← Ch.145 | Ch.147 → |
Tổ chương trình lúc này cũng đang sứt đầu mẻ trán.
Chương trình này vốn là do Tinh Thần Ngu Lạc tự mình đứng ra tổ chức sản xuất, kéo theo hai công ty giải trí khác tham gia.
Không ai có thể ngờ được cuối cùng chuyện lại thành ra thế này.
sức ảnh hưởng của Thượng Diệu Chi ở trên mạng và trong giới giải trí đều quá lớn, còn có không ít blogger nói bởi vì tổ chương trình chăm sóc không chu đáo dẫn tới việc anh ta bị đột tử do tim, tổ chương trình rất muốn nằm im giả chết, nhưng lại bị ép đến mức không thể không ra mặt lên tiếng thanh minh.
Những lời thanh minh này lại không thể xoa dịu được những fan hâm mộ và người qua đường đang xúc động, ngược lại còn dẫn tới một đợt tranh cãi mới ác liệt hơn.
"Các người cũng biết mình là show tạp kỹ gì đúng không? Điều kiện y tế có hoàn thiện không? Có cân nhắc tới vấn đề sức khỏe của ngôi sao không? Cái gì mà sự cố bất ngờ, phí lời!"
"Tôi không tin, rất nhiều blogger đều nói Ảnh đế Thương đã đột tử, các người lại nói là tin đồn? Vậy thì các người đem chứng cứ ra đây."
"Tinh Thần Ngu Lạc chèn ép nghệ sĩ dưới trướng cũng không phải ngày một ngày hai nữa, có ai mà không biết? Ngay năm ngoái đấy thôi, một diễn viên bị ép đến đường cùng, nhảy lầu tự sát, Tỉnh Thần Ngu Lạc thậm chí còn chẳng thèm bồi thường, nhưng tôi thật sự không ngờ được rằng, các người dám động vào cả Ảnh Để Thương, thở dài ngao ngán, thật sự khiến người ta phải thở dài ngao ngán."
Trong rất nhiều bình luận chửi rủa, còn có một dòng bình luận hoàn toàn khác biệt.
"Cấp cứu kịp thời? Đưa tới bệnh viện kịp thời? Nhảm nhí! Tôi có mặt ở hiện trường đầy này, Diệu Chi nằm trên mặt đất suốt năm phút, nhân viên công tác ở bên cạnh cũng không thèm nhìn tới, còn bận tám chuyện, nói nói cười cười, fan hâm mộ chúng tôi muốn qua đó, còn bị ngăn lại, các người không phải cố ý g. i. ế. c người thì là gì?!"
Tuy nhiên, dòng bình luận này vừa mới đăng chưa được mười mấy giây đã bị xóa.
Tài khoản của bạn fan đã đăng bình luận này cũng bị tổ chương trình của Ngôi sao mạo hiểm block.
Người phụ trách xóa dòng bình luận này chính là tổng đạo diễn của tổ chương trình.
Sau lưng tổng đạo diễn ướt đẫm mồ hôi lạnh, tim đập thình thịch.
Ông ta cố ép cơn hoảng sợ xuống, run rẩy nhìn về phía người phụ nữ đang ngồi phía sau bàn, ông ta nuốt nước miếng mấy lần mới khó nhọc lên tiếng hỏi: "Tổng, Tổng Giám đốc Đông, bây giờ phải làm sao?"
Người phụ nữ đó chính là chủ tịch của Tinh Thần Ngu Lạc, Đông Vân.
Vẻ mặt cô ta cao quý mà lạnh lùng, đang chăm chú soi gương thoa son, nghe thấy vậy mới đặt đồ trong tay xuống.
"Chết thật rồi?" Đông Vân ngẩng đầu, lông mày hơi nhíu lại: "Yếu đuối thế sao? Rốt cuộc các người đã làm gì thế hả?"
Trước giờ cô ta đều đích thân đi theo từng lịch trình của Thượng Diệu Chi vì để đề phòng anh ta ngoài lúc đóng phim giao lưu với người khác.
Đông Vân không cho phép Thương Diệu Chi thoát khỏi sự khống chế của cô ta.
Lần trước ở Hoành Điếm, cô ta nhìn thấy Thương Diệu Chi còn cố tình dừng lại chào hỏi một cô bé, cô ta đã thấy rất khó chịu rồi, cho nên đã bày ra một vài thủ đoạn nhỏ mà giới giải trí hay dùng.
Nhưng không ngờ đến cuối cùng người phải lủi thủi rời đi lại là bản thân cô ta.
Lần này vì là chương trình của công ty mình nên cô ta rất yên tâm, vì vậy mới không bám theo.
"Tổng Giám đốc Đông, chuyện này thật sự không thể trách chúng tôi được." Tổng đạo diễn mím môi, có phần không dám trả lời: "Khi cậu ấy ngã xuống, chúng tôi còn tưởng cậu ấy đang đùa với chúng tôi, ai biết là, là..."
"Rầm!"
Đông Vân đập thật mạnh lên mặt bàn, giận dữ quát lên: "Đùa? Cho dù các người nghĩ là đang đùa đi chăng nữa thì đội y tế đi theo đầu?"
Tổng đạo diễn rụt cổ lại, không lên tiếng.
Ông ta cũng không thể nói là, tổ chương trình vì để tiết kiệm chi phí, nên không bố trí đội y tế chuyên nghiệp, chỉ kéo một vài hộ lý của phòng khám tư qua.
Lúc Thương Diệu Chi ngất đi, mấy hộ lý này còn đang đứng bên bờ hồ cắn hạt dưa.
Là do nhân viên công tác của bọn họ thấy Thương Diệu Chi đã gần mười phút rồi mà còn chưa dậy, ý thức được đó không phải là trò đùa, mới vội vàng gọi mấy hộ lý kia tới.
Ở hiện trường hoàn toàn không có nhân viên y tế đích thực.
Nhưng cho dù có đi chăng nữa thì lúc ấy thật sự cũng không còn kịp.
Thời gian cấp cứu vàng chỉ có 4 phút.
Những chuyện này, bọn họ căn bản không dám công khai nói trên Weibo.
"Được rồi." Đông Vân nhìn bộ dạng của tổng đạo diễn, cũng đã đoán được đại khái chuyện xảy ra: "Tôi không muốn nghe, chuyện này là do các người gây ra thì các người cũng đừng mong dùng mấy lời thanh minh để bưng bít cho qua, vẫn phải nghĩ cách xem xử lý thế nào đi."
"Tổng Giám đốc Đông, chắc chắn chỉ có thể coi là sự cố thôi." Tổng đạo diễn lúc này đã cuống lên: "Mỗi năm có đến mấy trăm nghìn người đột tử, tình trạng này rất phổ biến."
Những Thương Diệu Chi là Ảnh đế, còn là thần tượng đồng fan số một trên Weibo, ảnh hưởng quá lớn.
Chỉ riêng nhóm fan hâm mộ của anh ta thôi, cho dù toàn thể Tinh Thần Ngu Lạc ra mặt thì cũng không đủ sức chống lại.
Đông Vân rất mất kiên nhẫn: "Bên phía bệnh viện đã ra thông báo chưa?" "Ra rồi." Tổng đạo diễn dè dặt nói: "Lúc 9 giờ đã ra thông báo, nói hơn 6 giờ thì người đã không còn sống nữa, chúng tôi đã cố đè hạt search xuống nhưng không đè nổi."
Đông Vân day day huyệt Thái Dương, cũng không ngờ mọi chuyện lại tệ hại như thế này.
Thấy hợp đồng giữa Thương Diệu Chi và Tinh Thần Ngu Lạc đã sắp đến kỳ hạn, cô ta rất cuống, còn đang nghĩ nhất định phải giữ được Thương Diệu Chi ở lại Tinh Thần Ngu Lạc.
"Lát nữa công ty sẽ phối hợp với các ông đăng cáo phó." Đông Vân: "Sau đó, bảo mấy người cùng tham gia chương trình ngậm chặt miệng lại cho tôi, không muốn đắc tội với Tinh Thần Ngu Lạc thì không được để lọt một chữ nào ra bên ngoài."
Nghe đến đây, tổng đạo diễn thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta vốn tưởng Thương Diệu Chi là con át chủ bài của Tinh Thần Ngu Lạc, lại được Đông Vân sủng ái, chuyện này kiểu gì cũng giảng tai họa xuống đầu bọn họ.
Cũng còn may.
"An ủi người nhà." Đông Vân ngừng lại một lát, giơ tay gõ lên mặt bàn, giọng điệu không nghe ra được bất kỳ cảm xúc gì, cô ta lạnh nhạt nói:
"Ngoài ra đẩy hết chuyện này lên Truyền thông Sơ Quang."
Người c. h. ế. t thì cũng đã c. h. ế. t rồi, không thể hồi sinh.
Vậy thì tất nhiên phải tối đa hóa lợi ích lân cuối cùng.
***
Bên này.
Bệnh viện Tổng hợp Tân Cảng.
Trên giường bệnh đã phủ một tấm vải trắng che đi di thể.
Người đại diện không dám nhìn, sợ nhìn rồi sẽ không chịu đựng được.
Anh ta cố kiềm chế cảm xúc đang cuộn trào trong lòng, nhỏ giọng hỏi:
"Cô Doanh, có, có cửu được không?" Thực ra người đại diện cũng không ôm quá nhiều hy vọng.
Anh ta cũng biết, người đã c. h. ế. t thì không còn cách nào cứu vãn.
Huống hồ, đây còn là chuyện xảy ra mấy tiếng trước rồi.
Doanh Tử Khâm hỏi anh ta: "Túi gầm mà tôi đưa cho anh ta có thường xuyên đeo bên người không?"
Người đại diện ngẩn ra, có phần không hiểu vì sao cô lại hỏi tới chuyện này, nhưng vẫn vội vàng đáp: "Có đeo, đang ở trong túi áo sơ mi của Diệu Chi." Doanh Tử Khâm gật đầu: "Lúc ghi hình tiết mục cũng đeo chứ?" "Có lẽ vậy." Người đại diện khẳng định: "Tiết mục Diệu Chi tham gia là xe đạp địa hình, không thay áo trên." "Tốt." Lông mày của Doanh Tử Khâm hơi giãn ra: "Anh lấy cái túi gấm đó ra đây đi." Nghe thấy vậy, người đại diện mới bước lên trước, miễn cưỡng kéo một góc tấm vải trắng, nhanh tay lấy chiếc túi nhỏ ra ngoài.
Doanh Tử Khâm quan sát một lát, lại lấy ra một chiếc túi gấm khác trong túi của mình:
"Đeo cái này lên cho anh ta."
Tuy người đại diện cảm thấy rất hoang mang, nhưng vẫn làm theo những gì cô bảo.
Doanh Tử Khâm nhìn chiếc túi nhỏ cô đưa cho Thương Diệu Chi lúc trước, dường như đang nghĩ ngợi gì đó: "Mười phút sau xem thử xem, tim có đập lại hay không."
Câu nói này khiến người đại diện đứng hình tại chỗ.
Mãi một lúc lâu sau, anh ta mới tỉnh táo lại: "Ý của cô Doanh là, vẫn có thể cứu được ư?"
"Ừm, anh ta may mắn đấy." Doanh Tử Khâm cũng không nói gì nhiều, chỉ nói ngắn gọn: "Trụ được rồi." Sau khi cô dùng bài Tarot tính toán ra thời điểm tử vong của Thượng Diệu Chi, cô đã đưa cho anh ta chiếc túi gấm này.
Bên trong túi gấm là ít bã thuốc còn lại của phần thuốc có dùng cho ông cụ Phó, nhưng bởi vì dược liệu rất quý giá cho nên được tính vẫn còn.
Chỉ cần thường xuyên đem theo bên mình thì có thể bảo vệ tâm mạch, dự phòng trước biển cổ.
Thời điểm tử vong của Thượng Diệu Chi đã được định sẵn từ trước.
Không thể chen vào cũng không thể nhắc nhở anh ta đừng tham gia chương trình này.
Bởi vì cho dù anh ta không tham gia chương trình này thì vào thời điểm đó, anh ta vẫn sẽ xảy ra chuyện.
Cho nên, điều cô có thể làm nhiều nhất chỉ là đưa túi gấm này cho anh ta, bảo anh ta thường xuyên đeo bên người.
Có thể vượt qua được điểm tử vong này hay không, còn phải dựa vào bản thân anh ta.
"Nhưng, nhưng mà..." Người đại diện vẫn còn đang choáng váng: "Bác sĩ nói, lúc 6 giờ hơn là Diệu Chi đã, đã..." Anh ta không cách nào nói tiếp được những lời phía sau.
"Đúng thế, khi đó đúng là anh ta đã không còn sống nữa." Doanh Tử Khâm hằng giọng điệu bộ thản nhiên: "Nhưng giờ thì anh ta đã không sao nữa rồi." Thời điểm tử vong đã qua, con đường làm ngôi sao của Thượng Diệu Chi sau này mới thật sự là xán lạn huy hoàng.
Người đại diện vội vã chạy tới bên giường bệnh, thò tay đo thử thân nhiệt của Thượng Diệu Chi.
Anh ta kinh ngạc phát hiện, cơ thể của Thượng Diệu Chi không chuyển lạnh.
Những chuyện trước mắt khiến người đại diện không thể lý giải nổi, anh ta run rẩy móc điện thoại ra:
"Tôi phải mau chóng thông báo với fan hâm mộ của cậu ấy một tiếng..."
"Đừng vội." Doanh Tử Khâm cắt lời anh ta: "Đã không sao rồi, nhưng có thể tỉnh lại hay không thì vẫn còn là ẩn số, đợi anh ta tỉnh lại rồi nói cũng không muộn." "Đúng đúng đúng, là do tôi đã quá kích động.
Người đại diện lau nước mắt, thanh âm nghẹn ngào: "Tôi còn giấu người nhà cậu ấy, nhà cậu ấy chỉ có độc một đứa con là cậu ấy thôi, khổ quá đi mất thôi." Nói rồi, vẻ mặt anh ta lại trở nên giận dữ "Chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy được."
Doanh Tử Khâm quay sang nhìn anh ta: "Vậy anh định làm thế nào?"
Người đại diện ngẩn ra, một lát sau, anh ta lẩm bẩm: "Tôi chẳng làm được gì cả."
Đằng sau Tinh Thần Ngu Lạc là giới hào môn ở Để đô.
Bọn họ có thể làm được gì chứ?
"Xem tình hình của anh ta trước đã." Doanh Tử Khâm liếc nhìn thời gian: "Nếu có gì bất thường, thì cứ gọi điện cho tôi."
"Vâng vâng vâng, thật cảm ơn cô Doanh quả." Người đại diện vội vàng tiến cô đi.
Sau đó anh ta đóng cửa phòng bệnh lại, một mình ngồi trước giường của Thượng Diệu Chi.
Vào thời điểm quan trọng này, anh ta không dám để cho người ngoài biết, sợ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Còn về phía tổ chương trình của Ngôi sao mạo hiểm, hai tiếng đồng hồ sau bài thanh minh đầu tiên, lúc 3 giờ chiều, bọn họ lại đăng một bài nữa.
"@Ngôi sao mạo hiểm V: Vô cùng thương tiếc báo tin, trải qua sáu tiếng đồng hồ cấp cứu, Ảnh đế Thương vẫn rời xa chúng ta, tổ chương trình cũng xin được chia sẻ nỗi đau thương vô hạn này, mong mọi người bớt đau buồn."
"Tinh Thần Ngu Lạc V: Công ty sẽ chăm sóc cha mẹ của Ảnh đế Thương, xin mọi người yên tâm."
← Ch. 145 | Ch. 147 → |