← Ch.37 | Ch.39 → |
Editor: Sendyle
"Mặc anh ta là Đường Chá. Là em..." Tần Phong muốn giải thích cho anh ta, rồi không biết nên nói như thế nào cho phải...
"Phong nhi, chúng ta không cần giải thích với anh ta." Đường Chá ôm sát hông của Tần Phong nói.
Nhìn hai người cứ ôm làm tin Lâm Vũ Mặc đau nhói, anh ta muốn tách bọn họ ra! Vì vậy Lâm Vũ Mặc bước lên trước, một tay nắm cổ tay Tần Phong, một tay kia nhanh chóng gạt tay Đường Chá ra nhưng lại bị Đường Chá vững vàng cầm không cách nào buông. Hai người đàn ông này tựa một dạng, ai cũng không chịu buông tay của đối phương.
Yên Lặng!!!
Hình như không khí cũng ngưng lại trong giây phút này.
Hai người đàn ông trừng mắt nhìn đối phương,
Muốn tìm ra nhược điểm của đối phương.
"Đường Chá, anh buông em ra." Tần Phong nhỏ giọng hướng Đường Chá cầu xin, sắc mặt của Lâm Vũ Mặc làm cho cô càng xem càng kinh hãi, cô không muốn để cho Mặc hiểu lầm. Mặc dù trong lòng cô vẫn còn chút gì đó lưu luyến Đường Chá, nhưng bây giờ trong lòng của cô người quan trọng nhất là Lâm Vũ Mặc!
"Phong nhi, nếu anh đã tìm được em, anh quyết sẽ không buông tay." Đường Chá thâm tình nói.
"Anh không muốn buông tay cũng vô ích, tiểu Phong Nhi lập tức sẽ gả cho tôi, anh nên chờ uống rượu mừng thôi." Lâm Vũ Mặc cuồng ngạo nói.
"Hừ! Còn không biết người nào uống rượu mừng của người nào đây?" Đường Chá hừ lạnh một tiếng.
"Anh!" Lâm Vũ Mặc bị lời nói của Đường Chá chọc giận. Anh ta dùng lực đem tiểu Phong Nhi từ trong ngực Đường Chá đoạt lấy, đưa chân dài đá Đường Chá.
Đường Chá đang muốn cùng Lâm Vũ Mặc động thủ, liền nhìn đến trên mặt Tần Phong lộ ra nét mặt khổ sở, anh ta lập tức quan tâm hỏi "Phong nhi, em làm sao vậy?"
Tần Phong còn chưa kịp trả lời, không nhịn được phun ra.
"Tiểu Phong Nhi!" Lâm Vũ Mặc kinh hoảng đỡ tiểu Phong Nhi đang không ngừng nôn mửa.
Đáng chết! Anh ta làm thế nào lại quên mất tiểu Phong Nhi đang mang thai? Thấy bộ dáng khổ sở của tiểu Phong Nhi, làm cho lòng anh ta đau đớn vô cùng.
"Phong nhi, em bị ốm sao? Anh đưa em đi bác sĩ." Đường Chá cầm tay Tần Phong, liền muốn mang cô đi.
"Vị tiên sinh này, tiểu Phong Nhi là vị hôn thê của tôi, chuyện như vậy không cần phiền tới ngài!" Lâm Vũ Mặc một tay ôm lấy Tần Phong vào trong ngực.
"Phong nhi, rời đi anh ta, đến bên cạnh anh." Đường Chá đối với Tần Phong đưa ra đôi tay.
"Đường Chá" Tần Phong nhìn người đàn ông cô đã từng yêu, không biết nên trả lời như thế nào mới không làm tổn thương anh ta.
Lâm Vũ Mặc không vui nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Phong lên, mị cười lấy Tần Phong nói: "Tiểu Phong Nhi, em sớm đã là người của anh rồi, trên người của em có mầm móng của anh, em không được rời khỏi anh."
Lời của anh ta thật sâu làm trái tim Đường Chá đau nhói. Anh ta không nghĩ tới, khi gặp lại được tiểu Phong Nhi, cô đã thuộc về người đàn ông khác.
Anh ta xông lên phía trước, một phát bắt được tay Tần Phong, đối với cô hô lớn: "Phong nhi, em vốn thuộc về anh, trên người của em mang tín vật của nhà họ Đường, chúng ta sớm đã có đính ước."
"Đường Chá? Chẳng lẽ khuyên tai ngọc này là..." Tần Phong đưa tay vuốt khuyên tai ngọc, không dám tin trợn to hai mắt.
"Đúng, chính là khuyên tai ngọc. Phong nhi, em vẫn mang nó, không tháo nó xuống, điều này nói rõ trong lòng của em có anh không phải sao?" Đường Chá si tình mà nhìn tín vật tượng trưng cho tình yêu mà Tần Phong đang đeo, kích động nói.
"Đường Chá, tại sao trước đây anh không nói?" Trên mặt Tần Phong nước mắt không ngừng rơi. Cô làm sao biết cái khuyên tai ngọc đối với Đường Chá mà nói lại mang hàm nghĩa sâu xa như vậy! Nếu năm đó Đường Chá bộc bạch với cô, bất luận như thế nào cô cũng sẽ chờ anh ta, cô quyết sẽ không yêu người khác.
"Anh cho là em hiểu a!" Đường Chá đau lòng nói.
"Em làm sao hiểu? Anh chỉ vội vàng bỏ lại nó, liền xoay người rời đi" Tần Phong không nhịn được lệ rơi đầy trên mặt.
"Phong nhi, em bây giờ đã hiểu, hãy cùng anh đi. Tình yêu của chúng ta đã trải qua quá nhiều đau khổ, cũng đã đến lúc có được hạnh phúc." Đường Chá nới rộng ra cánh tay, chờ đợi Tần Phong nhào vào trong ngực của anh ta.
"Đừng! Tiểu Phong Nhi, anh cũng yêu em a! Em không thể cùng anh ta đi!" Lâm Vũ Mặc luống cuống, anh ta rốt cuộc hiểu rõ lai lịch của cái khuyên tai ngọc kia, thì ra là của người đàn ông tặng cho cô. Anh ta biết rõ cái khuyên tai ngọc này đối với tiểu Phong Nhi vô cùng quan trọng, anh ta đã nhiều lần thuyết phục đều không thể thành công khiến tiểu Phong Nhi lấy xuống nó, đeo lên sơi dây chuyền kim cương anh mua tặng cho cô. Có thể thấy được người đàn ông đối diện này chính là người lâu nay vẫn tồn tại trong nội tâm ở tiểu Phong Nhi. Mình có thể tranh với anh ta sao?
"Mặc" Tần Phong nâng đôi mắt đầy lệ nhìn vẻ mặt hốt hoảng của Lâm Vũ Mặc, có chút không bỏ đưa bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt vẻ mặt của Lâm Vũ Mặc.
"Tiểu Phong Nhi, không cho em nói ra muốn rời khỏi khỏi anh!" Lâm Vũ Mặc thật sự hoảng sợ, anh ta thật sợ tiểu Phong Nhi sẽ chọn Đường Chá. Đường Chá mang đến cho anh ta cảm giác uy hiếp cực mạnh, anh ta không phải chó và mèo, không giống như những tên đàn ông kia, anh ta là người mà trong lòng tiểu Phong Nhi lưu luyến, ở tận sâu trong lòng tiểu Phong Nhi có phân lượng không nhỏ.
"Mặc, em làm sao có thể rời khỏi anh chứ?" Tần Phong không ngừng nói.
"Tiểu Phong Nhi!" Lâm Vũ Mặc tựa như vừa được thông báo nhận được một giải thưởng lớn, hưng phấn bế Tần Phong lên, "Tiểu Phong Nhi, anh biết ngay em yêu anh."
"Phong nhi, em chỉ là nhất thời bị anh ta mê hoặc, trong lòng của em còn yêu anh, nếu không vì sao em còn mang khuyên tai ngọc của anh?" Đường Chá lo lắng hô to. Anh ta tìm lâu như vậy mới tìm được Phong nhi, tại sao cô có thể không cần anh ta chứ?
Lâm Vũ Mặc nghe lời nói Đường Chá, một thanh gạt khuyên tai ngọc trên cổ Tần Phong ném cho Đường Chá: "Trả cho anh! Tiểu Phong Nhi của tôi đã không cần nó nữa!"
Nói xong, Lâm Vũ Mặc ôm lấy Tần Phong đi ra ngoài.
Tần Phong không thôi nhìn Đường Chá, nhìn cái khuyên tai ngọc viên đang ở trong tay Đường Chá nắm chặt khóe mắt lặng lẽ rơi lệ.
"Thế nào? Tiểu Phong Nhi, em không thể từ bỏ anh ta được sao?" Ngồi ở trong ôtô, Lâm Vũ Mặc bất mãn hỏi. Nhìn bộ dáng tiểu Phong Nhi mang vẻ đau thương vì Đường Chá.
Trong tim của anh ta đầy ghen tức, anh ta đang ghen ghét. Ghen tỵ tình cảm thanh mai trúc mã của người đàn ông kia cùng tiểu Phong Nhi.
Tại sao mình lại đến sau anh ta một bước, không thể quen biết tiểu Phong Nhi trước?
Tần Phong cũng không trả lời Lâm Vũ Mặc, chỉ ngồi ở chỗ đó lặng lẽ chảy nước mắt, vì người đàn ông cô còn lưu luyến mà thương tâm trong lòng.
← Ch. 37 | Ch. 39 → |