← Ch.142 | Ch.144 → |
"Nói không chừng người ta muốn biểu diễn hết thì sao? Lộ Vi đã nói tre già măng mọc rồi mà, em gái không biểu diễn cả bài "Thánh Chiến" và "Bài Ca Firenze" là không xong đâu nhé."
"Được rồi, được rồi, đừng nói nữa, nói nữa em gái lại định kiện chúng ta thì sao." Vi Vera Holtz quá thần bí, rõ ràng là một nghệ sĩ dương cầm có tiếng trong lịch sử âm nhạc châu Âu nhưng lại không để lại một bức chân dung nào.
Sự thần bí này cũng đã thu hút sự chú ý của hậu thể.
Con người đều có trí tò mò, càng là những thứ bí ẩn, con người càng muốn vén bức màn bí mật ấy.
Tuy nhiên đáng tiếc, một vài nhà sử học của châu Âu cũng chưa đào được dữ liệu gì mới.
Lịch sử ghi chép rằng Vera Holtz có hai người thầy, cũng là hai nghệ sĩ dương cầm đỉnh cao thời bấy giờ.
Khúc dương cầm khó số một thế giới do một thầy âm nhạc của Vera Holtz sáng tác.
Nhưng trong các tập bút ký mà hai bậc thầy âm nhạc ấy để lại không hề có ghi chép gì liên quan đến người học trò này của họ.
Sạch sẽ đến mức dường như trên thế giới chưa từng tồn tại người tên Vera Holtz này.
Ngoài bản nhạc "Mặt trời và Mặt trăng" ai ai cũng biết, Vera Holtz còn để lại hai ca khúc khác.
"Thánh Chiến" và "Bài Ca Firenze".
Hai bản nhạc này đồng thời cũng là các bản nhạc dương cầm khó nhất trên thế giới.
Độ khó của "Thánh Chiển" còn cao hơn hà "Mặt trời và Mặt trăng", cũng bởi vì không có nhạc phổ chính gốc nên đến nay mới chỉ có hai nghệ sĩ dương cầm từng biểu diễn ca khúc này.
Còn "Bài Ca Firenze" thì chưa từng được biểu diễn bao giờ.
Khi Doanh Lộ Vi đánh bóng tên tuổi cho mình là "Vera Holtz" tiếp theo cũng không dám nhắc đến hai khúc dương cầm "Thánh Chiển" và "Bài Ca Firenze".
Cô ta sợ fan kích động quá bắt cô ta biểu diễn hai bài này dẫn đến việc cô ta bị lật thuyền.
Đối với cô ta bài "Mặt trời và Mặt trăng" đã khó đến vậy rồi, Doanh Lộ Vi thật không dám tưởng tượng "Thánh Chiển" và "Bài Ca Firenze" còn khó đến mức nào nữa.
Độ khó của ba bản nhạc dương cầm do Vera Holtz sáng tác ai ai cũng biết.
Bình luận kia vừa đăng, bình luận trả lời phía dưới đã ngập tràn.
"Chỉ là người qua đường vì thấy tên của Vera Holtz nên mới bấm vào, mọi người có biết "Thành Chiến" khó đến mức nào không? Nếu không thì làm sao có thể lôi bản dương cầm "Thánh Chiến" vào đây nói mà không thấy ngượng?"
"Bổ sung thêm cho lầu trên, trong lịch sử có ghi chép cảm hứng để sáng tác Thánh Chiến là từ Kinh Thánh, tổng cộng có tất cả ba chương.
Chương một viết Thượng Để tạo ra thiên sứ, thiên đàng sinh sống rất bình lặng.
Chương hại kể về Thượng Để dẫn một con người tên là Adam đến trước toàn thể thiên sứ và phong y làm Thánh Tử, đồng thời lệnh cho các thiên sứ khác hành lễ trước y.
Nhưng đại thiên sứ Lucifer bất tuần, từ chối thần phục Thánh Tử, thống lĩnh một phần ba thiên sứ phải bồi thiên đàng, khai chiến với Thượng Đế.
Chương ba miêu tả về con đường sa ngã của Lucifer từ một đại thiên sứ trở thành ma vương chốn địa ngục, đoạn nhạc của chương này là phần đau thương nhất cũng là đoạn kết của cả bản nhạc.
Kỳ thật "Thánh Chiến" được châu Âu tôn sùng hơn, vị trí của bản nhạc này trong giới âm nhạc cũng cao hơn hẳn "Mặt trời và Mặt trăng"."
"Không xong rồi, đọc xong đoạn miêu tả này mà tôi dựng tóc gáy, mặc dù tôi không hiểu về dương cầm nhưng thực sự phải công nhận Vera Holtz có tài năng thiên bẩm." "Cho nên độ khó của Thánh Chiến không đơn giản nằm ở việc biểu diễn mà còn nằm ở việc liệu nghệ sĩ biểu diễn có tạo ra cái khí thế ấy hay không, có nằm giữ được hay không, tôi thấy cái tài khoản quang dưỡng lão chở làm phiền này còn không biết bài "Thánh Chiển" nói về cái gì mà đòi biểu diễn? Nực cười."
"Thứ cho tôi nói thẳng, người duy nhất trên thế giới có thể biểu diễn cả ba bài "Mặt trời và Mặt trăng", "Thánh Chiến" và "Bài Ca Firenze" chỉ có chính Vera thôi, không thể nào, không thể nào đâu."
Có người qua đường gia nhập, các fan trung thành của Doanh Lộ Vi càng như được tiếp thêm sức mạnh, ý chí chiến đấu tăng cao.
Có điều, có vết xe đổ khi trước nên bọn họ cũng không dám tấn công tài khoản của Doanh Tử Khâm, chỉ dám núp bóng trong Weibo của Doanh Lộ Vi làm càn.
Đây đúng là kết quả mà Doanh Lộ Vi muốn.
Sau khi thoát khỏi Weibo, cô ta ngoảnh đầu nhìn sang quản lý đứng bên cạnh: "Thư mời đã gửi đi hết chưa? Có ai nhận lời đến không?"
"Đã gửi đi rồi, tuy nhiên trước mắt vẫn chưa có ai trả lời." Quản lý thở dài: "Lộ Vì, cô cũng biết buổi biểu diễn lần này là điểm khởi đầu để có tiền thân vào giới âm nhạc quốc tế, những người chúng ta mời đều là các nhà âm nhạc có uy tín của nước Hoa.
Tính tình của họ quái đản lắm, lại kiêu ngạo, không phải cứ mời là họ sẽ đồng ý đâu."
"Cũng phải." Doanh Lộ Vi cau mày, như nhở đến gì đó: "Hay nói thế này với họ đi."
Cô ta nghiêng đầu, nhỏ giọng thì thầm vài câu.
Quản lý ngạc nhiên nói: "Như vậy có được không? Ngộ nhỡ ảnh hưởng đến cô thì sao?" "Không đâu." Doanh Lộ Vi nhếch mép không hề bận tâm, vô cùng khinh thường: "Anh nghĩ Doanh Tử Khâm có thể chơi được bản nhạc gì ra hồn à? Tôi biết rất rõ trình độ của nó, bài Canon còn đánh bập bà bập bę."
"Còn bà chị dâu của tôi coi trọng nhất là thể diện, vì thể diện mà cái gì chị ta cũng dám vứt bỏ, anh nói xem nếu chị ta thấy Doanh Tử Khâm bẽ mặt ở buổi biểu diễn thì sẽ có biểu cảm như thế nào?"
Doanh Lộ Vì chỉ cần nghĩ thôi đã không nhịn được cười.
Quản lý không hiểu những người khác của nhà họ Doanh, nghe cô ta nói thế cũng gật đầu: "Được, tôi sẽ đi gửi lại thư mời lần nữa." Đây là cơ hội trở mình cuối cùng của bọn họ rồi.
***
Ông cụ Chung vẫn luôn theo dõi Doanh Lộ V.
Không phải ông không muốn đối phó với nhà họ Doanh mà là do ông bị Doanh Tử Khâm ngăn cản.
Vì những năm gần đây nhà họ Chung không bằng nhà họ Doanh nên cô không muốn ảnh hưởng đến ông cụ Chung.
Tuy vậy nhờ sự việc Thập Phương Giới bị trộm lần trước mà chuyện Tập đoàn Chung thị đuổi kịp Tập đoàn Doanh thị cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Sau khi đọc được dòng Weibo kia của Doanh Lộ Vi, ông cụ Chung đã tức lắm rồi: "Khá khen cho đóa sen trắng lâu năm, ả lại dám làm ra chuyện để tiện thể này."
Ông đang định đùng đùng nổi giận đi tới nhà họ Doanh, chợt một chiếc ly đặt trước mặt: "Ông ngoại, ông uống nước đi, đừng giận nữa." "Tử Khâm, cháu không được đến buổi biểu diễn này." Ông cụ Chung tức tối: "Nếu cháu mà đi thì lại đúng như ý á hoa sen trắng kia." "Không sao." Doanh Tử Khâm điểm nhiên nói: "Cháu tự nguyện đi."
"Tự nguyện?" Ông cụ Chung đeo kính lão lên, nhìn cô với vẻ lo lắng: "Tử Khâm, có phải cháu tức quá hóa điên rồi không?" ".." Doanh Tử Khâm vẫn bình thản: "Cháu không thích bị cô ta lợi dụng tên tuổi làm bàn đạp cho sự nổi tiếng của cô ta."
Ông cụ Chung ngớ người ra, ông không hiểu câu này có ý gì.
Không phải Doanh Lộ vi lợi dụng tên tuổi của Vera Holtz ư? "Thôi vậy, cháu đã quyết định rồi, ông ngoại cũng không thể can thiệp." Ông cụ Chung ngẫm nghĩ: "Ông ngoại quen biết vài nghệ sĩ dương cầm, bây giờ ông sẽ gọi họ tới để giúp cháu luyện tập."
***
Bệnh viện Thiệu Nhân.
Doanh Tử Khâm chỉ có nhiều nhất mỗi tuần ba buổi tối đến bệnh viện Thiệu Nhân.
Cô ngồi trong văn phòng riêng mà viện trưởng đã chuẩn bị cho cô, trên bàn bày một bộ bài Tarot.
Đây là bộ bài mà cô mua được ở chợ đen, không được xem như bài Tarot chính tông nhưng nó quý ở chỗ là một bộ bài Tarot thật.
Nhờ vào bộ bài Tarot mà cô có thể thư thả hơn một chút, cô sẽ bói được một số việc lớn mà không cần sử dụng đến năng lực thần toán.
Tuy vậy, bài Tarot cũng không thể sử dụng nhiều lần cùng một lúc, như vậy sẽ làm giảm sút năng lực bói toán của bài Tarot.
Có cuộc gọi nội bộ, là phòng chuyên gia: "Cô Doanh, anh Thương đến tái khám ạ."
"Báo anh ta trực tiếp vào là được."
Năm phút sau, có tiếng gõ cửa.
Sau khi được sự đồng ý, Thương Diệu Chi mới đẩy cửa bước vào.
Tháng năm đã lập hạ rồi mà anh ta vẫn quẩn kín như bưng.
Nào mũ, nào kính, nào khăn, không để lộ tí nào.
Đến lúc bước vào phòng anh ta mới cởi bỏ lớp ngụy trang.
Sau khi điều hòa hơi thở, Thương Diệu Chi lại cảm ơn: "Cô Doanh, cảm ơn cô, sau khi uống thuốc của cô, cổ họng tôi đã khỏe hơn rất nhiều."
"Khách sáo rồi, trả tiền là được."
"..."
Thương Diệu Chi lúc này mới chú ý thấy bộ bài Tarot trên bàn, hơi bất ngờ nói: "Đây là bài Tarot ư?"
"Ừ." Doanh Tử Khâm ngẩng lên: "Chọn ba tẩm không?"
Thương Diệu Chi ngập ngừng một lát.
Thật ra đa phần người trong giới giải trí cũng hơi mê tín.
Có một số nghệ sĩ vì muốn được nổi tiếng mà đặc biệt mời các thầy phong thủy về, đổi tên để thay đổi sự nghiệp của mình.
Không thể không nói cũng có một số người thành công.
"Tùy ý chọn."
Doanh Tử Khâm dựa lưng vào ghế xoay, hơi nhướng mày: "Không cần nặng lòng lắm đâu." Thương Diệu Chi nghe thể bật cười: "Cô Doanh cũng giống như cháu gái của tôi vậy, thích những thứ như thế này."
Anh ta cũng thật thà quá đi.
Bây giờ chơi bài Tarot chỉ là một thú vui.
Doanh Tử Khâm không nói gì, chỉ ra dấu ý bảo anh chọn bài.
Thương Diệu Chi giơ tay định bụng chọn bừa một lá bài, đang để tay là là phía trên bộ bài thì đột nhiên có một lá bài bị hút vào lòng bàn tay anh ta.
Anh ta ngơ ngác: "Có tĩnh điện sao?"
"Không phải tĩnh điện." Doanh Tử Khâm nói giọng đều đều: "Mà đó là lá bài của anh."
Thương Diệu Chi ngừng một lát, không nói gì thêm, đưa lá bài cho cô gái.
Song điều khiến anh ta nghi hoặc là hai lá bài tiếp theo, thay vì nói đó là do anh ta chọn thì chi bằng nói hai lá bài này đều tự động dính vào lòng bàn tay anh ta giống như lá bài đầu tiên,
Vừa hay ba lá bài.
Doanh Tử Khâm liếc một cái, bắt đầu lật các lá bài.
Thương Diệu Chi chú ý thấy phương pháp bói của cô không giống những người bói bài Tarot khác.
Thông thường khi bói bài Tarot người ta cần bày trận bài.
Tuần tự lật bài, trước sau trái phải và ngược chiều hoặc cùng chiều kim đồng hồ của mỗi trận bài đều có yêu cầu một cách nghiêm ngặt.
Tuy nhiên cô gái lại trực tiếp lật bài mà không cần trận bài, cũng không hỏi anh ta muốn bói gì.
Trong mắt người chơi bài Tarot, làm vậy là làm bừa.
Nhưng Thương Diệu Chi vẫn ngồi xem rất chăm chú.
Doanh Tử Khâm lật trước hai lá bài, khẽ gật đầu.
Sau đó cô lật lá bài cuối cùng.
Ánh mắt đột nhiên sững sờ.
← Ch. 142 | Ch. 144 → |