← Ch.0103 | Ch.0105 → |
Chương 105
Chẳng lẽ là ngã rồi?
Vừa rồi thấy dáng vẻ hắn đi đường có vẻ là uống hơi nhiều.
Thịnh Hoàn Hoàn đi đến phòng hắn, vừa vào cửa đã trông thấy hắn đau đớn co rút trên giường, một tay lục lọi trên tủ đầu giường, trên mặt đất có một chiếc đèn bàn nằm lăn lốc.
Cô bước nhanh đi qua, nhặt đèn bàn lên: "Lăng Tiêu, anh không sao chứ?”
Cô trông thấy thân thể Lăng Tiêu cứng đờ, tiếp đó nâng gương mặt trắng bệch lên, đôi mắt đỏ rực sắc bén như kiếm bắn về phía cô: "Cút. ”
Nhìn thấy Lăng Tiêu như vậy, Thịnh Hoàn Hoàn hơi sợ, cô muốn quay người rời đi, nhưng lương tâm lại không cho phép cô làm như thế.
Hơn nữa, nếu cô thật sự mặc kệ hắn, để xảy ra chuyện gì hoặc là ngày mai hắn tỉnh táo lại, có trách cô hay không?
“Có phải anh đang tìm thuốc bao tử không?”
Thịnh Hoàn Hoàn thấy Lăng Tiêu một tay che lấy phần bụng, trên trán đầy mồ hôi rịn thì đoán hắn đang đau bụng.
Vừa rồi thấy hắn tìm tòi trên tủ đầu giường, hẳn là đang tìm thuốc.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức lục lọi trên tủ đầu giường, cũng không thấy thuốc gì.
Không có thuốc, vậy vừa rồi Lăng Tiêu đang tìm cái gì?
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Lăng Tiêu, lúc này đột nhiên vươn tay về hướng cô.
Trời đất quay cuồng, Lăng Tiêu bóp lấy cổ cô, đôi mắt đỏ rực giống như dã thú đang nhìn chằm chằm cô: "Thịnh Hoàn Hoàn, là cô tự đưa tới cửa, không trách tôi được. ”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người đàn ông trên người, lập tức nhận ra ý đồ của hắn, sợ hãi trợn to hai mắt…
Đêm nay chính là ác mộng đối với Thịnh Hoàn Hoàn. Trong mộng cô bị một con dã thú tra tấn hết lần này đến lần khác, cuối cùng bị xé nát từng khối nuốt vào trong bụng, không còn sót cả xương.
Sau đó Lăng Tiêu buông cô ra, giọng nói mang theo lười biếng sau thoả mãn và sự lạnh lùng nhất quán: "Thế nào, không muốn?”
Thịnh Hoàn Hoàn nhắm chặt hai mắt, gương mặt tinh xảo không còn chút máu, thân thể mảnh mai đang run lẩy bẩy.
Sống nhiều năm như vậy, tới hôm nay cô mới biết thì ra chuyện này lại đáng sợ như thế, nhiều lần cô cảm thấy mình đau muốn chết mất.
Lăng Tiêu nhìn dáng vẻ sống giở chết giở của Thịnh Hoàn Hoàn, trong lòng tràn ngập khinh thường, đưa tay bóp lấy cằm của cô, ép cô mở mắt ra: "Thịnh Hoàn Hoàn, ghi nhớ thân phận của cô, ngẫm lại khi đó cô đã cầu xin tôi thế nào, hiện tại bày ra bộ mặt này cho ai nhìn?”
Đàn bà đều là thứ không biết tốt xấu, nếu đã không muốn thì tại sao tối hôm qua lại chạy tới quan tâm hắn?
Thật là làm bộ làm tịch, dối trá cực kỳ.
Thịnh Hoàn Hoàn mở mắt ra liền trông thấy vẻ mặt căm ghét của Lăng Tiêu, dùng giọng nói nức nở hỏi: "Không phải anh rất chán ghét tôi sao, tại sao lại đụng vào tôi?”
“Hình như cô quên mất thân phận của mình, hầu hạ tôi là nghĩa vụ của cô, huống chi chuyện này hoàn toàn là cô tự tìm. ” Lăng Tiêu chán ghét buông cô ra, cứ như cô là thứ rác rưởi bẩn thỉu: "Hiện tại cút khỏi nơi này cho tôi. ”
← Ch. 0103 | Ch. 0105 → |