăm chú vào cô, ôn nhu nói: "Tử Hàn, đừng nghĩ nữa, đều trôi qua rồi"

"Dạ" Lâm Tử Hàn vô ý thức đáp lời, đầu lại vẫn không chuyển như cũ, thậm chí dùng móng tay len lén nhéo mình một cái, chỉ tới cảm giác được đau đớn, mới miễn cưỡng tin tưởng đây tất cả đều là chân thật.

*****

Tiêu Ký Phàm khẽ hít vào một hơi, ôm cô vào trong lòng càng chặt hơn, bàn tay chụp lên bụng đã cao cao lên của cô. Thương tiếc cùng áy náy xé rách trái tim anh.

"Xin lỗi, khiến em chịu khổ" Những lời này là anh nói với Lâm Tử Hàn, cũng là nói với baby. Anh nợ mẹ con cô nhiều lắm, thời gian cả đời này, đủ để anh trả không?

"Chỉ cần anh không rời khỏi bọn em, bọn em sẽ nguyện tha thứ cho anh" Trên mặt Lâm Tử Hàn, cuối cùng xuất hiện dáng tươi cười thản nhiên.

Đáp lại cô, là nụ hôn thâm tình của Tiêu Ký Phàm, một nụ hôn vào giữa trán cô...

Khi hai người trở lại Lâm gia, bước vào phòng khách, liền thấy hai người Lâm Trúc bắt chéo chân, cùng Lâm Tử Y đang nhắm hờ mắt thưởng thức trà thơm.

Cố làm chuyện gì cũng không liếc hai người vào cửa, trầm tĩnh hô: "Đã về rồi? Qua thanh minh hay là sinh nhật?"

"Lão bất tử, ông lại dám chơi đùa tôi?" Lâm Tử Hàn trợn tròn mắt nhìn Lâm Trúc, hận đến nghiến răng. Lão già này ba ngày thì hai ngày giả hảo tâm đến gặp cô, an ủi cô, còn không nói cho cô Tiêu Ký Phàm còn sống!

Lâm Trúc vô tội nhìn chằm chằm cô, nhún nhún vai nói: "Ta không chơi đùa con như thế, con làm sao có thể diễn giống như vậy, làm sao có thể lừa dối được tiểu tử Đỗ Vân Phi kia"

"Nhưng mà ba dượng, chị thực sự rất thảm, đều sắp khóc chết" Lâm Tử Y bất mãn mở miệng nói, thảm trạng mấy tháng qua của Lâm Tử Hàn, cô là rõ ràng nhất.

"Vương bát đản!" Lâm Tử Hàn trừng mắt nhìn ông, mắt nổi lên một tầng sương mù, tủi thân đến nói không ra lời. Tiêu Ký Phàm ôm cô vào trong lòng, vỗ nhẹ lưng cô trấn an: "Tử Hàn, xin lỗi, anh biết em rất thống khổ, nhưng anh lại không thể sớm hiện thân như vậy"

"Các người có thể sớm nói cho tôi biết một chút, anh còn sống..." Lâm Tử Hàn cúi xuống vai anh, tủi thân nói ra.

Lâm Trúc ha ha cười nói: "Tử Hàn, con cũng biết Lãnh Phong bị thương có bao nhiêu thảm, không phải một hai ngày có thể tốt được, lúc đầu dự định qua một hai tháng nữa mới cho các con gặp mặt. Mắt thấy con đều thu xếp tặng hoa cúc vàng cho người ta, ta không cho cậu ta hiện thân cũng không được nha"

"Ông... Tên khốn! Còn dám pha trò với tôi!" Lâm Tử Hàn căm giận la hét, tránh khỏi vòng ôm ấp của Tiêu Ký Phàm, nhìn xung quanh một vòng, nắm then cửa tạo thành một trận loạn múa.

Lâm Trúc hoảng, không ngờ rằng cô sẽ đột nhiên dùng tới một chiêu này, cuống quít nhảy lên từ trên ghế sofa, né tránh qua một bên.

"Chị, đáng đánh!" Lâm Tử Y từ trước đến nay thích thêm phiền, quơ hai tay thét chói tai.

Tiêu Ký Phàm nhíu mày, cất bước tiến lên ôm lấy Lâm Tử Hàn, lấy then cửa trong tay cô nói: "Tử Hàn, em như vậy sẽ hù dọa baby" Cô vợ bỏ trốn của anh, ngay cả mang thai đều không an phận như vậy, thật không biết cô trước đây là thế nào, baby mới có thể ở trong bụng cô lâu như vậy, thật đúng là một kỳ tích!

Lâm Tử Hàn chu chu miệng nhỏ nhắn, tủi thân chỉ trích: "Các người đều bắt nạt tôi..."

"Con cũng dám lấy then cửa đuổi lão tử, ai còn dám bắt nạt con?" Lâm Trúc trở lại bên ghế sofa ngồi xuống, đột nhiên thần bí cười một cái, nói: "Ta đưa cho con quà sinh nhật, thích không?"

"Đáng ghét! Xấu lắm!" Lâm Tử Hàn giận dữ trừng mắt liếc ông một cái, tâm trạng cũng ấm áp dào dạt, cô chỉ thuận miệng nói muốn Lãnh Phong mà thôi. Ông lại thực sự đưa anh đến trước mặt cô, xem người cha này của cô thật đúng là quá thần kỳ.

Lâm Trúc hắng giọng, giả vờ nghiêm trang mở miệng nói: "Tiêu Ký Phàm là ta nhặt trở về từ cạnh biển, mạng của cậu ta đã thuộc về ta, nếu như con muốn cậu ta..."

"Muốn tôi gọi ông là ba, tôi không làm! Tôi không có người ba ác độc như thế!" Lâm Tử Hàn cắt lời ông, hếch khuôn mặt nhỏ nhắn khẩu thị tâm phi nói.

"Xác định?"

"Xác... Định..." Hai chữ này Lâm Tử Hàn nói xong rất không có sức lực.

"Xác định?"

"Hu... Ông... Ông... Con hận ba chết đi được!" Lâm Tử Hàn tan vỡ oa oa kêu to lên, ông biết rõ cô không xác định, không phải để cho cô nói ra miệng không được, rất xấu rồi!

Lâm Trúc thoải mái cười ha ha, nhìn cô gái nhỏ mạnh miệng trước mắt này, nhất thời tâm tình tốt lên. Ông cuối cùng cũng làm một chuyện có thể để cô có niềm vui, thực sự là không dễ dàng!

Thấy Tiêu Ký Phàm bắt đầu có chút không hài lòng, mới dừng cười, nói: "Được rồi, các con phải về phòng mình nhìn đủ đi, ta không gây trở ngại cho các con" Vợ chồng nhỏ bé mới vừa gặp mặt, khẳng định có nhiều lời muốn nói, ông có lẽ nên để hôm khác trêu chọc cô thôi.

Đứng dậy, đi tới trước mặt Lâm Tử Hàn, vuốt sợi tóc của cô, ôn nhu nói: "Bảo bối, sinh nhật vui vẻ"

Lâm Tử Hàn ngẩng mặt nhìn ông, đau xót trong lòng, nước mắt cảm động như lệ sương mù tràn đầy đôi mắt, cuống quít rũ mắt xuống, không cho ông thấy sự chật vật trong mắt mình.

"Chị không cần chúng ta chúc phúc cũng đã rất vui vẻ, chị, đúng không" Lâm Tử Y dựa vào sofa, chớp cặp mắt to đẹp trêu chọc nói.

Lâm Tử Hàn trừng mắt với cô, khi đang định tập kích lại đôi lời, Tiêu Ký Phàm đã ôm cô đã đi đến ngoài cửa.

Crypto.com Exchange

Chương (1-175)