Chạy trốn
← Ch.06 | Ch.08 → |
Nhưng hai người kia vẫn nắm chặt bả vai của cô, cho dù cô giãy giụa thế nào vẫn bị kéo đi ra ngoài.
Lúc này là giờ làm việc, những nhân viên làm việc bị anh ngăn ở lầu dưới, không được phép đi lên.
Nếu như lúc này đi thang máy xuống, nhất định sẽ bị nhìn thấy.
Cho nên hai người mang theo Hạ Bạch đi vào cầu thang dự bị xuống lầu.
Hạ Bạch giãy giụa đã mệt mỏi, tạm thời an tĩnh nhưng không có nghĩa là cô bỏ qua.
Trong lòng hung hăng mắng tổ tông mười tám đời của Hoắc Lôi Đình bị thối bụng!
Cô sẽ không bị người đàn ông không biết chết sống mang đi!
Em trai nhỏ còn đang ở nhà chờ cô, tối hôm qua một đêm không có trở về, nhất định nó rất lo lắng!
Nghĩ đến em trai, cô lại càng không cam lòng lòng vùng vẫy hai cái.
Lại cảm thấy cổ tay thật nhỏ của mình hơi trượt ra rảnh còng tay!
Còng tay rất lớn, mà tay của cô rất nhỏ......
Có hi vọng!
Cô cẩn thận thử xoay, rõ ràng từ trong còng tay rộng có thể thoát ra ngoài!
Trong lòng cô vui mừng, thừa dịp hai người chưa chuẩn bị, cố gắng giãy giụa, lại tránh thoát từ trong tay bọn họ!
Nhưng dưới chân không có đứng vững, trực tiếp từ trên cầu thang lăn xuống, hung hăng đụng vào trên tường.
Hai người không phải là kẻ vô dụng, lập tức kịp phản ứng, bước mấy bước đã đến trước mặt cô rồi!
Thật là nhanh!
Trong lòng Hạ Bạch hoảng sợ, liền lăn một vòng từ trên sàn lại lăn xuống cầu thang.
Lúc này, hai công nhân làm thuê một trước một sau mang một cái gương lớn, đang cật lực đi lên.
Gương quá lớn, không vào được thang máy, chỉ có thể mang lên từ cầu thang bên này.
Con ngươi cô đảo một vòng, trong lòng càng hung ác!
Thật xin lỗi, các chú công nhân!!
Vì vậy, cô vội vã bò dậy, đưa chân móc phía sau của một người công nhân một cái, sau đó nhanh chóng chạy xuống dưới lầu.
Chỉ nghe một tiếng 'soảng', sau đó là âm thanh gương tan vỡ chấn động.
Cô quay đầu nhìn lại, rầm rầm rào rào sáng lấp lánh đầy đất, hai công nhân làm thuê khiêng gương cũng ngã trên mặt đất.
Cô khiêm tốn niệm A Di Đà Phật một tiếng, lại tiếp tục chạy xuống dưới lầu.
Nhưng cô không ngốc, những tên áo đen kia vừa nhìn chính là người được huấn luyện, làm sao bị động tác đơn giản của cô lừa gạt cho được?
Nhất định sẽ đuổi tới ngay!
Vì vậy cô nhanh trí đẩy ra cánh cửa thoát hiểm lầu ba, đi vào, sau đó khóa trái cửa.
Lầu ba là bộ phận nhân sự, thấy cô xuất hiện cũng sửng sốt một chút.
Nơi này tại sao có một học sinh cấp 3?
Nhưng cô không để ý đến ánh mắt của bọn họ, nhanh chóng tìm được thang máy đi xuống tầng hầm.
Người khác nhất định sẽ không đoán được, cô sẽ đi xuống thang máy.
Coi như đoán được, cũng sẽ không nghĩ đến cô sẽ đi xuống tầng hầm mà là tầng một.
Nơi này là phòng ăn công ty, cô lợi dụng sự quen thuộc địa hình của mình, nhanh chóng từ cửa sau phòng ăn chui ra ngoài.
Hết nhìn đông tới nhìn tây trong chốc lát, phát hiện không có ai khả nghi, lập tức nhếch miệng cười khúc khích, thình thịch chạy ra ngoài.
Bọn họ tuyệt đối sẽ không biết, tầng hầm nơi này còn có cửa sau đấy!
Cô hít sâu một hơi không khí trong lành, xoay người, lập tức nhắm nhà mình chạy như bay.
Ngày mai em trai sẽ lên trung học, cô làm cho nó món ăn ngon.
Hạ Bạch và em trai cùng sống ở một khu phố phức tạp ồn ào nhất, một con hẻm tối.
Nơi này nhà thuê cũng không được bảo vệ, phòng ốc nhỏ hẹp dơ dáy bẩn thỉu, cũng rất rẻ.
Mỗi tháng cha cho bọn họ tiền thật ra cũng không tính là thiếu, nhưng bọn họ phải đóng học phí, tiền thuê phòng, tiền gas, điện, nước.
Tiền còn lại còn phải cho em trai và mua chút thuốc bổ uống, nó sắp trưởng thành rồi, vào lúc này tuyệt đối không thể để cho nó chịu khổ.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |