Truyện:Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài - Chương 109

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài
Trọn bộ 175 chương
Chương 109
Xin giúp đỡ
0.00
(0 votes)


Chương (1-175)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cuối cùng, điện thoại đã thông. Nghe giọng nói của Đỗ Vân Phi ở đầu bên kia, Lâm Tử Hàn càng thêm tủi thân rơi lệ đầy mặt.

Cố nén thương tâm, dùng giọng trầm tĩnh nói: "Vân Phi, là em"

"Tử Hàn?" Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng kinh hỷ đến vô cùng kinh ngạc của Đỗ Vân Phi, Lâm Tử Hàn lại có thể chủ động gọi điện thoại cho hắn? Đây thật sự khiến cho hắn quá kinh ngạc. Từ sau khi cô bị Lãnh Phong cướp đi, cũng không chủ động liên hệ cho hắn!

"Em... Muốn gặp anh" Lâm Tử Hàn chần chờ nói ra những lời này.

Đỗ Vân Phi ở đầu kia vui mừng khôn xiết, thoải mái nói: "Được, em ở đâu? Anh lập tức đi đón em"

"Em bây giờ mua đồ, chút nữa sẽ gọi điện đến cho anh" Lâm Tử Hàn nói xong, nhanh chóng cúp điện thoại, rất sợ Đỗ Vân Phi nghe ra cô đang khóc.

Trong phòng ăn nào đó, "Em ngày hôm nay làm sao vậy?" Ngày hôm nay cô quá khác thường, cũng làm cho hắn có chút luống cuống.

Lâm Tử Hàn nâng mắt lên, quan sát hắn thật thà nói: "Vân Phi, ngày đó lời anh đã nói với em, em trở về suy nghĩ kỹ, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt..." Chần chừ, do dự... Cô nhìn chằm chằm Đỗ Vân Phi, giương miệng lại nói không ra câu tiếp theo.

Đỗ Vân Phi bị lời nói ngắt quãng của cô khiến cho khẩn trương, đợi tiếp tục nói cho hết. Thế nhưng tâm ý của Lâm Tử Hàn không quyết, do do dự dự, hắn thật sự là nóng nảy, hỏi: "Em nghĩ thông suốt cái gì?"

Lâm Tử Hàn khẽ cắn môi, nói ra lời cô cực độ không muốn nói ra: "Em phải rời khỏi Lãnh Phong"

Đỗ Vân Phi sửng sốt, kinh ngạc nhìn chằm chằm cô, hắn không nghe lầm chứ? Cô nói cô phải rời khỏi Lãnh Phong? Vì bảo đảm mình không nghe lầm, hắn kinh hãi hỏi thăm: "Em vừa nói em phải rời khỏi Lãnh Phong?"

Lâm Tử Hàn kiên quyết mà gật đầu: "Đúng vậy, em nghĩ thông, em không thể sống cùng với một nhân vật nguy hiểm như vậy, không thể chịu sự liên lụy của anh ta mà phải vào tù"

Đỗ Vân Phi lại kinh ngạc, hưng phấn mà với lên tay nhỏ bé của cô, nói: "Tử Hàn, thật tốt quá, em cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, em sớm nên nghĩ thông suốt!"

Lâm Tử Hàn không được tự nhiên rút tay nhỏ bé bị hắn nắm chặt về, nhìn biểu tình hài lòng giống như một đứa trẻ của hắn, đau khổ mở miệng nói: "Cho nên, em muốn xin anh giúp em, giúp em thoát khỏi anh ta"

"Em muốn anh giúp em thế nào?" Đỗ Vân Phi rất vui, căn bản không có tâm tư đi lưu ý đau khổ trên mặt cô, chỉ cần cô nói ra, hắn đều nguyện ý giúp cô!

"Anh ta vẫn rất nghi ngờ quan hệ của anh và em, cho nên..."

"Anh hiểu" Đỗ Vân Phi lại cười nói: "Em muốn anh và em cùng nhau diễn kịch có đúng không?"

"Vâng" Lâm Tử Hàn gật đầu một cái, không có nhiều hứng thú nói: "Xin lỗi, lại phải làm phiền anh"

"Không cần nói xin lỗi với anh" Đỗ Vân Phi vỗ vỗ tay cô: "Anh thích làm, cam tâm tình nguyện làm, Tử Hàn, anh sẽ diễn tốt, bởi vì anh diễn chính là anh, anh yêu Lâm Tử Hàn!"

Hắn lớn mật thông báo, đã không thể tác động đến trái tim của Lâm Tử Hàn, tình yêu sâu đậm của hắn, Lâm Tử Hàn cũng không phải không biết.

"Lãnh Phong vẫn phái người âm thầm bảo hộ em, anh... Hẳn là hiểu rõ lần trước anh ta vì sao lại bắt được em và anh cùng một chỗ với nhau chứ?" Sắc mặt Lâm Tử Hàn ửng hồng, lắp bắp mở miệng nói.

Đi ra thời gian dài như vậy, cô tin tưởng Tiêu Ký Phàm nhất định đã bắt đầu lưu ý hành tung của cô, có lẽ đang trên đường ra trung tâm thị trấn, cô phải nắm chặt thời gian tạo ra hiểu lầm.

Nhưng mà muốn cô nói loại yêu cầu này với Đỗ Vân Phi, có điểm quá khó khăn để mở miệng. Đỗ Vân Phi là người thông minh như thế, sao lại nghe không rõ ý trong lời nói của cô.

Khẽ cười một tiếng, nắm tay nhỏ bé của cô đến quầy lễ tân, sau khi thoải mái đăng ký xong, lấy thẻ phòng đi vào thang máy.

Trong phòng, Lâm Tử Hàn nằm lên giường lớn, cả người run rẩy đến lợi hại, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, ướt cả gối đầu tuyết trắng.

Cô không biết điều đang đợi mình là gì, nhưng cô có thể tưởng tượng được chính là, Lãnh Phong nhất định sẽ hoàn toàn thất vọng về cô, nhất định sẽ cho rằng cô là một người phụ nữ tùy tiện.

Chỉ cần vừa nghĩ tới anh sẽ dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn mình, trái tim, đau đến không thể kìm lại được, thân thể, cũng run rẩy lợi hại hơn.

Trên ghế sofa, Đỗ Vân Phi hút từng điếu thuốc một, ánh mắt si ngốc nhìn bờ vai trần trụi của Lâm Tử Hàn trên giường lớn. Sự mê hoặc chí mệnh như thế, hắn là một gã đàn ông bình thường, gã đàn ông yêu cô, làm sao có thể không có ý nghĩ kỳ quái.

Tâm lý càng không ngừng báo cho bản thân, không thể có ý nghĩ xác thịt với người mình yêu, không có được trái tim của cô trước, không thể mạo phạm cô!

Bước chân cũng không nghe theo sai khiến đi đến phương hướng giường lớn, bờ vai tuyết trắng trơn bóng vì mồ hôi ẩm ướt, hiện ra những tia sáng khêu gợi.

Đỗ Vân Phi nâng tay lên, chần chừ chạm xuống, ôn nhu va chạm.

Bờ vai ấm áp, như dòng điện chảy khắp người Lâm Tử Hàn, cô trở mình xoay người, trừng mắt vẻ mặt đẹp trai gần trong gang tấc của hắn.

Bởi vì vô cùng kích động, bởi vì xoay người thật mạnh, mền chăn trước ngực trượt xuống, vài cảnh xuân lộ ra, kích thích dục vọng nguyên thủy nhất mà Đỗ Vân Phi đang đang cực lực khống chế.

"Vân Phi, đừng..." Lâm Tử Hàn trừng mắt nhìn con ngươi bị dục hỏa đốt cháy mà đỏ lên, sợ hãi lắc đầu, con ngươi hiện ra nước mắt.

Đầu ngón tay Đỗ Vân Phi lướt qua mặt cô, dừng bên cổ cô, giọng nói khàn khàn: "Tử Hàn, anh sẽ không làm ra chuyện khiến em thương tâm, anh chỉ muốn nhìn em một chút, ôm anh một chút, được chứ?"

Cúi người, hạ xuống nụ hôn nhẹ trước ngực cô, thu hai tay lại, gắt gao ôm cô vào lòng.

*****

Lâm Tử Hàn sợ hãi, cứng ngắc trong ngực của hắn động cũng không dám động một chút, tùy ý hắn xúc động ôm mình. Trong lòng đang không ngừng hò hét: Lãnh Phong sao còn chưa tới? Anh không phải luôn luôn làm việc nhanh nhẹn sao?

Có lẽ là do cô hò hét có hiệu lực, tại một khắc trước khi cô sụp đổ kia, cửa phòng đột nhiên bị ai đó rất không ôn nhu mà đạp ra. Không sai, xuất hiện ở trước mắt cô chính là người đàn ông cô chờ mong thấy, lại sợ hãi thấy, cô bằng lòng để cho người đàn ông này suốt đời được hạnh phúc.

"Khốn nạn!" Một tiếng gầm lên từ trong miệng Lãnh Phong tràn ra, Đỗ Vân Phi chưa kịp phản ứng liền bị anh nắm tay lôi xuống sàn nhà.

Lâm Tử Hàn hét lên một tiếng, cuống quít kéo chăn che ngực, da thịt trần trụi lõa lồ trong không khí. Lảo đảo bò xuống bên người Đỗ Vân Phi ở dưới giường, vội hỏi thăm: "Anh sao rồi?"

Cô thật không ngờ, Lãnh Phong sẽ ra tay đánh Đỗ Vân Phi, cũng thật không ngờ bản lĩnh của Đỗ Vân Phi tốt như vậy, lại có thể bị Lãnh Phong đánh liên tiếp. Tơ máu chảy xuống từ khóe miệng Đỗ Vân Phi, hắn lấy tay lau qua loa, nói: "Anh không sao"

Lãnh Phong thấy Lâm Tử Hàn lại còn che chở hắn như thế, vốn dĩ con ngươi tức giận đến đỏ ngầu càng thêm lạnh lùng ác liệt hơn, một tay kéo Lâm Tử Hàn từ bên người Đỗ Vân Phi lại đây, giận dữ hét to lên: "Lâm Tử Hàn, em có biết em đang làm cái gì hay không?!"

"Em..." Lâm Tử Hàn chảy nước mắt, giả vờ hoảng loạn mà lùi về phía sau, lắc đầu lắp bắp nói: "Lãnh Phong, anh... Anh sao lại ở chỗ này? Em..."

"Mặc quần áo vào!" Lãnh Phong điên cuồng gào thét ném cô xuống sàn, đầu óc trống rỗng, trời ạ! Anh nhìn thấy gì? Lại có thể thấy người đàn bà của mình trên giường với gã đàn ông khác! Lâm Tử Hàn!!

Lâm Tử Hàn ôm quần áo của mình chạy nhanh vào toilet, Đỗ Vân Phi bị đánh ngã xuống đất yếu ớt bò lên, lau đi tơ máu trên khóe miệng, trên mặt lộ ra một nụ cười nhạt của người thắng cuộc, đánh giá người đàn ông hắn ta sớm đã nghĩ đưa đến cái chết kia, mỉa mai mở miệng: "Lãnh Phong, thấy thế nào? Dù cho anh dùng sức mạnh thủ đoạn chiếm lấy thân thể của cô ấy, cũng vĩnh viễn chiếm không được trái tim cô ấy, không phải bất luận thứ gì cũng có thể dùng võ lực giải quyết!"

"Đỗ Vân Phi! Lại dám chạm vào người đàn bà của tôi!?" Lãnh Phong nghiến răng gầm nhẹ, tim như bị dao cắt, đau đến ngay cả hô hấp anh cũng cảm giác là một chuyện khó khăn!

"Lâm Tử Hàn là người đàn bà của ai anh còn rõ ràng hơn tôi, nếu như không phải anh ép buộc cô ấy ở lại ở bên cạnh anh, bọn tôi cũng sớm đã kết hôn" Đỗ Vân Phi phản bác, đúng vậy, nếu như không phải sự xuất hiện của anh, hắn sẽ là một đôi với Lâm Tử Hàn, một đôi rất hạnh phúc!

"Anh mơ tưởng mang cô ấy đi khỏi bên người tôi đi!" Giọng nói lạnh lùng kiên quyết vang lên.

Lâm Tử Hàn trốn ở trong phòng tắm, nghe từng lời từng lời tranh chấp của hai người, ngã ngồi xuống đất ôm đầu khóc rống lên. Loại kết quả này, là điều cô chờ mong, lại là điều cô căm hận!

Cô và Lãnh Phong, đời này đã định trước vô duyên, nhất định không thể ở cùng một chỗ!

Cô chảy nước mắt mặc quần áo tử tế đi ra ngoài, ánh mắt kinh hoảng lộ vẻ chột dạ, khúm núm đi đến phía Lãnh Phong, run giọng nói: "Lãnh Phong, em..., anh hãy nghe em nói..."

"Nghe em nói cái gì?" Nghe cô giải thích sao? Nghe cô cam đoan cô không có chuyện gì với Đỗ Vân Phi sao? Lãnh Phong đau lòng nhắm mắt, thất bại mà lui về phía sau một bước.

"Em... xin lỗi..."

"Đừng nói xin lỗi với tôi!" Lãnh Phong như một con sư tử nổi giận rống lên, thô bạo với lên cánh tay cô, kéo ra cửa.

Đỗ Vân Phi lẻn đến trước mặt hai người, nhìn chằm chằm Lâm Tử Hàn vội vàng nói: "Tử Hàn, không phải sợ hắn sẽ đối xử với em như nào, không thích chính là không thích, phải dũng cảm đối mặt với trái tim của mình" Tử Hàn, em không phải là thay đổi chủ ý chứ? Nghìn vạn lần không nên nha!

Lãnh Phong căn bản không để cho Lâm Tử Hàn cơ hội nói, kéo cô đi đến hướng thang máy.

Một đường trầm mặc về đến nhà, Lâm Tử Hàn đã chẳng phải thất kinh, ngoại trừ viền mắt không ngừng tuôn ra nước mắt là chân thật, trái tim cô, ý nghĩ của cô, cách làm, không phải sự thật. :

Cô đã không phải người của trước kia, trên người cô bây giờ mang theo sứ mệnh, mang theo dấu vết. Chỉ có thể dựa theo an bài của Duẫn Ngọc Hân bước từng bước một về phía trước, biết rõ phía trước là một con đường chết, cũng sẽ không tiếc!

Lãnh Phong tức giận đến vài lần không khống chế được không chút nào thương hương tiếc ngọc ném cô vào trong góc, Lâm Tử Hàn khẽ kêu một tiếng, nhíu mày xoa đầu gối bị anh ném đến đau đớn, cắn chặt môi đỏ mọng không nói một câu.

Sự trầm mặc của cô, khiến Lãnh Phong càng thêm đau lòng, lẽ nào cô ngay cả giải thích đều lười nói sao? Anh tình nguyện bị cô tóm gọn như mọi lần, hoang mang rối loạn, khóc bù lu bù loa giải thích, như vậy còn có thể đại biểu cô còn thương anh, đem cảm thụ của anh để trong mắt.

Ngày hôm nay, cô lựa chọn trầm mặc, ngoại trừ khóc vẫn là khóc!

Lãnh Phong quỳ gối tới gần cô, cánh tay gắt gao chế trụ cánh tay cô rống giận: "Lâm Tử Hàn! Em tại sao không nói? Em không phải luôn luôn có một đống lớn lý do thuyết phục tôi sao? Em bây giờ tại sao không nói?!"

"Đau quá..." Lâm Tử Hàn thống khổ rên rỉ, trên cánh tay truyền đến từng đợt đến đau đớn. Đau nhức, biểu thị anh tức giận sâu đậm, cô lại bắt đầu kinh sợ, trợn tròn mắt lộ vẻ khủng hoảng!

Anh sẽ giết chết cô sao? Giết chết cô cũng tốt! Đã chết, chuyện gì cũng không có, xong hết mọi chuyện!

Crypto.com Exchange

Chương (1-175)