Truyện:Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài - Chương 149

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài
Trọn bộ 175 chương
Chương 149
Về thôn Ninh Thủy
0.00
(0 votes)


Chương (1-175)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Tôi muốn đi bây giờ" Lâm Tử Hàn nói xong, xoay người đi xuống dưới lầu, điện thoại di động trong túi vang lên lần thứ hai, lại là Tạ Vân Triết gọi tới.

Lâm Tử Hàn do dự không biết có nên nhận hay không, lại tiếp xúc đến vẻ mặt mờ ám của Lâm Tử Y, cười tủm tỉm trêu chọc nói: "Chị, là anh rể nào gọi thế? Có cần em nghe máy hộ không?"

Lâm Tử Hàn trừng mắt nhìn cô, bắt điện thoại nói một tiếng: "Vân Triết, anh tìm em có chuyện gì?"

Tạ Vân Triết ở đầu kia điện thoại vẫn ôn nhu như vậy, mỉm cười nói: "Tử Hàn, anh sắp xếp việc hôm nay cho trợ lý, chuẩn bị đưa em đi ra đi dạo phố, em chờ anh mười phút, anh đang trên đường về nhà..."

"Không cần!" Lâm Tử Hàn vô ý thức kinh hãi kêu một tiếng, kêu xong mới giật mình cảm giác phản ứng của mình quá lớn, xấu hổ giương miệng không biết nên nói cái gì.

"Làm sao vậy?" Tạ Vân Triết cứng lại, dự cảm không tốt tập trung lên đầu, trái tim cũng nguội lạnh theo.

"Em..." Lâm Tử Hàn nhìn liếc mắt vẻ mặt đầy ý cười của Lâm Tử Y, linh cơ khẽ động, nói: "Bởi vì em hiện giờ không ở nhà, em ra ngoài chơi với em gái... Không tin anh hỏi Tử Y đi"

Như khoai lang phỏng tay, ném điện thoại di động tới trên người Lâm Tử Y. Lâm Tử Y không chút hoang mang bắt lấy điện thoại di động, cười hì hì nói: "Anh rể, anh còn nhớ em không?"

Tạ Vân Triết sửng sốt, lập tức cười tươi: "Em là Tử Y?" Đáy lòng cũng bắt đầu cởi mở chân tình hơn, thì ra Lâm Tử Hàn thực sự ở cùng một chỗ với Tử Y.

Xem ra là chính anh quá khẩn trương, chung quy vẫn sợ hãi cô đột nhiên chạy, hoặc là đột nhiên chạy đi gặp Tiêu Ký Phàm.

"Đúng, em chính là cô bé Lâm Tử Y sáu tuổi bắt đầu say đắm anh, hai mươi tuổi mới bắt đầu tỉnh ngộ, ha ha..." Hai mươi tuổi tỉnh ngộ, là bởi vì anh kết hôn với chị gái...

Ba năm không gặp, cô ấy nói vẫn còn tùy tiện như vậy, Tạ Vân Triết xấu hổ cười cười nói: "Nhiều năm không gặp em như vậy, anh cứ tưởng em ở nước ngoài"

"Em thích làm chủ nhân đất nước mình, không thích chạy sang nước ngoài làm người ngoại quốc!" Lâm Tử Y hi hi cười đùa anh. Cảm giác Tạ Vân Triết có chút xấu hổ vô cùng, mới đổi đề tài nói: "Anh rể, chị em muốn xin anh hai ngày nghỉ phép, anh sẽ không phê chuẩn chứ?"

"Sax... Đương nhiên sẽ không" Tạ Vân Triết mặc dù có chút không quá cam tâm tình nguyện, nhưng Lâm Tử Y đều mở miệng nói như thế này, không đồng ý cũng không được. Suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Chị em khi nào thì trở về? Gọi điện thoại bảo anh đến đón cô ấy nha"

"Anh rể, anh là người đàn ông tốt nhất trên đời này, ha ha..., em cảm thấy hạnh phúc thay chị em, em nhường cho chị nói với anh nhé" Lâm Tử Y đưa điện thoại trả lại cho Lâm Tử Hàn, ghé vào trên ghế sofa nhìn cô.

"Tử Hàn, em đã không có chuyện gì, anh về đi tiếp tục đi làm là được" Tạ Vân Triết cười tủm tỉm nói, một chút dấu hiệu không hài lòng cũng không có.

Lâm Tử Hàn áy náy "Dạ" một tiếng, Tạ Vân Triết nhắc lại lần thứ hai: "Nếu như muốn trở về, thì gọi điện thoại cho anh, anh đi đón em" Ngày kia là cuối tuần, anh vẫn còn hy vọng cô có thể ở nhà.

"Em biết"

"Vậy... Bye bye"

"Tạm biệt" Lâm Tử Hàn tắt điện thoại, nặng nề ngồi xuống ghế sofa, ngắm điện thoại di động có chút tâm phiền ý loạn. Ngày kia là cuối tuần, dựa theo thường ngày, cô cần trở lại thôn Ninh Thủy.

Cô không muốn để Đỗ Vân Phi biết cô lại từ Tiêu gia chuyển tới Tạ gia, ở giữa quan hệ tầng tầng lớp lớp này, cô càng không biết nên giải thích thế nào với Đỗ Vân Phi!

Một lời giải thích không tốt có thể xảy ra nhiều chuyện, cho nên cô phải cẩn thận một chút!

"Chị, chị rốt cuộc yêu Lãnh Phong nhiều hơn hay là yêu Tạ Vân Triết nhiều hơn?" Giọng nói hiếu kỳ của Lâm Tử Y cắt ngang tâm tư cô, Lâm Tử Hàn ngẩng đầu, không cần nghĩ ngợi nói: "Chị chỉ yêu Lãnh Phong"

Một câu nói kia của cô khiến bước đi của Lâm Trúc trên cầu thang chần chờ một chút, mới tiếp tục đi xuống dưới lầu. Lâm Tử Hàn nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại thấy là ông ta, mất hứng nói: "Đã chuẩn bị xe tốt chưa?"

"Con xác định muốn lập tức đi?" Trên mặt Lâm Trúc có sự không muốn rõ ràng, nhìn chằm chằm cô nói.

"Tôi không cần về nhà với con sao?" Lâm Tử Hàn cố ý nói rõ không muốn, cô mới không cần sớm tha thứ cho ông ta như vậy! Tha thứ cho ông ta như thế thì quá không cá tính, quá tiện nghi cho ông ta!

Lâm Trúc trầm ngâm hai giây, ngẩng đầu lên nói: "Con đi đi, xe đã chuẩn bị tốt" Nói xong dùng cằm chỉ ra cổng chính. Nhanh như vậy? Lâm Tử Hàn nghi ngờ đi ra ngoài, ngoài cửa quả nhiên có một chiếc xe xa hoa đang chờ đợi mình.

Cô quay đầu lại, nói lời "Cám ơn" với Lâm Trúc sau đó đi về phía xe. Lâm Tử Y đuổi ở phía sau vọt ra, tiến vào từ một cánh cửa khác, nói: "Chị, em muốn đi cùng chị đến Tạ gia chơi hai ngày"

Lâm Tử Hàn nhìn liếc mắt Lâm Trúc đứng ở trên bậc thang, nghĩ thầm để ông một mình ở nhà cô đơn quá. Quên đi, dù sao ông ta cũng đã cô đơn hai mươi năm.

"Lái xe" Cô phân phó một tiếng, xe liền chậm rãi đi đến hướng cổng, chạy trên làn đường riêng.

*********~~

Sau khi đưa Lâm Tử Y quay về Lâm gia, Lâm Tử Hàn liền một mình về thôn Ninh Thủy, vừa đi vào sân nhà Đỗ Vân Phi, chợt nghe đến trong nhà có những tiếng cười đùa vui vẻ.

Lâm Tử Hàn bước nhanh vào, thì ra là Vương Văn Khiết chuẩn bị làm lẩu ăn, đang chuẩn bị trước nguyên liệu. Dì Vương ngồi ở một bên mắng nhỏ cái gì.

"Tử Hàn, đừng để ý tới bà, mau tới giúp chị đi" Vương Văn Khiết nói với Lâm Tử Hàn.

*****

"Dì à, Văn Khiết trời sinh đã đoan trang, sẽ không nổi cáu, dì yên tâm đi" Lâm Tử Hàn cười, bắt đầu bắt tay vào hỗ trợ.

"Vân Phi và Lâm Lâm đâu?" Cô quan sát một vòng gian nhà, cũng không thấy hai người kia, trước đây ăn lẩu đều là này bốn năm người bọn họ, ngày hôm nay hẳn là cũng không ngoại lệ.

"Anh ấy đang ở trên lầu giúp Lâm Lâm sắp xếp đồ, Vương Văn Khiết thuận miệng nói, Lâm Tử Hàn nghi hoặc nhìn chằm chằm chị, trong lúc nhất thời không có hiểu rõ ý lời này của chị.

Vương Văn Khiết thấy cô sững sờ, mới tiếp tục nói: "Nhà Lâm Lâm tháng này tu sửa lại, không chỗ ở, dù sao ba mẹ Vân Phi đều ở nước ngoài, nhà cũng rộng lớn, không thể làm gì khác hơn là ở nhờ chỗ này một thời gian ngắn"

"À, thì ra là như vậy"

"Đúng rồi" Vương Văn Khiết nhấc ngẩng mặt lên nhìn cô một cái nói: "Nhà chị cũng dự định sửa chữa một lần, em xem những đồ vật kia của em cần những gì, dọn trước đến nhà Vân Phi đi"

"Dù sao cũng không hay ở, cũng không có cái gì đáng giá, không cần dọn" Lâm Tử Hàn không quan trọng gì mà nói, những ngày sau này, cô cũng không thể ở chỗ này nhiều. Sớm muộn gì cũng phải tìm một lý do rời khỏi đây, chỉ là hiện tại cô còn không biết nên lấy lý do gì"

"Thực sự là đứa nhỏ bại gia, thứ gì có thể sử dụng được thì làm sao có thể nói không cần chứ?" Dì Vương không vui phê bình.

"Mẹ, mẹ nếu như cảm thấy thích gây ồn ào, thì trở về nhà ngủ đi thôi" Vương Văn Khiết chịu hết nổi phất tay vẫy bà.

"Các con đều là những đứa trẻ xấu xa, cũng không biết cần cù tiết kiệm, nói một chút con còn ngại phiền..." Mắt thấy dì Vương lại muốn giáo huấn, Lâm Tử Hàn vội nói trấn an: "Dì à, dì dạy phải lắm, ngày mai cháu phải thu dọn mọi thứ trong nhà một lần"

"Có chuyện gì làm dì phát cáu thế" Vẻ mặt Tô Lâm Lâm đầy ý cười đi từ trên lầu xuống, thoạt nhìn bộ dạng thì tâm tình rất tốt, Đỗ Vân Phi đi theo sau cô cùng đi xuống, khi thấy Lâm Tử Hàn, mừng rỡ mở miệng nói: "Tử Hàn, em hôm nay tại sao về sớm thế?"

"Không có chuyện gì, nên về sớm một chút" Lâm Tử Hàn nói, ánh mắt chuyển hướng Tô Lâm Lâm, cười tủm tỉm nói ra: "Lâm Lâm, cậu ngày hôm nay không bay sao?" Tuy rằng Tô Lâm Lâm biểu hiện ra không có gì, nhưng trong lòng còn có chút oán hận cô, Lâm Tử Hàn cũng vẫn biết, lại không có cách nào khác. :

Cuối cùng cũng có cơ hội ở chung với Đỗ Vân Phi, cô ấy thực sự hy vọng Đỗ Vân Phi có thể tiếp thu nhận tình cảm của mình, dù sao Tô Lâm Lâm thật tâm yêu hắn.

"Phải dọn nhà, không thể làm gì khác hơn là xin nghỉ" Tô Lâm Lâm cười cười nói, kéo ghế ý bảo Đỗ Vân Phi ngồi trước, mới ngồi xuống bên cạnh hắn.

Vương Văn Khiết nhìn Đỗ Vân Phi, nói đùa: "Vừa lúc nhà em và Lâm Lâm cùng sửa chữa, em và mẹ cùng nhau dọn đến nhà anh ở nha, nhiều người càng náo nhiệt"

"Tốt thôi, anh vô cùng hoan nghênh" Đỗ Vân Phi vô cùng tán thành, hắn cũng không ngại nhiều người.

Máy hát của dì Vương lại mở: "Các con nghĩ cách giải quyết như thế, lão Đỗ trở về không lột da Vân Phi thì không thể, "giày vò" nhà bọn họ thành như vậy"

"Sẽ không, nhà xây ra không phải để ở sao" Đỗ Vân Phi không quan trọng lắm.

"Được rồi, có thể ăn" Vương Văn Khiết thu xếp, thấy Lâm Tử Hàn có chút thất thần ngồi trên ghế, thả chiếc đĩa trong tay đĩa tới trước mặt cô, giả vờ giận nói: "Chị cảnh cáo em, mặc kệ có chuyện gì trong lòng thì cũng phải thu lại cho chị, đừng phá hỏng khẩu vị của chị vào giờ khắc này"

Lâm Tử Hàn vội đưa tay đỡ lấy đĩa trước mắt, không được tự nhiên cười cười, ngẫm lại vào lúc này mọi người xác thực đang hưng phấn, không dám thất thần nữa.

Ánh mắt Đỗ Vân Phi lướt qua Tô Lâm Lâm bên cạnh, đau lòng nghiêng đầu nhìn Lâm Tử Hàn, hắn biết trong lòng cô có bao nhiêu đau khổ, nhưng lại không có cách nào đến giúp cô.

Sự cự tuyệt liên tiếp của cô, sự cố ý làm bất hòa của cô, khiến hắn thương tâm, lại càng bất đắc dĩ.

"Tử Hàn, uống chút rượu thôi" Đỗ Vân Phi đưa ly rượu vang cầm trong tay đẩy tới trước mặt cô, lại cười nói, khi lướt qua trước mặt Tô Lâm Lâm thì bị cô ấy đỡ lấy.

Tô Lâm Lâm cười tủm tỉm đưa ly rượu đẩy quay về trước mặt hắn, nói: "Tử Hàn không uống rượu, anh cũng không phải không biết" Cô không thích thấy hắn Lâm Tử Hàn nói gì thì nghe nấy, biểu hiện tình yêu tăng thêm, thực sự rất không thích.

Đỗ Vân Phi bị cô ấy ngăn như thế, có chút xấu hổ cười cười. Lâm Tử Hàn tự nhiên cảm giác được ra tâm kế nho nhỏ của Tô Lâm Lâm, vội mở miệng phụ hợp nói: "Đúng vậy nha, em sẽ không uống rượu"

Bữa cơm này đến khuya mới kết thúc, rất lâu không ở cùng một chỗ nên mọi người trò chuyện với nhau thật vui.

Lâm Tử Hàn được xưng không uống rượu là người duy nhất ngã xuống, trán nặng nề gục xuống bàn cơm lại có thể cũng không cảm thấy đau.

"Tử Hàn..." Tô Lâm Lâm thúc cánh tay cô gọi.

"Sẽ không vô ích như thế chứ?" Vương Văn Khiết cười một tiếng, thúc cô ở bên kia, nỗ lực đánh thức cô. Lâm Tử Hàn phiền hà vung vẩy tay nhỏ bé lẩm bẩm nói: "Mọi người không nên ầm ĩ... Tôi muốn đi ngủ..."

"Bọn mình đỡ cậu lên tầng nhé" Tô Lâm Lâm đứng dậy, ý bảo Vương Văn Khiết cùng mình đỡ cô dậy. Khi hai người đang muốn hợp lực đỡ cô, Đỗ Vân Phi đứng dậy: "Để anh"

Tô Lâm Lâm sửng sốt, vội la lên: "Không cần, bọn em có thể đi" Đỗ Vân Phi cũng không nói hai lời vòng qua cô, ôm ngang lấy Lâm Tử Hàn, thận trọng đi lên lầu.

Tô Lâm Lâm nhìn chằm chằm thân ảnh hai người biến mất tại cầu thang, nhất thời cô đơn, Vương Văn Khiết bên cạnh thấy thế. Kéo kéo ống tay áo cô ha ha cười nói: "Để anh ấy đi đi, chúng ta tiếp tục ăn"

Tô Lâm Lâm ừ một tiếng, ngây ngẩn ngồi trở lại ghế.

Crypto.com Exchange

Chương (1-175)