Vay nóng Tinvay

Truyện:Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài - Chương 036

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài
Trọn bộ 175 chương
Chương 036
Bị thương
0.00
(0 votes)


Chương (1-175)

Siêu sale Shopee


Tiếng gõ cửa chuyển đến từ ngoài cửa, tiếng "bang bang" kéo Lâm Tử Hàn đang đi vào cõi thần tiên lại, trong lòng chỉ buồn bực anh ta làm sao còn chưa đi chứ?

"Tử Hàn! Anh biết em ở bên trong! Mở cửa nhanh đi". Ngoài cửa Đỗ Vân Phi giương giọng nói.

Lâm Tử Hàn quýnh lên, nói với Tiểu Thư Tuyết: "Con mau nói cho ba ba Đỗ của con biết, nói mẹ đã ngủ, nhưng không được nói chú Lãnh đang ở nhà chúng ta nha".

"Vì sao?"

"Mười vạn câu hỏi vì sao, sau này hỏi giáo viên đi".

Lại là câu này, Tiểu Thư Tuyết bất mãn mà bĩu miệng nhỏ nhắn.

"Mau lên". Lâm Tử Hàn hướng tới vẻ mặt đang suy nghĩ của con bé.

Tiểu Thư Tuyết gật đầu, quay ra ngoài cửa hô: "Ba ba Đỗ, mẹ nói mẹ đang ngủ"

Lâm Tử Hàn thiếu chút nữa thì phun một ngụm máu tươi ra ngoài, Tiểu Vương Bát Đản hôm nay đáng chết, thực sự là ngốc đến đáng yêu. Ngoài cửa Đỗ Vân Phi cũng sửng sốt, khẽ cười một tiếng nói: "Tử Hàn, là như vậy sao?"

Không có cách nào, Lâm Tử Hàn không thể làm gì khác hơn là tự mình ứng phó rồi, giọng nói rõ ràng: "Vân Phi, đã trễ thế này có chuyện gì hôm khác nói sau, em thực đã đi ngủ".

Đỗ Vân Phi cho rằng đây chỉ là cô mượn cớ trốn tránh mình, cười khổ một tiếng nói: "Thực ra cũng không có chuyện gì, chỉ là qua xem em đã ăn cơm chưa thôi". .

Lâm Tử Hàn vội nói: "Em đã ăn cơm ở bên ngoài rồi".

"Vậy được rồi, em tiếp tục ngủ, anh hôm khác lại tới tìm em". Đỗ Vân Phi bất đắc dĩ nói, chần chờ đi ra sân.

Nghe tiếng bước chân xấu hổ đi xa, Lâm Tử Hàn cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, buông mắt xuống lại thấy hai tròng mắt trêu tức của Lãnh Phong đang nhìn chằm chằm mình.

"Có cái gì buồn cười, còn không mau nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, đừng chết ở chỗ này của tôi!" Lâm Tử Hàn quẫn bách trừng mắt liếc anh một cái, khom lưng bắt đầu thu thập những thứ hỗn loạn.

Lãnh Phong thực sự mệt mỏi, không có sức lực, ý thức thanh tỉnh cùng mơ hồ toát ra, cuối cùng cũng không chống lại được thúc dục của sự đau đớn, nặng nề mà ngủ.

Anh ngủ rất an tâm, ngủ rất bình thản, không hiểu anh lại có thể tín nhiệm được người phụ nữ đần độn này! Tín nhiệm mà đem sinh tử tồn vong của mình giao cho cô.

Tuy rằng anh cũng nghi ngờ cô là Lâm ca phái tới lừa gạt tròng mắt của mật thám, cũng nghi ngờ cô là người nằm vùng do cảnh sát phái tới, nhưng vẫn là bằng lòng xuất thủ cứu giúp cô, yên tâm ở tại chỗ này.

Lâm Tử Hàn sau khi dọn dẹp sạch sẽ hết mọi thứ mới tiến vào phòng ngủ, Tiểu Thư Tuyết thực sự đã tìm một chỗ trống trên giường mình ngủ.

Cô than nhẹ một tiếng, giúp hai người trên giường một lớn một nhỏ kéo chăn lên, thuận tiện nấu bát mì ăn xong ngủ trên ghế sofa.

Ngày này cũng xác thực đã từng muôn màu muôn vẻ, cô cũng mệt mỏi phục dịch đến hết lực cạn khí không còn nghĩ đến cái khác nữa.

Tia nắng vừa mới tới, Lãnh Phong liền bị thứ mềm mại trên mặt liên tục nhúc nhích quấy nhiễu cho tỉnh lại, mở mắt, liền thấy khuôn mặt phóng đại vô cùng đáng yêu gần trong gang tấc.

"Chú Lãnh, chú tỉnh rồi? Có thể chơi với cháu không?" Tiểu Thư Tuyết cười tủm tỉm nhìn anh, tuy rằng Lâm Tử Hàn lúc đi nghìn dặn vạn bảo con bé không thể đánh thức người ta, nhưng mà nó thật sự quá buồn chán! Cho nên...

Lãnh Phong mỉm cười với cô bé, thân thể giật giật, vết thương chỗ vai vẫn đau đến lợi hại như cũ.

"Chú Lãnh, chú còn đau không? Chú đói chưa?" Tiểu Thư Tuyết không đợi anh trả lời, trượt xuống từ trên người anh, dọn bàn ghế chạy tới phòng bếp bưng tới một bát cháo trắng biết nấu từ lúc nào.

Lãnh Phong khẽ cau mày, nhìn chằm chằm bát cháo trắng Tiểu Thư Tuyết mang tới, sắc đen trong đầu truyền tới mắt. Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại không xương kia, dường như một khắc nữa sẽ làm rơi bát lớn trong tay.

Anh muốn đưa tay đón bát cháo của con bé, thân thể không thể động đậy chút nào, chỉ có thể thất bại đưa tay buông xuống giường. Tiểu Thư Tuyết đem bát đặt ở trên bàn bên giường, dùng cái muôi bón một chút cháo đến cạnh miệng anh, giống như mẹ lừa trẻ con mở miệng "A" một tiếng.

Lãnh Phong dở khóc dở cười há miệng, tiếp nhận cháo trắng nó đưa tới này, tối hôm qua chưa ăn, anh đã sớm đói đến bụng đói kêu vang rồi.

Chỉ là, cháo này sao lại lạnh thế? Nhưng lại có chút mùi vị khác thường. Nghĩ Lâm Tử Hàn người phụ nữ kia lúc đầu nhất định không phải bình thường, đồ vật không bình thường cũng thấy kì quái.

Vừa nuốt cháo trong miệng vừa đánh giá gian nhà đơn sơ này, tối hôm qua không có nhìn kỹ, ngày hôm nay chợt nhìn xuống. Tò mò đây có phải chỗ người ở sao? Gian nhà tuy rằng không tính quá nhỏ, chỉ có điều nhìn thế nào cũng giống như phòng của đã qua sáu mươi năm? Nội thất cũ kĩ đơn giản, còn không có cả sàn nhà, thấy thế nào cũng giống như là khu của dân chạy nạn!

"Chú Lãnh, ăn ngon không?" Tiểu Thư Tuyết cười hì hì hỏi.

Không thể ăn! Lạnh không nói, ngay cả một chút rau cho vào cháo cũng không có!

"Ăn thật ngon, cảm ơn cháu, cô bạn nhỏ". Lãnh Phong cười khổ nói ra, nghi ngờ tại sao không nhìn thấy bóng dáng của người phụ nữ ngu ngốc kia!

"Mẹ cháu đâu?" Anh mỉm cười mà nhìn Tiểu Thư Tuyết hỏi.

Tiểu Thư Tuyết không chút suy nghĩ nào nói: "Mẹ đi tặng hoa cho người yêu của chú xinh đẹp".

Chú xinh đẹp! Lãnh Phong không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, xưng hô thế này thực sự khiến anh cảm thấy bất nhã. Đang khó xử, cửa lớn truyền đến một tiếng mở khóa, ngay sau đó là bóng dáng của Lâm Tử Hàn xuất hiện ở trước mặt hai người.

Lâm Tử Hàn nhìn hai người trên giường, lại nhìn sang bát cháo trong tay Tiểu Thư Tuyết, kinh hãi kêu một tiếng rồi vọt lại đó, hổn hển nói: "Con cho chú Lãnh ăn cái gì?"

"Ăn cháo". Tiểu Thư Tuyết giơ tay chỉ bát cháo, tựa như báu vật đưa tới trước mặt cô.

Lâm Tử Hàn thiếu chút nữa hôn mê trên mặt đất, vội la lên: "Cháo này là từ buổi tối ngày hôm trước! Đã sớm ôi!"

Chỉ nghe "Phác" một tiếng, cháo còn lại trong miệng Lãnh Phong trong nháy mắt phun ra tất cả. Hôm trước??? Ôi??! Mặt của anh, giờ đây bị một tầng xanh đen vây kín.

*****

Ánh mắt phẫn hận gắt gao mà nhìn chằm chằm Lâm Tử Hàn, trách không được anh cảm thấy mùi vị kia là lạ! Té ra...

"Chú Lãnh nói ăn thật ngon". Tiểu Thư Tuyết vô tội mà chớp hai mắt, nhìn Lâm Tử Hàn.

Lâm Tử Hàn nhìn Lãnh Phong, lại có chút đồng tình, lại có chút không nhịn được mà cười rộ lên, mở miệng nói lắp: "Xin lỗi, chuyện này không liên quan đến tôi".

"Không liên quan đến cô? Cháo buổi tối ngày hôm qua cô còn giữ làm cái gì?" Lãnh Phong chán nản, nhìn chằm chằm cô, ánh mắt của anh tất cả đều là lửa giận.

"Tối hôm qua vội một đêm chưa kịp thu thập, sáng sớm ngày hôm nay lại ra khỏi cửa, tôi không nghĩ tới Tiểu Thư Tuyết sẽ..." Tiếp đó cô cũng không nói gì nữa, bởi vì sắc mặt của anh trông rất dọa người!

Lãnh Phong liếc mắt nhìn Tiểu Thư Tuyết, biểu tình trên mặt thoáng hòa hoãn một chút, tuy rằng nhớ tới bản thân vừa ăn phân nửa bát cháo thiu đã cảm thấy buồn nôn, nhưng mà thấy Tiểu Thư Tuyết đáng yêu, tức giận của anh không tự giác mà tiêu.

Lâm Tử Hàn thấy sắc mặt anh đã tốt không ít, cầm túi hàng đã mua qua bên cạnh nói: "Tôi vừa mới tới bệnh viện mua chút thuốc ngoại thương, trước giúp anh đổi thuốc được không".

Nói xong bắt đầu rửa sạch vết thương cho anh, thoa thuốc sau đó thay băng mới, bận xong mới chuẩn bị nấu ăn cho anh.

Tiểu Thư Tuyết đợi được lúc Lâm Tử Hàn rảnh rồi thì vội hỏi: "Mẹ, chocolate của con đâu?"

"Đứa nhỏ bướng bỉnh, mẹ cũng đã mệt chết, còn muốn mẹ mua thứ đắt gì đó sao". Lâm Tử Hàn giận dữ vỗ vỗ đầu của nó, lấy từ trong túi một cái hộp màu vàng đưa vào tay nó.

"Mẹ, sau này con sẽ kiếm thật nhiều thật nhiều tiền cho mẹ". Tiểu Thư Tuyết lấy được chocolate, rất xun xoe mà nói.

"Chờ con kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, mẹ đã già phải bò trên mặt đất rồi". Lâm Tử Hàn tức giận nói, đi ra khỏi phòng ngủ nấu bữa sáng.

Chỉ chốc lát sau, liền bưng cháo thịt nóng hổi tới.

Lãnh Phong nhìn chằm chằm bát trong tay cô, trên mặt xuất hiện một chút sợ hãi khiến cho Lâm Tử Hàn dở khóc dở cười, cô ha ha cười nói: "Yên tâm đi, tôi không phải Lâm Thư Tuyết".

Lãnh Phong do dự một chút, mới há miệng tiếp nhận cháo cô đưa tới, nhìn chằm chằm khuôn mặt trẻ tuổi xinh đẹp trước mặt kia, anh nhất thời đem hình tượng của cô đánh đồng với lão xử nữ nhã nhặn.

Lâm Tử Hàn bị anh nhìn chăm chú có chút không được tự nhiên, cúi thấp đầu tiếp tục đưa tới từng muỗng từng muỗng cháo thịt tới bên miệng anh. Một lúc sau, cuối cùng cố lấy dũng khí nói: "Ngày hôm qua anh tại sao lại phải cứu tôi?"

Lãnh Phong tránh tầm mắt kia, hời hợt nói: "Vừa vặn đi ngang qua, quá kích động, hiện tại hối hận muốn chết". Anh cũng không thể nói là bởi vì định vị vệ tinh biết đối phương đang theo dõi cô anh mới chạy đi cứu cô.

"Cảm ơn anh". Lâm Tử Hàn nhìn chăm chú, dốc hết lòng cảm kích nói, bởi vì cô, anh mới có thể bị thương thành như vậy. Trong lòng của cô rất là băn khoăn.

Lãnh Phong liếc mắt nhìn cô, giọng nói thản nhiên: "Tôi là vô tình phải cứu cô, cô không cần cảm ơn tôi".

"Mặc kệ là cố ý hay vô tình, tôi đều cảm ơn anh".

Lãnh Phong không hề mở miệng, hai người rơi vào một trận trầm mặc, vì không cho bầu không khí quá mức xấu hổ, Lâm Tử Hàn dùng giọng nói cực độ oan khuất oán hận nói: "Nhưng mà tôi cũng là bởi vì anh mà xin nghỉ một ngày, còn bị trừ tiền lương đó". Tuy rằng không phải rất nhiều, nhưng vẫn là rất đáng tiếc.

Một lần nữa Lãnh Phong nhìn về phía cô, mỉa mai nói ra: "Cô có đúng là muốn tôi bồi thường cô hay không".

Một ngày tiền lương?? Với anh mấy nghìn lần cũng không có vấn đề gì, tiền đối với anh mà nói, không thể so sánh với đất vàng đáng giá!

"Xem giọng điệu của anh, bồi thường cũng là bình thường thôi". Lâm Tử Hàn quyết định mặt dày mày dạn tới cùng, vừa nãy còn một bộ dạng cảm động người ta đến rơi nước mắt, lúc này lại bắt đầu tính toán chi ly.

Lãnh Phong cảm thấy mình không thể lại cùng cô nói chuyện tào lao tiếp nữa, bằng không bị khinh bỉ sẽ chỉ là bản thân mình.

"Mẹ, con muốn đi ra ngoài chơi". Tiểu Thư Tuyết thúc đầu gối Lâm Tử Hàn nói.

Lâm Tử Hàn yêu thương mà nhìn con bé nói: "Đi thôi, tìm Tiểu Oánh tỷ tỷ chơi đi".

"Được". Tiểu Thư Tuyết cười vui vẻ, quay người bước nhanh chạy qua cửa, Lâm Tử Hàn nhìn phía sau con bé nói to: "Không được đến sông nghịch nước biết không?"

"Đã biết, mẹ". Giọng nói Tiểu Thư Tuyết biến mất tại cửa.

Trong phòng làm việc, Lâm Tử Hàn đang len lén xem lướt qua về chi tiết giải thi đấu đàn piano, thỉnh thoảng ghi lại tin tức quan trọng lên trên sổ.

Ở trong phòng làm việc, dù cho cô làm việc riêng, Từ Nhạc Phong cho tới bây giờ cũng không nói cô nửa câu, đương nhiên, chỉ cần đừng quá là tốt rồi.

"Tử Hàn, đã đưa đoạn phim quảng cáo tới Dĩ Tinh chưa?" Từ Nhạc Phong vừa thu xếp loại băng trong tay vừa hỏi.

Lâm Tử Hàn đóng trang web, nói: "Sáng sớm đã gọi nhân viên chạy việc bên ngoài đưa đến rồi".

"Tốt". Lời của cô vừa dứt, cửa phòng làm việc bị người khác đột nhiên đẩy ra, trong lòng Lâm Tử Hàn kinh ngạc dồn sức ngồi thẳng người, nhìn vào Duẫn Ngọc Hân trước cửa.

Từ Nhạc Phong nghe thấy tiếng động, cùng lúc nhìn về phía cửa, nhìn người vừa mới tới sau đó cười tươi nói: "Tiểu thư thân mến của tôi, lại qua đây đẩy hỏng cánh cửa sao?"

Cái miệng nhỏ nhắn của Duẫn Ngọc Hân theo thói quen nhếch lên, đi tới bên người Từ Nhạc Phong nhu mì nói: "Ký Phàm lúc này lại đi công tác sao? Đã ba ngày thế nào vẫn chưa trở lại?"

Từ Nhạc Phong bật cười mà nhìn chằm chằm cô: "Bảo bối, em quá coi trọng anh rồi? Em cho rằng Ký Phàm sẽ nói hành tung của mình cho anh biết sao?"

"Anh cùng anh ấy không phải giao tình rất tốt sao?" Duẫn Ngọc Hân cũng không tin lời của anh, hỏi mọi người khắp công ty, cư nhiên không ai biết đến, mỗi lần đều là như thế này, lặng lẽ đi, lặng lẽ đến. Cô rất nhanh bị anh dằn vặt điên rồi!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-175)