← Ch.297 | Ch.299 → |
Cô ta căn bản là không muốn nhắc đến cái tên Phó Quân Thâm này chứ đừng nó là lãng phí thời gian vì anh.
Theo Tô Nguyễn thấy, k3hông có công cụ Phó, Phó Quân Thâm thực sự thất thế rồi.
Có lẽ đợi sau này cô ta nổi hứng, rủ lòng thương tình, cô ta sẽ bố th1í cho Phó Quân Thâm một chiếc thẻ ngân hàng gì gì đó.
Song, Tô Nguyễn mới chỉ liếc một cái liền mạnh mẽ giật lấy điện thoại tr9ong tay Tô Lương Huy.
Ngón tay cô ta đang run rẩy, trong tầm mắt chỉ còn lại con chữ trên bức ảnh.
Tập đoàn Venus mạnh3 mẽ tiến quân vào nước Hoa.
Tổng giám đốc khu vực châu Á - Thái Bình Dương của Tập đoàn Venus.
Phó Quân Thâm, 23 tuổi, 8 giá trị con người: 500 tỷ.
Tô Nguyễn không dám tin vào mắt mình, quan trọng nhất là cô ta cũng không sẵn lòng để tin: "Bố, bố photoshop à?"
Tuy cô ta chưa từng tiếp xúc với chuyện làm ăn nhưng cũng nghe Phó Dực Hàm nhắc đến Tập đoàn Venus này.
Sự nổi lên của Tập đoàn Venus có thể xưng tụng là một bộ sử thi.
Tập đoàn Venus thành lập cuối năm 2015, trong thời gian chỉ vỏn vẹn ba năm, Venus đã thu mua hơn trăm nhãn hàng nổi tiếng quốc tế, vươn mình nhảy vọt, trở thành tập đoàn số một thế giới.
Không ai biết rốt cuộc tập đoàn lấy đâu ra nguồn tiền dồi dào như vậy, giống như bây giờ chẳng ai biết CEO của Tập đoàn Venus là ai vậy.
Tất cả đều là một câu đố.
Trong nhận thức của Tô Nguyễn, Tập đoàn Venus là đẳng cấp mà cô ta căn bản không thể với đến được.
Đừng nói là cô ta, mấy gia tộc đứng đầu Đế đô cũng còn lâu mới với được.
"Ảnh photoshop?" Lần này Tô Lương Huy tức đến bật cười: "Bố thấy con ở nước ngoài chơi đến điên rồi, không biết tin tức đã truyền khắp nước rồi à?"
Ngón tay Tô Nguyễn run mạnh: "Con không tin, con tuyệt đối không tin.
Không biết chừng cậu ta chỉ là bạn với lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Venus, người ta thưởng cho một chức vị để chơi thôi." "Chơi?" Tô Lương Huy chỉ một tấm ảnh chụp màn hình khác, hừ lạnh một tiếng: "Con nhìn cho rõ, Tập đoàn Venus đăng thông cáo rồi, Phó
Quân Thâm gia nhập vào ba năm trước."
Ba năm trước, Tập đoàn Venus vẫn chưa có danh tiếng gì.
Lúc này ở tập đoàn đều đã được tính là nhân viên cốt cán rồi.
Đương nhiên, đây chỉ là C00 (giám đốc vận hành) bịa ra cho Phó Quân Thâm một bức thư nhậm chức thôi.
Dù sao thì Tập đoàn Venus cũng do một tay Phó Quân Thâm thành lập nên.
Mà mốc thời gian này như quả b. o. m nổ bên tai Tô Nguyễn, đầu óc cô ta trắng xoá.
Ba năm trước chính là lúc ông cụ Phó và ông cụ Tô định hôn ước cho cô ta và Phó Quân Thâm, mà sau khi nhận được tin này, cô ta quay đầu liền lập bẫy cho Phó Dực Hàm vào tròng.
Đồng thời, cô ta còn ác ý huỷ hoại danh tiếng của Phó Quân Thâm trong giới danh lưu của thành phố Hồ và Đế đô, khiến Phó Quân Thâm trở thành trò cười của bọn họ.
Tô Nguyễn là vì biết Phó Quân Thâm đang ở châu u, không ở nước Hoa cho nên mới trắng trợn, không kiêng dè gì như vậy.
Nhưng bây giờ...
Tô Nguyễn sắp phát điên rồi: "Sao có thể như thể được?
Nếu Phó Quân Thâm là lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Venus, vậy cô ta tính là cái gì?
Những gì cô ta làm trong mấy năm qua há chẳng phải đều trở thành trò cười sao?
Nếu không phải vì Phó Quân Thâm là kẻ chỉ biết ăn chơi trác táng, sao cô ta có thể không lấy anh?
"Xem ra lúc đó cậu ta đi châu Âu không phải là để chơi." Tô Lương Huy hít sâu một hơi: "Chỉ có thể nói cậu ta giấu quá sâu.
Nguyễn Nguyễn, con đừng kích động.
Bố đến tìm con là vì con có địa vị trong lòng cậu ta.
Con đi tìm cậu ta, chắc chắn cậu ta sẽ nể mặt."
"Không thể nào." Tô Nguyễn nhớ đến mấy chuyện xảy ra vào khoảng thời gian trước, tức run người: "Bố, chẳng phải con đã gọi điện kể bố nghe cậu ta luôn sỉ nhục con sao?"
Hơn nữa còn là trước mặt mọi người, không hề nể tình một chút nào.
"Nguyễn Nguyễn, bố là đàn ông, bổ hiểu suy nghĩ của cậu ta." Tô Lương Huy cười nói: "Đàn ông coi trọng mặt mũi nhất.
Năm đó con bỏ rơi cậu ta, lại còn làm chị dâu cậu ta nữa, cậu ta có thể không ghi hận trong lòng ư?" "Sỉ nhục con là vì không thể buông bỏ con được."
Tô Nguyễn ngẩn người: "Thực sự là vậy ư?"
"Hồi xưa con đã đối xử với cậu ta như thế rồi, chẳng phải cậu ta cũng không làm gì con sao?" Tô Lương Huy lạnh nhạt nói: "Với thân phận là lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Venus, nếu thực sự nhục nhã, nhà họ Tô đã sụp đổ rồi."
Nói rồi ông ta vỗ vỗ vai cô ta: "Bố nhất thời chọn làm người, Nguyễn Nguyễn, chỉ có thể dựa vào con thôi."
Tô Nguyễn vô thức giật tóc, mím môi không nói gì.
Nhưng Tô Lương Huy nói không sai.
Chỉ cần cô ta chịu đặt giá xuống, đi liều một phen thì cô ta sẽ là vợ của Tổng Giám đốc Tập đoàn Venus, như vậy còn tốt hơn nhiều so với việc làm bà chủ của nhà họ Phó.
"Được." Tô Nguyễn gật gật đầu, nở nụ cười: "Con đi sửa soạn lại một chút rồi đi tìm cậu ta."
***
Trong trường Trung học Thanh Trí cũng rất náo nhiệt.
Có không ít con cháu của bốn gia tộc lớn và những gia tộc khác cũng theo học ở đây.
Khi nhắc về chuyện xảy ra trong những ngày gần đây, ai nấy cũng mặt mày hớn hở.
"Đúng là không nhìn ra được." Tu Vũ lấy tạp chí kinh tế tài chính mới nhất ra đọc: "Giang Nhiên, cậu nhìn người ta đi, văn võ song toàn, cậu đúng là gà thật."
Lần này Giang Nhiên không gắt gỏng đáp lại.
Sau khi uống một chai nước khoáng xong, cậu ta rơi vào trầm tư.
Giới cổ vũ rất lớn, vì thế cậu ta và Phó Quân Thâm cũng không qua lại với nhau nhiều.
Lúc đó, cậu ta nói với Doanh Tử Khâm như vậy chỉ vì muốn dọa có một chút.
Sau này Phó Quân Thâm rời khỏi giới cổ võ, lúc đó cậu ta vẫn rất nhỏ, họ cũng không gặp lại nhau nữa.
Nhưng Giang Họa Bình luôn nói với cậu ta rằng đừng có chọc vào Phó Quân Thâm.
Doanh Tử Khâm không tham gia vào cuộc thảo luận của họ.
Cô mở app trả lời câu hỏi của ISC ra, quét mắt nhìn bảng xếp hạng một cái.
Mấy hôm nay cô không có thời gian đăng nhập.
Vì thế bây giờ hạng nhất của bảng xếp hạng toàn cầu lại rơi vào tay của Amanda rồi.
Cô tuỳ tiện mở một bộ đề, giải rất nhanh.
Đồng thời, thứ hạng trên bảng xếp hạng toàn cầu cũng nhanh chóng thay đổi.
Vòng thi tuyển tháng sau là kết thúc, quy tắc của vòng bán kết đã được đưa ra.
Vẫn là thi online, chỉ có điều không còn là giải bài nữa mà là thách đấu lẫn nhau.
Như vậy, điểm tốt của việc có thứ hạng cao trên bảng xếp hạng đã được thể hiện rõ, những tuyển thủ khác sẽ không mù quáng mà đi thách đấu người xếp trên mình ở bảng xếp hạng.
"Bổ Doanh, đi thôi." Tu Vũ đặt tạp chí kinh tế tài chính xuống, khoác tay lên vai Doanh Tử Khâm: "Tiết thể dục, chúng ta đi đánh cầu lông."
"Ừm." Doang Tử Khâm cất điện thoại đi, đứng lên: "Xuống thôi."
Tuy chương trình học lớp 12 rất áp lực nhưng thể chất không được lãng quên.
Mỗi tuần, ngoài một tiết thể dục ra thì còn có một tiết hoạt động nữa.
Học sinh lớp 12A19 cùng nhau đi xuống.
Doanh Tử Khâm và Tu Vũ dẫn đầu.
Xuống đến dưới tầng, trùng hợp gặp được lớp xuất sắc mới học xong tiết thể dục đang lục tục trở về phòng học.
Ngoài lớp phó phụ trách đời sống và một vài học sinh không tham gia bắt nạt, bạo lực học đường Doanh Tử Khâm là chào cô ra, những học sinh khác đều không dám nhìn cô.
Doanh Nguyệt Huyên cũng cúi đầu, khống chế bản thân không nhìn qua.
Cô ta lớn lên ở thành phố Hộ, đương nhiên cũng biết Phó Quân Thâm, cũng từng gặp anh rồi.
Gương mặt đó quả thật là khiến người ta phải kinh ngạc.
Nhưng điều kiện cứng của Phó Quân Thâm cũng là một khuyết điểm không thể bù đắp được của anh, vì thế cô ta không đặt trong lòng.
Sao chuyện tốt nào cũng đều bị Doanh Tử Khâm gặp thế?
Doanh Nguyệt Huyên mím môi, không nói gì, đi lướt qua vai Doanh Tử Khâm.
Từ đầu đến cuối, Doanh Tử Khâm đều không chú ý đến cô ta, đến một cái liếc mắt cũng không cho.
Ngược lại thì Tu Vũ lại dừng bước, nhíu mày nhìn Doanh Nguyệt Huyên một cái: "Bố Doanh, cậu cẩn thận cô ta một chút, đừng thấy cô ta trông vô hại thế này, chỉ sợ không biết trong lòng cô ta đang tính toán gì
Cố Diệp Phi đâu.
Doanh Tử Khâm ngáp một cái: "Cảm ơn đã nhắc nhở."
"Có điều cô ta trông thuận mắt hơn Chung Tri Van một chút." Tu Vũ nhún nhún vai: "Không ngày ngày chạy qua để tìm cảm giác tồn tại."
Doanh Tử Khâm gật đầu, trầm ngâm một chút, mở miệng nói: "Sau này đừng nhìn vào mắt cô ta, cũng đừng ở một mình với cô ta."
Tu Vũ ngẩn người: "Là sao cơ?"
"Không nhìn là được." Doanh Tử Khâm lạnh nhạt nói: "Quả thực không phải kẻ vô hại."
Tu Vũ xoa xoa cằm: "Thần thần bí bí." Tuy cô ấy không biết tại sao nhưng cũng nghiêm túc ghi nhớ trong lòng.
Lúc này, nhà chính của nhà họ Phỏ.
Phó Minh Thành sắc mặt u ám ngồi trên sô pha.
Bên cạnh ông ta là Phó phu nhân, Phó Nhất Trần đã bị giày vò đến không ra hình người và những anh chị em cùng vai vế với anh ta.
Một tuần này, họ thực sự biết được cái gì gọi là tạo hóa xoay vần.
Nhưng bây giờ có hối hận cũng vô dụng.
Phó Quân Thâm ngồi trên ghế, đôi mắt hoa đào nhàn nhạt quét một cái: "Đọc."
Vân Sơn thẳng lưng, cầm văn kiện trong tay, bắt đầu đọc: "Phó Minh Thành, trong mười năm nay Ích kỷ, tự ý dùng tiền chung của nhà họ Phỏ 1, 5 tỷ, âm thầm tiết lộ tư liệu của Tập đoàn Phó thị vào tay công ty đối thủ, khiến Tập đoàn Phó thị nhiều lần thất bại trong cạnh tranh."
"Âm thầm bồi dưỡng tay chân, sát hại vài cổ đông..." Càng nghe, sắc mặt của Phó Minh Thành càng vặn vẹo.
Đây đều là thủ đoạn mà ông ta dùng để thay thế lãnh đạo cấp cao trong Tập đoàn Phó thị thành người của ông ta.
Ông ta cho rằng bản thân làm rất cẩn thận nhưng không ngờ đến chuyện xảy ra mười năm trước, Phó Quân Thâm cũng đều có thể lật lại được.
Tim Phó Minh Thành co rút từng cơn: "Mày muốn tống tạo vào tù?"
"Không cần vào tù." Phó Quân Thâm cười nhẹ: "Vào tù còn có thể ăn ngon ngủ yên, sao tôi có thể để ông sống cuộc sống tốt đẹp như vậy?"
"Tập đoàn Phó thị đều là của mày rồi, mày còn muốn thế nào nữa?" Phó Minh Thành gào lên, gào mãi gào mãi đột nhiên ông ta khóc rống lên: "Tha cho tao, cho tao một chức vụ nhỏ, tao không dám làm gì nữa, thực sự không dám làm gì nữa."
Phó Quân Thâm không hề bị lung lay: "Đưa ông ta đến hải vực Reno."
Hải vực Reno!
← Ch. 297 | Ch. 299 → |