← Ch.160 | Ch.162 → |
Đồng tử của Chung Mạn Hoa co lại, không đọc được tiếp nữa.
Biết bao cảm xúc dồn hết lên đầu, bà ta chỉ thấy trước mắt tối đen, ngã ngửa trên3 sô pha.
Quản gia kinh ngạc, vội vàng chạy tới: "Phu nhân!" "Đừng qua đây!"
Chung Mạn Hoa vịn lấy tay vịn của sô pha, cưỡng ép bản 1thân ngồi vững trở lại, hai mắt bà ta đỏ ửng, nghiêm giọng quát: "Đừng có lại gần tôi, đứng yên tại đó."
Quản gia không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng đây là mệnh lệnh của chủ nhân, ông ta chỉ đành lùi lại phía sau.
Lùi đến vị trí Chung Mạn Hoa chỉ định, quản gia mới lên tiếng3 hỏi dò: "Phu nhân, có phải Nhị tiểu thư lại gây ra họa gì không?"
"Cô ấy vẫn luôn vậy mà, phu nhân đừng nổi giận, sẽ ảnh hưởng tới sức khỏ8e của phu nhân."
Chung Mạn Hoa không thèm để ý tới quản gia.
Đầu óc bà ta còn đang choáng váng, bên tai ù đi, không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì nữa, trước mắt chỉ còn lại mỗi dòng chữ kia.
Nếu là trước đây, chắc chắn bà ta sẽ chỉ xem đây như một trò đùa.
Dù sao thì trong một năm qua kể từ khi Doanh Tử Khâm được đón về nhà họ Doanh, bà ta và Doanh Chấn Đình đều bỏ mặc không quản, chỉ có Doanh Lộ Vi là vẫn còn kiên nhẫn.
Cho Doanh Tử Khâm theo học lớp xuất sắc, dạy Doanh Tử Khâm tập đàn, còn mua rất nhiều quần áo trang sức và nói đỡ cho Doanh Tử Khâm trước mặt bọn họ.
Những buổi biểu diễn hôm qua khiến Chung Mạn Hoa ý thức được rằng, thái độ của Doanh Lộ Vi đối với Doanh Tử Khâm vô cùng kỳ lạ.
Bà ta cố gắng bình ổn lại cảm xúc, rồi mới dám xem tiếp.
Sau khi xem hết bức thư, bà ta đờ đẫn cả người.
Thư không dài, chẳng qua chỉ là một danh sách các chứng cử.
Những chứng cứ này hoàn toàn đủ để chứng minh, vào đầu năm 2003, ngày 28 tháng 1, Doanh Lộ Vi đã trộm một đứa trẻ sơ sinh từ nhà họ Doanh đi, sau đó ném vào trong một cái ngõ cụt cách xa đường cái
Cho dù đã trôi qua 16 năm, Chung Mạn Hoa vẫn không thể nào quên được ngày hôm đó.
Bởi vì khi ấy vừa mới qua năm mới, nhà họ Doanh nhận được một đơn hàng lớn ở Để đô.
Chỉ cần đơn hàng này thành công, thì Tập đoàn Doanh thì sẽ bước lên một tầm cao mới.
Cho nên bà ta và Doanh Chấn Đình quyết định đi cùng nhau, để thuận lợi ký được đơn hàng ấy.
Sau đó, mười hai giờ đêm quay về, bà ta vẫn giống như mọi khi đi thăm con gái út.
Nhưng trên giường của đứa bé chỉ còn lại một đống chăn đệm.
Trẻ con ở tầm tuổi ấy chỉ biết bò, căn bản không thể chạy ra ngoài được, nhưng người hầu đã tìm khắp căn nhà, cũng không phát hiện ra bóng dáng của đứa bé.
Giống như biến mất vào không khí vậy.
Sau đó cả nhà họ Doanh đều đi tìm nhưng vẫn không tìm được, Chung Mạn Hoa nắm chặt lá thư, giống như nghĩ tới điều gì đó, bèn nghiêm giọng quát lên: "Quản gia!"
Quản gia lập cập, vội vàng đáp: "Phu nhân."
"16 năm trước, vào ngày Nhị tiểu thư mất tích, ông có nhìn thấy, có nhìn thấy..."
Chung Mạn Hoa nhắm mắt lại, nghiến răng, khó nhọc thốt lên từng chữ "Nhìn thấy Lộ Vi đi ra ngoài không?"
Quản gia ngẩn người, ông ta không ngờ rằng Chung Mạn Hoa lại đột ngột nhắc tới chuyện này: "Phu nhân?" "Nói!" Chung Mạn Hoa tức giận đập bàn: "Không nói thì hôm nay hãy cút ra khỏi nhà họ Doanh."
Quản gia liều mạng nhớ lại, mấy phút sau, ông ta vỗ đầu một cái, buột miệng nói một lèo: "Phu nhân, tôi có nhìn thấy, lúc 8 giờ tối tiểu thư Lộ Vi có ra ngoài một chuyển, đến 8 rưỡi tối thì quay về."
"Nói là bên ngoài có tuyết rơi, cô ấy ra ngoài chơi ném tuyết với các bạn, tôi thấy cả người cô ấy đều là tuyết, nên đã bảo cô ấy đi tắm."
Bà cụ Doanh khi ấy đã đi nghỉ, Doanh Lộ Vi lại là đứa con bà cụ Doanh sinh muộn.
Nếu ông ta không hầu hạ cho tốt thì chắc chắn sẽ bị đuổi việc.
Móng tay của Chung Mạn Hoa đ. â. m vào lòng bàn tay, bà ta hít sâu một hơi: "Vậy lúc nào thì ông phát hiện ra Nhị tiểu thư đã mất tích"
"Chuyện này thì tôi không thể quên được." Tuy quản gia cảm thấy rất bối rối, nhưng vẫn trả lời rành rọt: "8 giờ 30 phút, tôi đi thay bình sữa cho Nhị tiểu thư."
Thời gian hoàn toàn trùng khớp!
Chung Mạn Hoa nghiền chặt răng hàm, thậm chí còn cảm nhận được vị m. á. u ở trong miệng.
Bà ta và Doanh Chấn Đình đã từng nghi ngờ tất cả mọi người trong nhà, nhưng lại chưa bao giờ nghi ngờ Doanh Lộ Vi.
Doanh Lộ Vi có thể xem là lớn lên dưới sự trông nom của bọn họ, tuy bối phận ngang nhau nhưng bọn họ thương yêu Doanh Lộ Vi không khác gì con cháu.
Từ nhỏ Doanh Lộ Vi đã rất ngoan ngoãn, lúc bà ta chưa có đứa con nào, bà ta luôn coi Doanh Lộ Vi như cô con gái thân thiết của mình.
1
Chung Mạn Hoa hoàn toàn không thể hiểu được vì sao Doanh Lộ Vi lại làm như vậy.
Hơn nữa, năm 2003 Doanh Lộ Vi mới mấy tuổi? Cũng chỉ 8 tuổi mà thôi.
Một đứa trẻ 8 tuổi, sao có thể làm ra chuyện độc ác như thế? Chung Mạn Hoa không thể chấp nhận nổi sự thật, ngón tay bà ta run rẩy nắm lấy tay vịn ghế, gọi một cuộc điện thoại quốc tế.
Cuộc gọi vừa được kết nối, bà ta đã nức nở thành tiếng: "Chấn Đình, ông mau về đi, xảy ra chuyện lớn rồi."
Trong một đêm, danh tiếng của Doanh Lộ Vi đã ô uế hoàn toàn.
Trên Weibo bạt ngàn lời chửi rủa cô ta.
Fan hâm mộ của cô ta đã rời bỏ hết, không chỉ không giúp cô ta phản bác, mà ngược lại, bọn họ mắng chửi còn nhiệt tình hơn.
Khi xưa yêu thích bao nhiêu thì giờ đây ghê tởm bấy nhiêu.
Doanh Lộ Vi trốn trong căn hộ của mình, căn bản không dám ra ngoài.
Cô ta dùng tài khoản phụ lén lút đăng nhập vào Weibo xem, càng xem càng thấy ấm ức khó chịu, bí bách đến mức nổ tung.
Nhất là bình luận trên trang cá nhân của cô ta, tài khoản nào cũng có chứng nhận fan cứng.
"Đồ tháo mai, cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật rồi chứ gì, mấy năm nay cô chơi đùa bọn tôi chắc vui lắm nhỉ?" "Đúng là buồn nôn c. h. ế. t đi được, nhìn lại mấy lời cô nói trước đây, rõ ràng là cố ý dẫn dắt bọn tôi đi bạo lực mạng người ta đúng không? Xúi giục fan hâm mộ, trước nay chưa bao giờ quản lý fan hâm mộ của mình, fan hâm mộ bị tống vào tù, mà cô phủi tay sạch trơn, còn bản thảm tỏ vẻ đáng thương."
"Rác rưởi, tôi đã kiện cô rồi, cứ đợi mà nhận thư của tòa đi!"
Công ty Truyền thông Kỳ Càn ký hợp đồng với Doanh Lộ Vi thấy tình thế không ổn, sau khi mọi chuyện vỡ lở không lâu, ngay nửa đêm đã đăng bài thanh minh đơn phương chấm dứt hợp đồng.
Người quản lý cũng đã dừng hợp tác với cô ta, bỏ chạy ngay trong đêm.
Tất cả những người nâng đỡ cô ta lúc này đều quay lại giẫm đạp lên cô ta.
Cả người Doanh Lộ Vi lạnh toát, nước mắt tuôn rơi không ngừng.
Cô ta có thể chắc chắn, kẻ đứng đằng sau tất cả những chuyện này muốn chơi cô ta, bằng không những blogger kia sẽ không ngang nhiên đăng bài mặc kệ lời cảnh cáo của cô ta.
Việc cô ta lợi dụng Giang Mạc Viễn đón Doanh Tử Khâm từ huyện Thanh Thủy về đây, đúng là một sai lầm.
Nếu cô ta không đón Doanh Tử Khâm về, thì cả đời này nhà họ Doanh sẽ không phát hiện ra.
Giờ cô ta nên làm gì đây? Trong lúc Doanh Lộ Vi hoảng loạn, vắt óc suy nghĩ, cuối cùng túm được một cọng cỏ cứu mạng.
Đúng, cô ta phải gả vào nhà họ Giang thật nhanh.
Chỉ cần cô ta trở thành bà chủ của nhà họ Giang, thì cho dù danh tiếng của cô ta không còn thì cũng chẳng sao.
Doanh Lộ Vi định thần lại, lau khô nước mắt, sửa soạn lại bản thân, lái xe tới công ty của Giang Mạc Viễn.
***
Hôm nay không phải là cuối tuần, các tiết học ở Thanh Trí vẫn diễn ra bình thường.
Doanh Tử Khâm một tay chống đầu, tay còn lại trượt trên điện thoại.
Tiến được vào web ẩn thì dược liệu quý hiếm đã không còn là vấn đề nữa.
Chỉ cần có thể bỏ ra thứ khiến các đại lão phải động lòng, treo tiền thưởng đến một mức nhất định thì tự khắc sẽ có người tiếp nhận nhiệm vụ.
Tuy gần đây cô không gặp phải ca bệnh khó nhằn nào, nhưng tích thêm ít dược liệu cũng không phải là thừa.
Tuy nhiên, muốn tích trữ dược liệu thì cũng phải chi không ít tiên.
Cũng may có tám mươi triệu của Doanh Lộ Vi.
Mỗi ngày có rất nhiều bài treo giải thưởng được đăng trong web ẩn của diễn đàn NOK, vì để tiện cho việc công bố và tìm kiếm, quản trị viên sẽ tiến hành phân loại các bài đăng này.
Châu Âu có giới luyện kim, nước Hoa có giới cổ y, hai nơi này có nhu cầu rất lớn về dược liệu.
Cho nên, từ trước tới nay khu dược liệu luôn là một trong những khu hoạt động nhộn nhịp nhất, đương nhiên giá cả cũng cao hơn.
Doanh Tử Khâm lướt qua những bài đăng mới, cô cũng tự đăng một bài rồi thoát ra.
Doanh Tử Khâm chuyển sang xem mục tảm nhảm mỗi ngày ở trang đầu, sau đó bấm làm mới trang, ngay lập tức nhìn thấy một bài đăng mới tinh.
[Tiêu đề: Các vị đại lão chắc đều biết tới buổi hòa nhạc ở thành phố Hồ nước Hoa hôm nọ nhỉ? [Nội dung]: Tôi không sống ở thành phố Hộ, nhưng vì thấy có tên của nữ thần Vera Holtz của mình nên mua thử một vé online.
Ối giời ơi, cả ba bản nhạc của nữ thần lần đầu tiên được tái hiện lại toàn bộ, tôi có thể đảm bảo, người biểu diễn chắc chắn là Vera Holtz! Bởi vì cách cô ấy chơi "Mặt trời và Mặt trăng" và "Thánh Chiến" hoàn toàn khác với những lần tôi từng được nghe trước đây.
Hơn nữa nhạc phổ của "Bài Ca Firenze" khuyết thiếu đến mức không thể sửa chữa, nhưng cô ấy cũng có thể chơi một cách ngon lành.
A a a a tôi điên mất thôi, nữ thần của tôi vẫn chưa chết, cô ấy đã hồi sinh rồi!!! Ba dấu chấm than liên tục, có thể thấy người đăng bài kích động đến mức nào.
Doanh Tử Khâm nhìn bài đăng này, mắt phượng hơi nheo lại, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn.
Vera Holtz là nhân vật đã đạt tới đỉnh cao trong lịch sử âm nhạc thế giới, nhưng thực ra không có bất kỳ tiếng tăm gì trong web ẩn của NOK.
Dù sao thì nơi này ẩn chứa những bí mật sâu nhất của cả thế giới, chỉ cần một điều bị tiết lộ ra ngoài thôi, Trái đất cũng sẽ nổ tung.
Thân phận này của cô trong mắt những đại lão ở đây chẳng qua chỉ là một người bình thường.
Nhưng kèm theo chữ "hồi sinh" thì lại thu hút không ít sự chú ý.
Tuy nhiên, vấn đề không lớn.
Cô vốn biết trước sẽ xảy ra chuyện này, nên đã chuẩn bị sẵn.
[Lầu 1]: Tôi nhớ chủ thớt là fan trung thành của Vera Holtz.
[Lầu 2]: 0, tôi có nghe nói, chuyện c. h. ế. t đi sống lại là có thật, nhưng đã cách 300 năm mà vẫn sống lại được thì có hơi ảo rồi đấy, mấy nhà giả kim trong giới luyện kim thuật và các đại lão độc dược sự trên bảng xếp hạng của chúng ta, đã từng chế tạo ra thuốc thay đổi tế bào của con người, nhưng cũng không sống lâu được đến vậy.
[Lầu 12]: Cũng không phải là không thể, gia tộc Laurent...bỏ đi bỏ đi, không dám nói, nói ra thì tôi sẽ bị lột da mất.
[Lầu 89]: Di dời ký ức? Các đại lão trong giới khoa học đã nghiên cứu ra thứ này rồi ư?
Sức nóng của bài đăng này tăng lên một cách thần tốc, càng ngày càng có nhiều người tham gia thảo luận hơn.
Phó Quân Thâm tất nhiên cũng đã nhìn thấy.
Cho dù anh không nhìn thấy, thì bình thường cũng sẽ có người báo cáo lại với anh những chuyện xảy ra trong web ẩn.
Hơn nữa, đúng là anh cũng có chú ý tới bài đăng này.
Hàng mi của Phó Quân Thâm khẽ rung, anh rút điện thoại ra từ trong ngăn kéo.
Một lát sau, anh bật cười khẽ: "Anh nói xem, liệu con người có thể mang theo ký ức, trải qua mấy trăm năm mà sống lại được không?"
← Ch. 160 | Ch. 162 → |