← Ch.90 | Ch.92 → |
"Cha?" Nghe được giọng nói của Khả Nhi, Tần Phong kinh ngạc mở hai mắt ra, lúc này mới thấy Lâm Vũ Mặc đang nằm bên cạnh mình.
"Trời ạ! Tôi không muốn sống nữa!" Trong đầu Tần Phong thoáng qua cảnh triền miên đêm qua, trên mặt không khỏi đỏ ửng. Tự nhiên cô lại đến đây để cho Lâm Vũ Mặc ăn sạch sẽ là sao!
Thật là không có nguyên tắc gì hết!
Cô vẫn còn muốn hành hạ Lâm Vũ Mặc thêm một thời gian nữa, ai bảo anh dám đối xử với cô như thế!
Xem ra còn chưa bắt đầu hành hạ Lâm Vũ Mặc, cô lại bị anh chinh phục thêm một lần nữa rồi.
Haizzzz!
Tần Phong ngồi dậy, càng không ngừng đánh vào đầu mình, hối hận, không biết phải nói gì.
"Phong Nhi, em làm cái gì vậy?" Lâm Vũ Mặc vừa mở mắt, liền nhìn Tần Phong đánh vào đầu mình, không nhịn được đau lòng nắm lấy bàn tay của cô.
"Ai cho phép anh đụng vào tôi?" Tần Phong không thuận theo ý anh, hướng quả đấm về lồng ngực của Lâm Vũ Mặc.
Lâm Vũ Mặc không có ý tránh né, mặc cho quả đấm của Tần Phong đánh vào người mình. Cho đến khi Tần Phong đánh đủ rồi, anh mới ôm cô thì thầm: "Bà xã à, em còn tức giận không? Nếu còn sức, em nên ra thăm con kìa."
"Hừ!" Tần Phong hừ lạnh một tiếng, tuy nhiên lại mang vẻ mặt hạnh phúc tựa sát vào trong ngực Lâm Vũ Mặc.
Lâm Vũ Mặc nở nụ cười hả hê.
Xem ra Tiểu Phong Nhi đã bị mình chinh phục.
Cô vẫn còn yêu anh.
"Tiểu Phong Nhi, về sau anh sẽ không để em bị tổn thương nữa!" Lâm Vũ Mặc tựa vào bên tai Tần Phong nói lời thề son sắt.
"Cha, mẹ, sao hai người không mặc quần áo vậy?" Lâm Khả Nhi đột nhiên mở miệng hỏi.
"A!" Lúc này Tần Phong mới thấy rõ con gái nhỏ của cô đang đứng ở đầu giường, đưa đôi mắt hiếu kì nhìn hai người bọn họ.
Lại bị con gái nhìn thấy!
Trời ạ, làm sao cô có thể đi gặp người khác đây?
Tần Phong nhanh chóng kéo ga giường đắp lên trên người mình, mặt thẹn thùng.
Lâm Vũ Mặc lại cười ha hả, trừng mắt đối với con gái: "Khả Nhi, đây là biểu hiện cha mẹ yêu nhau. Chờ con trưởng thành sẽ hiểu. Con về phòng mình đi, nếu không mẹ của con sẽ mắc cỡ mà chết đó."
"Biểu hiện yêu nhau?" Lâm Khả Nhi vừa đi về phòng mình, vừa nói thầm mấy chữ này.
Những người yêu nhau sẽ không mặc quần áo mà ngủ chung với nhau sao?
Thật kì quái.
Trước khi ra, bé lại đưa đôi mắt tò mò nhìn về phía phòng của cha mẹ.
Chờ bé trưởng thành, bé sẽ không mặc quần áo mà ngủ chung với chú Chá?
Lâm Khả Nhi cắn môi hồng, khẽ mỉm cười vì suy nghĩ trong lòng mình.
Trên bàn ăn sáng, Lâm Ngao ôm Lâm Khả Nhi - đứa cháu yêu quý của ông vào lòng, tự mình gắp thức ăn đút cho bé, hận không thể cưng chiều bé ngay từ thuở lọt lòng.
Lâm Vũ Mặc cùng Tần Phong ngồi vị trí đối diện. Sau khi rời giường, Tần Phong vẫn vô cùng xấu hổ, nhất là khi Lý Hải Vi cứ nhìn chằm chằm gương mặt đỏ bừng của bọn họ, giống như bà đã biết buổi tối đêm qua cô và Lâm Vũ Mặc đã làm gì vậy.
"Tiểu Phong Nhi, ăn nhiều vào." Lâm Vũ Mặc thấy Tần Phong chỉ lo vùi đầu ăn cơm, đũa chẳng đụng đến món ăn nào, mặt ửng đỏ, kiêu ngạo vô cùng. Ha ha ha! Cô rốt cuộc cũng về với anh, nhìn cô thẹn thùng như thế, quả thật là đáng yêu, làm cho anh hận không được ôm cô hớp một ngụm.
"Cảm ơn!" Tần Phong ngẩng đầu lên nói tiếng cảm ơn với Lâm Vũ Mặc, sau đó lại cúi đầu ăn phần cơm của mình.
Lúc này Lâm Khả Nhi nhìn cha mẹ một cái, tràn đầy tò mò hỏi Lâm Ngạo: "Ông nội, bà nội, cha yêu mẹ, hai người cởi quần áo quần áo ngủ, ông nội nói xem đó có phải là biểu hiện yêu nhau không?"
Lâm Khả Nhi vừa nói ra những lời này, lập tức đưa tới những phản ứng khác nhau.
Lâm Vũ Mặc kiêu ngạo mà cười lớn, con gái của anh khiến cho người ta đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, kinh ngạc đến chết cũng không ngừng, sáng sớm đã nói ra loại chuyện mang tính chất biến thái này rồi.
Lâm Ngạo lúng túng cười hắc hắc hai tiếng, không biết nên trả lời với cháu gái của mình như thế nào.
Lý Hải Vi vẻ mặt thẹn thùng, cúi đầu, im lặng. Lời nói của cháu gái ngoan để cho bà nhớ lại nhiệt tình buổi tối của Lâm Ngạo. Mặc dù đã là vợ chồng già mấy chục năm, nhưng Lâm Ngạo đối với bà vẫn một lòng yêu thương, vẫn nồng đậm như vậy, nhiệt tình như vậy.
Phản ứng kịch liệt nhất là người trong cuộc mang tên Tần Phong. Khi cô nghe những lời con gái nói, thiếu chút nữa thì phun thức ăn trong miệng ra. Cô vội vã lấy tay che miệng lại, dùng sức nuốt bất ngờ xuống, lại không nghĩ rằng ngược lại càng lúng túng hơn. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức đỏ bừng, che cổ cố nuốt chỗ thức ăn trong miệng xuống.
Lâm Vũ Mặc thấy thế, vội vàng bưng cho cô một ly nước, vừa đút cô, vừa vỗ lưng của cô: "Sao lại không cẩn thận như thế?"
Rốt cuộc cũng nuốt hết thức ăn xuống, Tần Phong mới thở hổn hển, nuốt thêm một ngụm khí lạnh. Cô trợn mắt nhìn Lâm Vũ Mặc. Đều do anh gây ra, nếu không phải anh, cô đã không trở thành tiêu điểm trên bàn ăn sáng rồi, bị mọi người giễu cợt như thế anh vui chứ?
"Ha ha ha! Tiểu Phong Nhi đừng xấu hổ." Lâm Vũ Mặc kiêu ngạo mà nói. Anh hướng nhướn mày một cái, tà mị cười nói: "Ngày nào cha mẹ anh cũng làm loại chuyện như thế hết."
"Lâm Vũ Mặc! Anh còn nói!" Tần Phong không thuận theo, đưa quả đấm nhỏ đến ngực Lâm Vũ Mặc.
Cô chẳng còn mặt mũi nào nữa rồi, Lâm Vũ Mặc lại dám nói như thế với cha mẹ của anh sao.
Quá hư hỏng!
"Được, được, được! Tiểu Phong Nhi, anh không nói nữa." Lâm Vũ Mặc đột nhiên đưa đôi mắt mập mờ, thì thầm vào tai Tần Phong: "Quay đầu lại, anh cần làm."
"Anh!" Tần Phong tức giận trừng lớn hai con mắt. Nếu như ánh mắt của cô là hai cây dao găm thì tốt biết bao, cô nhất định sẽ găm nó vào ngực của Lâm Vũ Mặc, để cho anh không thể giễu cợt cô nữa.
Nhìn bộ dáng Tần Phong, Lâm Vũ Mặc không khỏi cười lớn.
"Được rồi, Tiểu Mặc, con đừng nhắc đến chuyện buổi tối." Lý Hải Vi thấy thế vội vàng khuyên con trai. Có thể nhìn con trai cùng Tần Phong trở về bên cạnh nhau, trong lòng bà vui mừng còn hơn trúng số đặc biệt.
Aiz! Bà chính là trúng độc đắc mà! Phần thưởng chính là cháu gái đáng yêu như một thiên thần.
Lý Hải Vi cưng chiều xoa tóc Lâm Khả Nhi, trong lòng rất vui mừng!
Bây giờ bà cần cầu mong gì nữa đây?
Mặc dù bà không phải là Lâm Ngạo, nhưng lòng Lâm Ngạo như thế nào bà điều hiểu. Bà có một đứa con trai rất đẹp trai, một đứa con dâu xinh đẹp, giờ còn thêm đứa cháu gái ngoan ngoãn.
Bà nên cảm thấy thỏa mãn rồi.
Lâm Vũ Mặc nghe được lời nói của mẹ, không thể làm gì khác hơn là bỏ qua việc trêu chọc Tần Phong. Dù sao thời gian còn rất dài, anh còn có thời gian cả đời để bên cạnh Tần Phong.
Sau khi ăn cơm xong, Lâm Khả Nhi bị vợ chồng Lâm Ngạo mang đi khu vui chơi. Hai người nói, lần đầu tiên gặp Lâm Khả Nhi, nhất định phải làm cho bé vui vẻ, vì vậy liền đưa Khả Nhi đi chơi.
Cả biệt thự to lớn chỉ còn lại Lâm Vũ Mặc và Tần Phong. Tần Phong ngồi trên ghế salon lo lắng bấm điều khiển TV. Lòng cô bị Lâm Vũ Mặc bên cạnh làm ảnh hưởng, tim trở nên rạo rực.
Lâm Vũ Mặc đặt tất cả phản ứng của Tần Phong vào trong mắt, sau đó anh bế Tần Phong lên, thì thầm vào tai cô những lời mờ ám: "Tiểu Phong Nhi, nếu cha mẹ đều không ở nhà, chúng ta tiếp tục chuyện buổi tối vẫn làm chưa xong đi."
"Chuyện gì chưa làm xong? Anh đừng đụng vào em!" Tần Phong không cam lòng trừng mắt nhìn anh một cái.
"Chính là chuyện này." Lâm Vũ Mặc cười tà mị, dùng môi ngăn cái miệng đáng yêu của Tần Phong lại, bàn tay to lớn của anh chạm vào người của Tần Phong.
"Đừng! Nơi này là phòng khách!" Tần Phong thẹn thùng chặn bàn tay thăm dò của Lâm Vũ Mặc lại, nũng nịu nói.
"Sợ cái gì, lúc này không có ai quấy rầy đâu." Lâm Vũ Mặc cười tà ác rồi nói. Môi của anh tăng thêm lực gặm cắn, cánh môi của Tần Phong như bị tẩm thuốc mê. Tay anh trêu chọc toàn thân Tần Phong, để cho cô bật phát ra những tiếng rên rỉ.
"Nói yêu anh đi!" Lâm Vũ Mặc tiếp tục những vấn đề hôm qua vẫn chưa nói xong.
"Không yêu! Anh bắt em nói bao nhiêu lần, em cũng nói là không yêu! Anh đừng làm phiền em." Tần Phong chu cái miệng nhỏ nhắn ra. Cô sẽ không để cho anh hài lòng sớm đâu, cho dù yêu anh, cũng không cần nói cho anh biết.
"Nói không phiền." Lâm Vũ Mặc chôn mình trước ngực Tần Phong, khẽ cười nói."Trừ phi lời em nói là thật, nếu không anh sẽ hỏi tiếp. Anh nhất định phải nghe được em nói tiếng yêu anh."
"Vậy anh nên chờ cả đời đi." Tần Phong hếch cái miệng nhỏ nhắn lên, cười xấu xa.
"Tiểu Phong Nhi! Cái cô gái nhỏ này! Em thật sự định cả đời này cũng không nói với anh sao?" Lâm Vũ Mặc không cam lòng ngẩng đầu lên, buồn bã nhìn Tần Phong.
"Em không thích nói dối. Lời em nói chính là sự thật, anh không tin tưởng, em cũng chẳng còn cách nào khác." Tần Phong nghiêng đầu, chớp đôi mắt to xinh đẹp, dùng vẻ đáng thương nói.
"Lời nói thật? Em thật sự không yêu anh sao? Hừ! Anh không tin! Em yêu anh! Rõ ràng là em rất yêu anh! Nhanh thừa nhận đi, nếu không..." Lâm Vũ Mặc lộ ra nụ cười tà ác, thật giống như con sói xám muốn ăn thịt cô bé quàng khăn đỏ.
"Em không thương anh! Em không thương anh! Em mãi mãi cũng không thương anh!" Tần Phong che miệng cười một cái, trong mắt của cô tràn đầy hài lòng khi đã trêu chọc được Lâm Vũ Mặc. Nhìn anh vì lời nói của cô mà tỏ ra bất mãn, cô rất vui vẻ.
Lòng cô xuất hiện một chủ ý xấu xa.
Hi hi hi!
Cô sẽ không nói thật! Cô muốn nhìn xem Lâm Vũ Mặc sẽ làm gì!
"Tiểu Phong Nhi! Em được lắm, không nói thật có phải hay không!" Lâm Vũ Mặc uy hiếp ép mặt tới gần Tần Phong, hai mắt anh sáng lên ngọn lửa tình, tà mị nói: "Vậy anh sẽ khiến em hối hận, sẽ khiến em cầu xin sự tha thứ của anh."
← Ch. 90 | Ch. 92 → |