← Ch.146 | Ch.148 → |
Sau khi hai bài Weibo này được đăng lên, không bao lâu sau, vị trí số một trên bảng hot search đã thay đổi.
#Thương Diệu Chi, qua đời#
Sức nóng: 30936398
Cực hot.
Trong phút chốc, Weibo tê liệt.
Lập trình viên sửa hai tiếng đồng hồ mới có thể khôi phục được.
Các fan không thể tin được vào mắt mình,
"Chuyện gì thế này? Chẳng phải một tiếng trước còn nói là đang cấp cứu sao? Sao đã qua đời rồi???"
"Ông mày không tin, hôm nay là ngày Cá tháng tư đúng không? Trò đùa này lớn quá rồi đấy."
"Đựu, buồn nôn.
Mấy lời mà Tinh Thần Ngu Lạc và tổ chương trình nói vớ vẩn thực sự, người đã không còn nữa, mấy người nói những thứ này hả? Câu xin lỗi đâu?"
Người qua đường cũng vô cùng bất ngờ.
"Từng xem bộ phim điện ảnh đó của Thượng Diệu Chi, diễn xuất thực sự là trên cơ lứa diễn viên bằng tuổi và một vài tiền bối, rất có tài năng thiên bẩm, sao lại..."
"Không được rồi, tôi là người qua đường mà chỉ nhìn thôi tôi cũng thấy khó chịu rồi, vừa nghĩ đến là muốn khóc, thực sự không biết fan phải làm sao nữa."
"Sao tôi nghe được tin bên lề là các người không kịp thời cứu chữa nhỉ? Rốt cuộc chân tướng sự việc là thế nào?"
"Còn đang hạ, còn đang hạ, tiền mà Tinh Thần Ngu Lạc bóc lột nghệ sĩ đều dùng để gỡ hot search à? Còn nữa, nếu thực sự không phải lỗi của các người, các người xóa bình luận làm gì?"
Song những bình luận này rất nhanh sau đó đã biến mất.
Vì sức chiến đấu của fan Thương Diệu Chi quá mạnh, người qua đường quan tâm đến tin tức này cũng rất đông nên web chính thức của Tinh Thần Ngu Lạc và tổ chương trình Ngôi sao mạo hiểm không thể không lọc bình luận.
Trong phút chốc, những trang mạng trực tuyến lớn như Weibo, diễn đàn, tieba... tất cả đều dậy sóng.
"Lần đầu tiên gặp Thương Diệu Chi là vào bảy năm trước.
Lúc đó anh ấy mới 19 tuổi, cũng chưa nổi tiếng, vẫn còn là một chàng trai trẻ.
Tôi nhỏ hơn anh ấy hai tuổi, vừa thi trượt kỳ thi vào cấp ba, muốn tự tử nhưng được anh ấy cửu.
Sau khi cứu tôi, anh ấy còn khuyên nhủ và mua trà sữa nóng cho tôi nữa.
Tôi thực sự không thể chấp nhận được, tại sao một người tốt như anh ấy lại phải trải qua chuyện như thế này?"
"Suyt, Thượng Đế muốn xem phim nên đưa anh ấy đi rồi." "Đừng nói nữa, bé khóc đến ngu người rồi."
Quản lý còn đang ở bệnh viện cũng lướt Weibo.
Mấy tiếng đã qua, như lời Doanh Tử Khâm nói, Thương Diệu Chi đã khôi phục lại nhịp tim, trên mặt cũng dần dần hồng hào.
Chỉ có điều nhịp tim vẫn rất yếu, người còn chưa tỉnh lại.
Người đại diện cũng không biết bao lâu nữa Thương Diệu Chi mới tỉnh nhưng thực sự không thể nhẫn tâm nhìn fan hâm mộ đau lòng quá độ, vì thế anh ta đã đăng một thông tin.
Đây là nhóm nội bộ, đều là fan lớn của Thượng Diệu Chi, cũng không có người của công ty, đều do anh ta quản lý cả.
Điều kiện để được duyệt vào nhóm vô cùng nghiêm ngặt, vì thể chỉ có 50 người, cũng không sợ thông tin bị lộ ra ngoài.
"Mọi người yên tâm, tôi dùng tính mạng của mình để đảm bảo Diệu Chi không sao rồi, nhưng bây giờ cậu ấy còn chưa tỉnh lại.
Để Diệu Chi có thể thuận lợi tỉnh dậy, mong mọi người đừng truyền tin tức ra bên ngoài, xin nhờ mọi người."
Khách sạn.
Doanh Tử Khâm lấy thẻ phòng ra để mở cửa phòng, sau đó cô nhận điện thoại: "A lô, ông ngoại ạ."
"Tử Khâm, cháu lên Weibo chưa?" Ông cụ Chung thở dài một hơi, vô cùng buồn bã: "Một đứa bé tốt bao nhiêu, vậy mà... đúng là sự đời vô thường, quá nhiều chuyện ngoài ý muốn."
Hôm trước, Thương Diệu Chi còn giới thiệu ngọc thạch của Phỉ Thúy Trai, mang đến hàng chục nghìn đơn hàng.
Giá trị mỗi đơn hàng tuy không lớn nhưng cộng lại với nhau thì bằng lãi nửa năm của Tập đoàn Chung thị trước đây
Ông cụ Chung vốn không hâm mộ thần tượng, vì trạng thái Weibo kia của Thượng Diệu Chi nên ông cũng đi tra.
Hôm trước, ông còn đặc biệt xem bộ phim điện ảnh giành được giải thưởng kia của Thượng Diệu Chi, còn cảm thán anh hùng xuất thiếu niên, vừa bắt đầu yêu quý thì bị hiện thực tát vào mặt.
"Không đầu." Doanh Tử Khâm ngập ngừng: "Anh ta không sao đâu ạ."
Ông cụ Chung ngẩn người: "Tin trên mạng chỉ là lời đồn? Những công ty cậu ấy đã..."
"Cũng không thể tính là lời đồn." Doanh Tử Khâm nói: "Ít nhất là họ cho rằng anh ta thực sự đã chết."
Ông cụ Chung không hiểu câu này nghĩa là gì: "Tử Khâm, cháu làm việc của cháu đi, ông cũng chuẩn bị đến Tân Cảng một chuyến, xem xem rốt cuộc chuyện là thế nào."
Nếu thực sự như trên Weibo nói rằng có liên quan đến Tinh Thần Ngu Lạc, ít nhiều gì ông cụ cũng có thể giúp chút sức.
Sau khi cúp máy, Doanh Tử Khâm để điện thoại cạnh giường rồi đi thay quần áo, sau đó thì nghỉ ngơi.
Hôm qua cô thu thập tin tình báo trên diễn đàn NOK, sáng nay lại đến Tân Cảng từ rất sớm, còn chưa ngủ được bao nhiêu.
Cô chìm vào giấc ngủ rất nhanh, còn chưa đến một phút cô đã ngủ say rồi.
***
Buổi tối.
Ngoài trời đã tối, đèn đường sáng trưng.
Phó Quân Thâm thu mình trên sô pha, vẻ mặt tản mạn, động tác lười biếng.
Trên bàn trà trước mặt anh có đặt một chiếc máy tính.
Trên đó là màn hình gọi video.
Đầu dây bên kia là quản lý của Truyền thông Sơ Quang, anh ta còn rất trẻ, tuyệt đối chưa ngoài 30.
Quản lý tức đến mức đỏ cả mặt: "Thiếu gia, Tinh Thần Ngu Lạc thật vô liêm sỉ.
Vậy mà họ dám đẩy chuyện này lên đầu chúng ta, giờ một nửa bình luận tiêu cực đã chuyển sang phía chúng ta rồi, cư dân mạng đều nói chúng ta là hung thủ hại c. h. ế. t Thương Diệu Chi."
Mấy phút trước, mấy trăm tài khoản chuyên dùng để định hướng dư luận dưới trướng Tinh Thần Ngu Lạc đều đồng loạt đăng Weibo, bài đăng đều cùng một ý.
Nói là vì buổi tối trước đó, Thương Diệu Chi quay phim ở Hoàng Điểm đến tận 12 giờ đêm, sau đó lại vội vàng đáp máy bay đến Tân Cảng, năm giờ bắt đầu quay chương trình.
Đúng lúc bộ phim này, Truyền thông Sơ Quang là nhà đầu tư lớn nhất, vì nữ chính và nam phụ quay cùng với Thượng Diệu Chi là người của Truyền thông Sơ Quang.
Tinh Thần Ngu Lạc bắt được điểm này, nói Truyền thông Sơ Quang không coi Thương Diệu Chi là người, bóc lột anh ta, khiến anh ta không nghỉ ngơi đủ mới khiến anh ta bị đột tử.
Sắc mặt Phó Quân Thâm có vẻ sâu xa: "Thế nên?" "Bắt buộc phải giải quyết, thiếu gia." Quản lý rất tức giận: "Tôi vào làng giải trí nhiều năm như vậy, thực sự chưa bao giờ gặp kẻ nào vô liêm sỉ như Tinh Thần Ngu Lạc.
Vấn đề là không biết nên giải quyết thế nào mới đến hỏi thiếu gia.
"Chút chuyện nhỏ này mà các người không giải quyết được thì tôi nuôi các người làm gì?" Phó Quân Thâm chống đầu, mắt hoa đào cong cong, đuôi mắt nhếch lên: "Ừm... nói như kiểu trước đây tôi từng giải quyết chuyện gì giúp các người rồi ấy." Quản lý: "..."
Làm phiền rồi, đúng là không có.
Phó Quân Thâm lạnh nhạt nói: "Chút chuyện nhỏ này đừng làm phiền sếp mới của các anh, sức khỏe em ấy không tốt, cần phải nghỉ ngơi, trước đây giải quyết thế nào thì giờ giải quyết như vậy."
Quản lý do dự một chút: "Nhưng thiếu gia, sau lưng Tinh Thần Ngu Lạc..."
"Có tôi."
Hai chữ đơn giản nhưng lại như một ngọn núi không thể lay động.
Quản lý hiểu ra, càng vui mừng hơn: "Được, được, được, có thiếu gia ở đây, để tôi đi hành đám người đó đến chết."
Phó Quân Thâm ngồi trên sô pha một lúc mới từ từ đứng dậy, cầm sữa bò đã hâm nóng ra khỏi phòng rồi gõ cửa phòng bên cạnh.
Mấy chục giây sau, cửa phòng bị mở ra.
Cô gái mặc đồ ngủ, chân trần đứng trên sàn nhà lát gỗ.
Hiển nhiên là cô chưa ngủ được bao lâu, trong mắt phượng còn mờ sương, mờ ảo như vầng trăng.
Mắt Phó Quân Thâm ngừng lại, rồi nhanh chóng dời ánh mắt, chỉ đưa chiếc cốc trong tay qua: "Uống chút sữa rồi đi ăn đi" "Được" Doanh Tử Khâm mở mắt, nhận lấy sữa bò rồi ngồi trên ghế lắc lư trong phòng.
Phó Quân Thâm vốn định rời đi nhưng vẫn mở lời nhắc nhở: "Yêu Yêu, sau này ở bên ngoài, lúc gặp người khác thì nhớ thay quần áo, thế này không tốt đâu."
Nghe xong, Doanh Tử Khâm nhìn anh một cái, giống như cảm thấy câu này của anh hơi dư thừa.
Cô uống xong ngụm sữa cuối cùng mới nói: "Ngoài anh ra, còn có ai gõ cửa phòng em?"
Nhất thời Phó Quân Thâm không biết nên cười hay nên tức giận: "Anh thì được?"
Anh cũng là đàn ông đấy.
"Với anh, em có thể lười."
Được.
"Em mặc quần áo vào trước đã." Phó Quân Thâm lui ra ngoài: "Mười phút sau gặp lại ở dưới lầu."
Doanh Tử Khâm nâng mắt, gật đầu, trông vô cùng có lệ.
Sau khi đóng cửa cho cô, Phó Quân Thầm một tay chống tường, dừng lại rất lâu.
Người ta là cô bạn nhỏ nhưng thân hình lại không "cô bạn nhỏ" chút nào.
***
Hôm sau.
Hot search liên quan đến Thương Diệu Chi trên Weibo không những không hạ mà còn tăng.
Vừa hay hôm nay là thứ bảy, fan đều được nghỉ nên bắt đầu đặt vé máy bay, vé tàu đến Tân Cảng.
Tổ chương trình Ngôi sao mạo hiểm cũng đang ở Tân Cảng.
Tinh Thần Ngu Lạc cũng có công ty ở đây, tổ chương trình ở công ty con.
Tám giờ sáng, dưới công ty đã bị bao vây bởi một nhóm người.
Có phóng viên nhưng phần lớn đều là fan.
"Chúng tôi muốn đi vào, cho chúng tôi vào, chúng tôi cần một câu trả lời."
Camera giám sát lúc đó đâu? Không trích xuất video từ camera giám sát, dựa vào đâu để chúng tôi tin các người thực sự cấp cứu cho Diệu Chi ngay?"
Hiện trường vô cùng ôn ào, bộ phận lên kế hoạch của tổ chương trình đã rất sốt ruột rồi.
Trước mắt lại có nhiều fan muốn xông vào như vậy thì càng nổi đóa lên, bọn họ liền mắng fan như tát nước vào mặt: "Chẳng phải chỉ là một ngôi sao c. h. ế. t à? Khóc lóc thảm thiết thế làm gì? Có phiền hay không?"
"Tôi cho mấy người biết, đừng nói Thương Diệu Chi chỉ là Ảnh đế giải Kim Hoa, kể cả anh ta có được giải Tam Kim, giành giải Ảnh đế của mọi giải thường thì cũng chỉ là loại xướng ca vô loài mà thôi, có hiểu không?"
Không có chỗ dựa, không có thế lực thì làm được gì?
← Ch. 146 | Ch. 148 → |