← Ch.08 | Ch.10 → |
Một tên bắt đầu cười khẩy. Rhone mỉm cười. Tên ngu ngốc đó không nhận ra Lyon vẫn đang giữ ưu thế.
Tên to béo ở giữa đột ngột quét lưỡi dao ngang người Lyon. Gót giày của chàng móc trúng phía dưới cằm gã. Cú đánh khiến gã bị hất lên đủ cao để Lyon có thể nện một cú đấm vào háng gã. Kẻ tấn công bị bất tỉnh trước khi rơi xuống sàn.
Hai tên còn lại đồng loạt xông lên đúng lúc một tên khác đang lao lên bậc cửa. Rhone nghe tiếng bước chân liền lao tới đá sập cửa lại. Một tiếng rú đau đớn xuyên qua cửa cho thấy Rhone đã hành động cực kỳ kịp thời.
Rhone không rời mắt khỏi Lyon. Dù đã được chứng kiến chàng chiến đấu trước đó, nhưng sức mạnh của Lyon vẫn khiến anh ấn tượng. Lyon dùng khuỷu tay thúc mạnh vào hàm một tên trong khi kéo tay một tên khác. Khi nghe tiếng xương kêu răng rắc, Rhone biết Lyon đã bẻ gãy cổ tay gã. Ba thân thể nằm rải rác trên lối đi khi Lyon dừng tay."Mở cửa ra, Rhone."
"Chết tiệt, thậm chí cậu còn không thở dốc tí nào", Rhone làu bàu, mở cửa rồi tránh ra một bên khi Lyon nhẹ nhàng nhấc từng tên lên và ném ra đường."Chúng ta phối hợp thật ăn ý", Rhone bình luận.
"Chúng ta sao?"
"Mình nhìn, còn cậu thực hiện", Rhone giải thích."Hiểu chưa."
"Chuyện gì xảy ra với Splickler thế? Hắn ta đi vào lối cửa sau hay đã trốn thoát rồi?"
Lyon cười toe toét, rồi hất đầu về đống người đang nằm dưới bậc cửa."Splickler nằm dưới cùng. Mình nghĩ có lẽ cậu đã làm gãy mũi hắn khi dập cửa đấy."
"Vậy là mình đã hoàn thành nhiệm vụ", Rhone tuyên bố, vênh mặt lên dương dương tự đắc.
Lyon bắt đầu cười to, vỗ mạnh vào Rhone rồi quay lại nhìn Christina đang đứng giữa lối đi.
Trông Christina như thể vừa nhìn thấy ma. Khuôn mặt trắng bệch và đôi mắt mở to kinh hãi. Trái tim Lyon đập loạn lên. Chúa ơi, hẳn nàng đã chứng kiến trận đánh. Chàng bước một bước về phía nàng nhưng chợt khựng lại khi nàng lùi lại.
Chàng cảm thấy như vừa bại trận. Nàng sợ hãi. Lạy Chúa, chàng muốn bảo vệ chứ không phải làm Christina kinh sợ.
Đột nhiên Christina chạy tới, lao bổ vào vòng tay Lyon khiến hai người gần như ngã soài xuống sàn. Lyon không hiểu tại sao Christina lại thay đổi thái độ, nhưng đồng thời cũng rất cảm ơn Chúa. Sự nhẹ nhõm đã xóa đi vẻ cứng nhắc trong dáng đứng. Lyon ôm chặt và tựa cằm lên đỉnh đầu nàng, thở dài."Ta sẽ không bao giờ hiểu được em, đúng không?"
"Em rất vui mừng vì chàng không giận dữ với em."
Giọng nàng nghẹn ngào, nhưng chàng vẫn nghe rõ."Tại sao ta phải giận dữ với em?"
"Vì em đã không giữ lời hứa", Christina nhắc."Em đã rời khỏi chỗ để mở cửa cho Rhone."
Lyon liếc về phía bạn."Mình nhớ rõ rành rành là đã bảo cậu về nhà cơ mà."
Chàng cau mày, rồi bất ngờ chú ý tới dáng vẻ của bạn."Chuyện gì xảy ra với cậu thế. Mình nhớ là cậu không tham gia trận đánh mà."
"Một rủi ro nho nhỏ", Rhone đáp.
"Anh ấy ngã xuống hàng rào", Christina giải thích, mỉm cười trước vẻ lúng túng hiện rõ trên mặt Rhone. Ồ, anh thực sự đang đỏ mặt.
"Hàng rào?" Lyon ngờ vực.
"Mình nghĩ sẽ đi bộ về nhà. Xe của cậu có lẽ vẫn đang đậu trước cửa nhà mình, Lyon. Mình sẽ bảo người đánh xe mang lại cho cậu. Chúc buổi tối tốt lành, công chúa Christina."
"Ngài thực sự không nên đi bộ. Lyon, chàng nên..."
"Để cậu ta đi bộ. Chỉ một quãng ngắn thôi mà", Lyon cắt ngang.
Christina không tranh cãi thêm. Ai đó sẽ phải mang xe lại đây, và nàng muốn Rhone làm việc đó hơn vì nàng có thể có vài phút riêng tư với Lyon.
"Cảm ơn vì sự giúp đỡ của ngài, Rhone. Lyon, chàng định làm gì với những kẻ đang nằm lộn xộn trước cửa nhà em? Và nếu em không nhầm thì còn một hoặc hai tên ở phía sau nữa phải không?"
"Hai tên", Lyon đáp."Ta đã ném chúng ra ngoài"
"Chúng sẽ tỉnh lại và tự bò về nhà thôi", Rhone tham gia."Tất nhiên, trừ phi cậu..."
"Mình không làm thế", Lyon nói.
"Không làm gì?" Christina hỏi.
"Giết chúng", Rhone đáp.
"Rhone, đừng làm cô ấy sợ", Lyon lên tiếng.
"Ôi trời, em hy vọng là không. Hãy nhìn đống đố vỡ này xem" Christina kêu lên thảng thốt nhưng bởi 1ý do hoàn toàn khác. Cả Lyon và Rhone đều bật cười.
"Tại sao cô không khóc hay đại loại thế?" Rhone hỏi.
"Tôi nên thế sao?"
"Không, Christina, em không nên làm thế", Lyon nói."Nào, đừng thắc mắc nữa."
"Cô không đi giày à, Christina?" Rhone chợt buột miệng.
"Đi đường cẩn thận nhé", Christina đáp, phớt lờ nhận xét về việc mình đi chân trần."Đừng để ai nhìn thấy cánh tay quấn băng của ngài. Họ có thể sẽ chú ý đấy."
Sau khi chốt cửa, Christina quay lại tìm Lyon và nhận ra chàng đã đi đến nửa cầu thang với sải chân hai bước một."Chàng đang đi đâu thế?"
"Đi tắm rửa", Lyon đáp vọng lại."Không có sẵn nước nóng trong phòng em sao, Christina?"
Lyon đã đi khuất trước khi nàng kịp trả lời. Christina vội vàng chạy theo.
Khi bắt kịp, nàng ước mình nên đợi bên dưới. Lyon đã cởi phăng áo sơ mi, cúi xuống bồn và đang vốc nước lên rửa mặt và hai tay.
Christina đột nhiên bị choáng ngợp bởi vóc dáng của Lyon. Nàng có thể nhận ra sức mạnh tiềm ẩn trong cơ bắp ở tay và vai; một đám lông tơ màu vàng nhạt phủ kín trước ngực, biến thành một đường nhỏ hẹp kéo dài qua lớp bụng rắn chắc rồi đột ngột biến mất dưới đai quần. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này nên bị cuốn hút mạnh mẽ và băn khoăn không biết cảm giác thế nào nếu lúc này được ôm trong vòng tay chàng.
Lyon với lấy khăn lau. Christina liền giật lấy cái khăn bằng vải lanh và bắt đầu lau khô mặt cho chàng."Da chàng bị rám nắng, Lyon. Chàng đã cởi trần làm việc dưới ánh mặt trời, đúng không?", và hỏi.
"Khi ở trên tàu của mình, ta thường xuyên làm vậy", Lyon trả lời.
"Chàng có một con tàu sao?" Christina hỏi, giọng rất hào hứng.
"Đã từng có", Lyon chữa lại."Nó đã bị cháy, nhưng ta đang định đóng một chiếc khác."
"Bằng hai tay của chàng sao, Lyon?"
Lyon mỉm cười."'Không, em yêu. Ta sẽ thuê người làm việc đó."
"Em thích con tàu mà em đã đi khi tới nước Anh. Em không thích ở dưới boong tàu. Cảm giác như bị giam cầm", nàng nhún vai thừa nhận.
Giọng nói run rẩy. Tay nàng cũng vậy khi bắt đầu lau xuống vai. Có một vài dấu vết vinh quang trên người, và khi nhìn thấy những vết sẹo đẹp đẽ đó, trái tim nàng đập nhanh hơn.
Lần đầu tiên trong đời, Lyon cảm thấy thực sự bối rối. Christina là một người phụ nữ xinh đẹp, trong khi người chàng đầy vết sẹo. Chúng nhắc nhở về quá khứ đen tối, Lyon nghĩ, nhưng những vết sẹo xấu xí đó chưa bao giờ làm chàng bận tâm cho đến lúc này.
"Ta hứa sẽ đưa nàng lên con tàu mới của mình", chàng nghe thấy giọng mình vang lên.
"Em thực sự thích điều đó, Lyon", Christina đáp, làm rơi chiếc khăn xuống nền nhà khi dịu dàng lần theo vết sẹo dài, cong cong trên ngực chàng."Chàng thật điển trai", Christina thì thầm.
"Cả người ta đầy rẫy những vết nhơ", Lyon thầm thì đáp lại. Giọng nói nghe khàn khàn khó chịu.
"Ồ không, đó là minh chứng của lòng dũng cảm. Chúng rất đẹp"
Nàng ngước lên, nhìn thẳng vào mắt chàng và Lyon nghĩ mình sẽ không bao giờ quen với vẻ đẹp ấy.
"Chúng ta nên quay xuống dưới nhà." Dù nói vậy nhưng chàng lại kéo nàng vào vòng tay mình. Chúa cứu giúp, chàng không thể ngăn mình lại. Nhận thức được đang ở một mình cùng Christina, rằng thực tế họ đang ở trong phòng ngủ đã quét sạch những ý nghĩ quân tử ra khỏi đầu.
"Chàng sẽ hôn em trước khi chúng ta đi xuống chứ?", nàng hỏi.
Lyon nghĩ trông Christina như đã thực sự được hôn rồi. Đôi má phớt hồng và cặp mắt trở lại màu xanh thẳm.
Hiển nhiên người phụ nữ này không nhận thức được sự nguy hiểm của bản thân. Và nếu biết được những suy nghĩ hoang dại đang gào thét trong đầu chàng, hẳn khuôn mặt nàng sẽ trở nên trắng bệch như tờ giấy.
Nàng tin tưởng chàng, sẽ không yêu cầu chàng hôn mình nếu không tin tưởng. Lyon sẽ phải kiềm chế bản năng của mình. Đúng thế, chàng sẽ là một người đàn ông lịch thiệp.
Một nụ hôn chắc chắn sẽ không làm tổn thương Christina. Chàng đã muốn được ôm nàng trong tay ngay khi cuộc chiến kết thúc. Cơn giận dữ như dòng dung nham nóng chảy cuồn cuộn trong huyết quản. Ôi, rồi lại thèm muốn nàng, với đam mê nguyên thủy khiến chàng run rẩy.
Và khi nàng lùi lại tránh xa. Ký ức đột nhiên khiến chàng giật mình.
"Christina, em có sợ ta không?"
Nàng nhận thấy Lyon rất nghiêm túc. Ánh mắt lo lắng đã nói lên tất cả. Câu hỏi thật kỳ lạ."Tại sao chàng nghĩ là em sợ chàng?", nàng hỏi, cố nhịn cười. Trông Lyon có vẻ cực kỳ quan tâm.
"Sau trận đánh, khi em tránh xa ta..."
Rồi nàng không nhịn được, bật cười to."Lyon, cuộc ẩu đả nho nhỏ em vừa chứng kiến không thể gọi là trận đánh được... và chàng thực sự nghĩ là em sợ sao?"
Chàng hết sức ngạc nhiên bởi nhận xét đó nên lập tức bào chữa."À, ta thừa nhận mình cũng không cho rằng đó là một trận chiến, nhưng khi em nhìn ta với ánh mắt khiếp sợ, tự nhiên ta nghĩ là em bị kinh hãi. Quỷ tha ma bắt, Christina, hầu hết phụ nữ đều rất lo sợ."
Khi kết thúc câu nói, Lyon đột ngột chuyển từ giọng nói bình thản sang tiếng làu bà cáu kỉnh.
"Em có nghĩa vụ phải khóc sao, Lyon? Em xin lỗi nếu khiến chàng thất vọng, nhưng em vẫn hiểu rõ mọi luật lệ của chàng."
"Em có thể khiến ngay cả một con vịt cũng trở nên ngớ ngẩn", chàng thông báo.
Bởi Lyon đang cười toe toét nên Christina quyết định không để lộ sự bực bội của mình."Chàng là người đàn ông khó hiểu nhất", nàng nhận xét."Em phải ghi nhớ trong đầu chàng là người Anh."
Sự cám dỗ hết sức khó cưỡng. Trước khi kịp cúi xuống, nàng đã vươn tay chạm vào ngực chàng. Hơi ấm từ lớp da tỏa ra rất dễ chịu dưới ngón tay, đám lông tơ xoăn tít mềm mại.
"Em không sợ chàng, Lyon", Christina thì thầm, lảng tránh ánh mắt Lyon."Em chưa bao giờ sợ hãi chàng. Tại sao phải làm thế chứ? Chàng là một người đàn ông rộng lượng, lịch thiệp."
Hầu tước không biết phải trả lời thế nào. Giọng nói đầy tôn sùng. Tất nhiên, nàng đã nhầm. Chàng chưa bao giờ là người rộng lượng hay lịch thiệp cả. Nhưng, con người có thể thay đổi. Lyon quyết tâm sẽ trở thành bất cứ thứ gì, bất cứ ai mà Christina muốn. Vì Chúa, nếu nàng nghĩ chàng là người lịch thiệp, vậy thì chàng sẽ lịch thiệp.
"Chàng là một chiến binh thực thụ phải không, Lyon?"
"Em muốn ta như vậy sao?", chàng bối rối hỏi.
"Ồ, vâng", Christina trả lời, táo bạo ngước nhanh lên.
"Chiến binh không phải là người lịch thiệp", Lyon nhắc nhở.
Nàng không muốn tranh cãi về đề tài này bởi biết chàng không hiểu. Lyon đã nhầm nhưng sẽ rất thô lỗ nếu nàng chỉnh sửa. Tay đặt lên cổ chàng, lùa các ngón tay vào mái tóc xoăn
Christina cảm giác Lyon vừa rùng mình, các cơ bắp cứng lại.
Lyon muốn trả lời nhưng chắc chắn giọng nói sẽ phản bội lại mình.
Sự đụng chạm khiến chàng xao lãng.
Lịch thiệp, chàng cảnh cáo bản thân, ta phải tử tế. Rồi đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán nàng. Christina nhắm mắt và thở dài khuyến khích. Lyon hôn lên sống mũi lấm tấm tàn nhang và cuối cùng chạm tới môi nàng.
Đó thực sự là một nụ hôn dịu dàng. Ngọt ngào. Không đòi hỏi.
Cho đến khi lưỡi nàng chạm vào lưỡi chàng. Sự ham muốn bừng lên mãnh liệt bên trong Lyon. Cảm giác này quá say mê, quá áp đảo, chàng quên hết mọi ý nghĩ về sự dịu dàng. Lưỡi chàng thâm nhập vào bên trong khuôn miệng ấm áp của Christina, nhấm nháp, thăm dò và lôi kéo.
Khi Christina kéo chàng lại gần hơn, đòi hỏi của chàng mạnh mẽ tới nỗi tất cả những gì chàng nghĩ đến là lấp đầy nàng... hoàn toàn.
Christina không phản dối. Không, lời rên rỉ nhẹ nhàng cho biết nàng không muốn dừng lại. Hông nàng cọ sát vào phần đàn ông của Lyon. Chàng biết hành động của nàng hoàn toàn bản năng, nhưng cách nàng từ từ uốn cong người dán vào chàng khiến Lyon trở nên hoang dã. Nàng cảm nhận rất tốt, rất chính xác.
Lyon dứt môi ra với một tiếng rên rỉ khàn khàn."Ta muốn làm tình với em, Christina", và thì thầm vào tai nàng."Nếu chúng ta không dừng lại, nó sẽ xảy ra bây giờ"
Christina ngã đầu ra sau khi Lyon trút cơn mưa của những nụ hôn ướt át xuống cổ nàng. Hai tay vẫn quấn lấy tóc chàng, siết chặt lôi kéo, van nài.
Chàng biết mình đã sớm không kiềm chế được nên cố gắng tách mình ra khỏi sự thèm muốn."Chúa ơi, Christina tránh xa khỏi ta. Ngay lập tức."
Tránh xa? Chúa kính mến, nàng còn không thể đứng vững. Tất cả mọi bộ phận trên cơ thể đều phản ứng với sự đụng chạm của người đàn ông này. Nàng có thể nhận ra sự giận dữ trong giọng nói, sự căng thẳng trong cái ôm mạnh mẽ. Tâm trí cố gắng không hiểu nhầm phản ứng của chàng."Em không muốn dừng lại, Lyon."
Christina biết chàng nghe thấy lời nói của mình. Lyon nắm lấy hai vai nàng, siết chặt đến khi nàng đau đớn. Christina nhìn thẳng vào mắt chàng, nhìn thấy niềm khao khát trong đó. Sự mãnh liệt của chàng nhấn chìm, xóa sạch khả năng suy nghĩ logic của nàng.
"Em có biết em vừa nói gì với ta không?"
Nàng trả lời bằng cách duy nhất mình biết. Christina sử dụng cơ thể của mình để cho chàng thấy sự chấp thuận, cố tình áp sát vào Lyon lần nữa, kéo đầu chàng ngả về phía mình.
Christina hôn chàng nồng nàn khiến mọi giác quan của Lyon quay cuồng. Lúc đầy Lyon quá choáng váng bởi sự táo bạo của nàng, nhưng nhanh chóng trở thành kẻ xâm chiếm lần nữa.
Chàng muốn làm nàng hài lòng hoàn toàn và xóa sạch ký ức về những gã đàn ông khác ra khỏi đầu. Christina sẽ thuộc về chàng từ bây giờ và mãi mãi.
Lyon lúng túng với các móc khóa sau lưng, miệng chàng gắn chặt vào miệng nàng. Chợt Christina nghe tiếng váy bị xé rách. Đột nhiên chàng kéo tay nàng ra, rồi giật mạnh khiến chiếc váy bị rách hoàn toàn và rơi xuống sàn nhà.
Không còn lớp vải nào ngăn cản ánh mắt nữa. Chàng lùi lại ngắm nhìn Christina lộng lẫy trước mặt, hai tay nàng xuôi xuống cạnh sườn.
Cơ thể Christina thuộc về chàng. Chàng là con sư tử đực của nàng. Christina chấp nhận sự thực này, nhắc đi nhắc lại trong đầu, cố gắng vượt qua sự xấu hổ và nỗi sợ hãi.
Nàng không thể che giấu cơ thể... hay trái tim mình
Cả hai đều thuộc về Lyon.
Ánh mắt Lyon ngấu nghiến quét khắp người nàng. Cơ thể cực kỳ hoàn hảo, vô cùng, vô cùng quyến rũ. Làn da mềm mại, mịn màng như kem dưới ánh nến. Bộ ngực vun cao, tròn đầy, căng cứng. Hai nhũ hoa thẳng đứng, đòi hỏi những cái vuốt ve. Vòng eo thon thả, cái bụng phẳng lì và phần hông mảnh khảnh.
Nàng hấp dẫn không thể cưỡng được.
Và nàng là của chàng.
Lyon run rẩy khi vươn tới và kéo Christina vào vòng tay mình.
Christina thở hổn hển khi bộ ngực trần của mình chạm vào ngực chàng. Lớp lông tơ trên ngực chàng kích thích, làn da ấm áp sưởi ấm và cách chàng kiềm chế sức mạnh khi ôm nàng gần sát vào mình khiến Christina quên hết thảy mọi lo lắng. Nàng rất ngây thơ với đàn ông, đúng thế, nhưng biết chắc chắn nếu mình khóc, Lyon sẽ nhẹ nhàng.
Nàng hôn vào cổ Lyon, nơi có thể nhận ra mạch máu đang đập dồn dập, và tựa đầu vào hõm vai, hít hà hương vị đàn ông tuyệt vời, chờ đợi chàng hướng dẫn phải làm gì tiếp theo.
Lyon chậm rãi cởi sợi ruy băng ở đuôi tóc, rồi tháo từng lớp mái tóc mượt mà lượn sóng cho đến khi một tấm vải được dệt bằng ánh sáng mặt trời phủ trùm lên tấm lưng trần. Chàng bế nàng lên và đi về phía chiếc giường, chỉ dừng lại để kéo màn ra rồi đặt nàng vào giữa.
Christina cố phản đối và nói với chàng rằng nhiệm vụ của mình là cởi đồ ra cho chàng, nhưng Lyon đã hất tung giày và tất của mình ra. Giọng nói của nàng bị nghẹn trong cổ khi chàng cởi bỏ nốt phần trang phục còn lại, và tất cả những gì nàng có thể làm là chiêm ngưỡng với vẻ thán phục.
Chàng là chiến binh cừ khôi nhất mà nàng từng biết. Sức mạnh cuồn cuộn chảy trong cơ bắp ở chân và tay. Cặp đùi rắn chắc, mạnh mẽ và rất hấp dẫn. Phần đàn ông đầy đặn, căng cứng và khi bước tới nằm đè lên nàng, Christina hoàn toàn bản năng mở rộng cơ thể chào đón. Chàng đặt phần cứng nhắc của mình vào giữa hai đùi nàng. Christina không thể chấp nhận kích cỡ của chàng trước khi chàng chiếm lấy môi nàng bằng một nụ hôn nóng bỏng khác.
Christina quặp chặt hai chân quanh eo Lyon. Miệng chàng chưa bao giờ tuyệt vời và cái lưỡi chưa bao giờ kích thích như vậy. Hai tay không chịu yên, luôn vuốt ve, âu yếm mang lại từng luồng run rẩy thích thú. Hai chân họ quấn vào nhau và khi miệng Lyon chuyển tới mơn trớn bộ ngực thì các ngón chân nàng cong lên cọ sát vào chân chàng. Tiếng rên rỉ thỏa mãn khiến chàng càng cuồng nhiệt. Hai tay chàng xoa nắn bầu ngực trong khi miệng cuốn lấy nhũ hoa kia rồi chuyển sang bên còn lại. Cuối cùng Lyon bắt đầu mút chặt ngực nàng, một luồng cảm giác nóng chảy thiêu đốt bên trong cơ thể.
Hông Christina di chuyển không ngừng, cọ xát với phần cứng nhắc của Lyon. Nàng muốn chạm vào Lyon, muốn tôn sùng cơ thể chàng giống như chàng đang làm với mình, nhưng những cảm giác đang tràn ngập trong nàng quá mới mẻ, quá chân thực. Christina chỉ có thể bám chặt vào chàng và rên rỉ cầu xin.
Tay Lyon đặt giữa hai đùi và khiêu khích làn da nhạy cảm. Những ngón tay điêu luyện nhanh chóng khiến nàng trở nên hoang dã với ham muốn mãnh liệt, mơn trớn điểm gợi cảm được bảo vệ bởi lớp lông xoăn mềm đến khi nàng trở nên ẩm ướt với khát khao dữ dội. Ngón tay chàng thâm nhập vào phần cơ thể chật khít ngay lúc lưỡi trượt vào miệng nàng.
Lyon có thể cảm nhận được hơi ấm lạ thường bên trong. Chàng gần như không thể kiềm chế được bởi Christina cuồng nhiệt đáp ứng lại sự thâm nhập, không thể chờ lâu hơn nữa, biết rằng mình sẽ sớm bị mất kiểm soát. Lyon cảnh báo bản thân không được vội vàng ngay cả khi cặp đùi đã tách hai chân nàng ra xa.
"Từ giây phút này em thuộc về ta, Christina. Bây giờ và mãi mãi."
Chàng vào trong bằng một cú thúc mau lẹ, mạnh mẽ, hai tay nâng hông nàng lên để thâm nhập hoàn toàn.
Christina là một trinh nữ. Một nhận thức muộn màng. Lúc này Lyon đã được bao bọc toàn bộ trong cơ thể nàng. Chàng hít một hơi thật sâu và cố không chuyển động. Sự nỗ lực gần như giết chết Lyon. Christina quá nóng bỏng, chặt khít, nàng vừa vặn một cách hoàn hảo.
Tim chàng đập thình thịch trong lồng ngực. Hơi thở phập phồng, đứt quãng."Tại sao em không nói cho ta biết?", cuối cùng Lyon hỏi, chống khuỷu tay xuống và nâng người lên nhìn vào mắt nàng. Chúa ơi, nàng không thể nói nổi. Chàng đã khiến nàng đau chăng? "Tại sao em không cho ta biết em chưa từng ngủ với người đàn ông nào trước đây?", Lyon hỏi lại, ôm lấy khuôn mặt nàng trong lòng bàn tay.
"Xin chàng, Lyon, đừng giận dữ với em", Christina thì thầm.
Christina biết mình sắp khóc, ánh mắt dữ dội của Lyon khiến nàng sợ hãi. Thân thể nàng vẫn đang đau nhói bởi sự xâm nhập và mọi cơ bắp đều đang tê rần, căng cứng."Em xin lỗi đã khiến chàng thất vọng", giọng nói rời rạc."Nhưng em không muốn chàng dừng lại. Làm ơn, liệu chàng có thể thất vọng sau được không?"
"Ta không thất vọng", Lyon đáp."Mà ngược lại, ta rất hài lòng." Chàng cố giữ giọng nhẹ nhàng, âu yếm. Điều này thật hết sức khó khăn, vì phần căng cứng đang đòi hỏi được giải phóng và tất cả điều chàng muốn là phóng hạt giống của mình vào cơ thể Christina.
Nhưng trước tiên muốn chắc chắn đã hoàn toàn thỏa mãn."Ta sẽ cố gắng không làm em đau, Christina."
"Chàng đã làm rồi."
"Ôi, Chúa ơi, ta xin lỗi. Ta sẽ dừng lại", Lyon hứa hẹn dù biết rõ là mình không thể.
"Không", Christina phản đối. Móng tay cắm chặt vào vai Lyon và giữ chàng bên trong mình."Nó sẽ dần trở nên tốt hơn, đúng không?"
Lyon chuyển động, rên rỉ vì những khoái cảm nhận được."Em có thích không?", chàng hỏi.
"Ôi có", Christina đáp, cong hông lên áp sát vào để chàng vào sâu bên trong mình hơn."Chàng có thích không?"
Có lẽ chàng đã gật đầu nhưng nàng đang chìm đắm trong những làn sóng cuồng nhiệt nên không nhận ra. Miệng Lyon lại ngấu nghiến trên miệng Christina, thu hút toàn bộ sự chú ý của nàng.
Lyon cố gắng nhẹ nhàng hơn, nhưng nàng lại khiến điều đó thành không thể. Nàng chuyển động không ngừng nghỉ, đòi hỏi, gấp gáp. Sự tự chủ của Lyon dần tan rã.
"Chậm thôi em yêu, đừng để ta làm đau em."
"Lyon!"
"Christina, tại sao em lại khiến ta nghĩ rằng em đã từng ngủ với người đàn ông khác?"
Lyon nằm dài trên giường, hai tay đặt sau đầu. Christina vừa cuộn mình vào cạnh người Lyon, một chân gác qua đùi chàng. Khuôn mặt gối lên ngực chàng."Khiến chàng nghĩ?", nàng hỏi lại.
"Em hiểu ý ta mà", Lyon đáp, phớt lờ giọng điệu cười cợt của Christina.
"Dường như không cần phải tranh cãi về điều đó. Chàng đã có sẵn định kiến rồi. Ngoài ra, dù sao lúc đó chàng cùng sẽ không tin sự thật đâu"
"Có lẽ ta sẽ tin em", chàng phản đối nhưng biết rõ là mình đang nói dối. Không, Lyon sẽ không tin.
"Tại sao chàng lại nghĩ em đã từng..."
"Vì cách em hôn ta", Lyon cười toe toét, giải thích.
"Có chuyện gì với cách em hôn chàng? Em chỉ bắt chước chàng thôi."
"Ồ không, không vấn đề gì, em yêu. Ta thích sự... nhiệt tình của em."
"Cảm ơn chàng, Lyon", Christina trả lời sau khi liếc nhìn một cái sắc lẻm để xem Lyon có đang đùa cợt mình không."Em cũng thích cách chàng hôn em."
"Em còn bắt chước những gì nữa?" Lyon hỏi. Bởi đang chòng ghẹo nên chàng rất bất ngờ trước câu trả lời."Ồ, mọi thứ. Chàng biết không, em học theo rất giỏi, nhất là khi đã thích."
"Ta xin lỗi đã làm em đau, Christina", Lyon thì thầm."Nếu em cho ta biết em vẫn còn trinh trắng, ta sẽ khiến em dễ chịu hơn."
Lyon cảm thấy có chút tội lỗi, nhưng cũng vô cùng kiêu ngạo. Christina đã thuộc về chàng. Lyon không nhận ra tính sở hữu của mình cao như thế nào. Chàng muốn tin rằng Christina sẽ không dâng hiến cho mình trừ khi yêu chàng.
Chàng biết Christina đã lên đỉnh. Chúa ơi, nàng gọi tên chàng to tới mức người đi đường có thể nghe thấy. Nụ cười tự mãn nở trên môi. Christina không phải là bông hoa nhỏ mỏng manh như chàng vẫn nghĩ. Khi cần, nàng cực kỳ phóng túng. Hoang dại. Hoàn toàn không kiềm chế. Và cũng rất ồn ào, Lyon thừa nhận. Tai chàng vẫn vang vang những tiếng kêu gợi cảm. Lyon nghĩ mình chưa bao giờ sung sướng hơn. Không, Christian hoàn toàn không kìm nén. Khắp người chàng đầy vết xước chứng minh cho điều đó.
Lúc này điều chàng muốn nghe nàng nói là sự thật trong sâu thẳm trái tim, muốn nàng thú nhận mình yêu chàng nhiều thế nào.
Lyon thở ra một hơi dài. Chàng vừa hành động như thể một gã trai tơ trong đêm tân hôn. Ngập ngừng. Nóng nảy.
"Lyon, tất cả đàn ông nước Anh đều có lông trên cơ thể giống như này sao?"
Câu hỏi kéo Lyon ra khỏi những suy nghĩ vẩn vơ.
"Một số có, một số thì không", chàng trả lời với một cái nhún vai mạnh tới nỗi suýt hất Christina ra khỏi ngực."Em chưa bao giờ nhìn thấy ngài Summerton ở trần sao, em yêu?", chàng trêu đùa.
"Ai cơ?"
Lyon không định nhắc nhỡ lần nữa. Nếu người phụ nữ này không thể nhớ được lời nói dối của mình thì chắc chắn chàng sẽ không giúp đỡ. Lyon đột nhiên cảm thấy bực bội và biết đó là lỗi của mình khi khơi ra lời nói dối đó, nhưng không quan trọng."Christina, bây giờ chúng ta đã gần gũi với nhau, em không được bịa đặt thêm bất kỳ câu chuyện nào nữa. Ta muốn biết mọi thứ về em", Lyon nói thêm, giọng nghiêm khắc hơn mình tưởng."Không quan trọng quá khứ của em thế nào, ta vẫn sẽ che chở em."
Christina không muốn trả lời, cũng không muốn nói dối lần nữa... không phải lúc này. Một niềm hạnh phúc ấm áp vẫn tràn ngập trái tim. Lyon quả là một người tình dịu dàng."Lyon em có làm chàng thỏa mãn không?", Christina hỏi, vuốt ve ngực Lyon nhằm làm chàng phân tâm.
"Vô cùng thỏa mãn", chàng trả lời, giữ tay Christina lại khi gần chạm tới rốn mình."Em yêu, nói cho ta về..."
"Tại sao chàng không hỏi rằng mình có làm em hài lòng không?", nàng hỏi, giật tay ra khỏi tay Lyon.
"Không."
"Tại sao không?"
Lyon hít một hơi thật sâu, có thể cảm nhận cơ thể mình đang dần căng cứng."Bởi vì ta biết ta làm em hài lòng", chàng nghiến răng."Christina, dừng lại. Nó quá sớm với em. Chúng ta không thể làm tình lần nữa"
Tay Christina chạm vào phần đàn ông của chàng, chặn lại lời phản đối. Lyon buông ra lời rên rỉ trầm đục. Tay rơi xuống cạnh sườn khi nàng bắt dầu đặt những nụ hôn ẩm ướt lên chiếc bụng săn chắc. Nàng di chuyển chậm chạp để thưởng thức người tình lâu hơn.
"Dừng lại", Lyon ra lệnh.
Chàng nắm tóc kéo nàng ra, quấn chúng trong tay để thu hút sự chú ý."Nếu em muốn chơi đùa thì tốt nhất nên đợi tới ngày mai", chàng cảnh báo."Một người đàn ông có thể làm chuyện đó rất nhiều lần, Christina."
"Bao nhiêu lần?", nàng thầm thì. Miệng Christina đang ở rất gần phần căng cứng của chàng. Lyon kéo nàng trở lại ngực mình."Chúng ta chỉ có đêm nay thôi", nàng phản đối.
"Không, Christina", Lyon nói."Chúng ta có cả một đời."
Christina không trả lời nhưng biết chàng đã sai. Đôi mắt ngập nước khi nàng quay mặt đi. Christina gần như tuyệt vọng chạm vào chàng lần nữa, thưởng thức tất cả hương vị của chàng. Ký ức về Lyon sẽ sống cùng nàng... mãi mãi.
Nàng hạ thấp đầu xuống bụng chàng lần nữa và hôn ở đó, rồi tiếp theo là cặp đùi và cuối cùng là phần ở giữa chúng.
Mùi thơm cũng hấp dẫn như hương vị của chàng. Tuy nhiên Christina chỉ mất vài phút để khám phá mọi bí mật về chàng, trước khi Lyon kéo nàng đè lên mình. Lyon hôn nàng ngấu nghiến khi xoay nàng nằm nghiêng ra. Christina quàng chân qua đùi, cầu xin chàng hãy vào trong nàng bằng cả miệng và tay.
Nàng đã rất sẵn sàng. Lyon rùng mình khi tiến vào sự ẩm ướt ngọt ngào giữa hai đùi nàng. Chàng từ từ thâm nhập vào sự ấm áp, giữ chặt hông, kiên quyết không để nàng tự làm đau mình bởi nôn nóng đẩy lại mình quá nhanh chóng.
Nàng cắn chặt vai Lyon để trả đũa, còn Lyon khiến Christina trở nên loạn trí. Chàng từ từ vào sâu bên trong, rồi chậm rãi rút ra. Đó là một cảm giác đau đớn tuyệt vời. Dữ dội.
Chàng có sự kiên trì và dẻo dai của một chiến binh. Nàng nghĩ mình có thể chịu đựng sự tra tấn ngọt ngào này suốt cuộc đời. Nhưng Lyon lại thông thạo các cách thức làm tình hơn nàng rất nhiều. Khi tay chàng trượt vào giữa và chạm vào nơi ấm nóng, nàng đã hoàn toàn mất tự chủ.
Sự thỏa mãn là không thể tưởng tượng được, nó thiêu đốt nàng. Christina bám chặt lấy Lyon, áp mặt vào cổ, hai mắt nhắm nghiền bởi cảm giác bỏng cháy đang lan tỏa khắp toàn thân.
Lyon không thể kiểm soát lâu hơn. Những cú thúc trở nên mạnh mẽ. Khi Christina cong người áp vào Lyon, cơ thể siết chặt quanh chàng một cách bản năng, chàng đã hoàn toàn giải phóng bản thân. Sự tác động của cơn cực khoái khiến chàng bàng hoàng. Lyon cảm thấy thỏa mãn từ trong sâu thẳm tâm hồn.
Chàng cực kỳ thư thái.
Vài phút dài trôi qua trước khi nhịp tim dần chậm lại hay hơi thở bớt gấp gáp, chàng hài lòng định ra khỏi nàng.
Christina đang khóc. Đột nhiên Lyon cảm thấy nước mắt rơi trên vai mình. Nhận thức này khiến chàng sửng sốt thoát khỏi cơn mơ màng."Christina?", Lyon thì thầm, ôm Christina chặt hơn."Ta lại khiến em bị đau à?"
"Không."
"Em ổn chứ?"
Nàng gật đầu trên má chàng.
"Vậy sao em lại khóc?"
Nếu Lyon không quá quan tâm như thế, có lẽ Christina sẽ kiềm chế được bản thân. Lúc này thì không cần phải khóc âm thầm nữa, vì chàng đã biết nàng đang khóc, nàng bỗng òa lên, than vãn và không đàng hoàng như một mụ già da đỏ điên khùng.
Lyon cảm thấy khiếp sợ, xoay Christina nằm ngửa ra, vén những sợi tóc đang vương trên má và nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng."Nói ta nghe, em yêu. Chuyện gì thế?"
"Không có gì."
Đó là một câu trả lời buồn cười, tất nhiên, nhưng Lyon kiên nhẫn."Ta thực sự không làm đau em chứ?", Lyon hỏi, không thể giấu nổi sự lo sợ."Làm ơn, Christina. Đừng khóc nữa và nói cho ta biết chuyện gì xảy ra."
"Không."
Lyon thở dài mạnh tới nỗi thổi bay những giọt nước mắt trên má nàng. Lyon áp tay vào má, ngón tay cái vuốt ve làn da mềm mại phía dưới cằm."Ta sẽ không nhúc nhích cho đến khi em nói cho ta chuyện gì khiến em phiền lòng, Christina. Dì em sẽ phát hiện chúng ta trong tình trạng này khi bà ta trở về vào tuần tới."
Nàng biết Lyon sẽ làm như vậy. Gương mặt thể hiện rõ vẻ bướng bỉnh. Quai hàm bạnh ra.
"Em chưa từng trải qua cảm xúc mà chàng vừa mang đến cho em, Lyon. Nó khiến em sợ hãi", nàng thú nhận.
Nàng lại bắt đầu khóc. Chúa lòng lành, làm sao nàng có thể rời xa Lyon đây? Sự thật này là quá sức chịu đựng. Thật đáng xấu hổ. Lyon có thể đã yêu nàng. Không, nàng lắc đầu phủ định. Chàng yêu một nàng công chúa.
"Christina, em là một cô gái trinh trắng. Tất nhiên là em cảm thấy sợ", chàng nói."Lần tới sẽ không khiến em khiếp sợ đâu. Ta hứa đấy, em yêu."
"Nhưng sẽ không có lần tới đâu", Christina rền rĩ, đẩy vai Lyon ra. Chàng lập tức nâng người lên và lăn sang bên cạnh.
"Tất nhiên lần tới sẽ vào lúc khác", chàng nói."Trước tiên chúng ta sẽ kết hôn, nhanh nhất có thể. Em có nghe ta nói gì không?"
Lyon phải gắt lên. Christina đang khóc ầm ĩ nên chàng biết sẽ không nghe thấy gì nếu nói với âm lượng bình thường.
"Nhưng chàng đã nói sẽ không cưới em."
À, thì ra nguyên nhân là vậy."Ta đã thay đổi ý định", Lyon thông báo, mỉm cười bởi đã hiểu rõ nỗi lo lắng thực sự của Christina. Đồng thời cũng rất hài lòng với bản thân.
Chúa ơi, chàng vừa nói từ kết hôn mà không tái mặt. Thậm chí khôi hài hơn là chàng còn thực sự muốn cưới nàng.
Sự thay đổi này khiến Lyon sững sờ.
Christina cố gắng ngồi dậy, hất mái tóc ra sau vai khi quay lại nhìn Lyon. Nàng nhìn chàng hồi lâu và cố gắng đưa ra một lời giải thích dễ hiểu nhất. Cuối cùng Christina quyết định sẽ nói ít nhất có thể.
"Em cũng đã thay đổi ý định. Em sẽ không lấy chàng."
Christina nhảy xuống giường trước khi Lyon kịp tóm nàng lại, rồi nhanh chóng mở tủ lấy một bộ đồ ngủ mới."Lúc đầu em nghĩ mình có thể, bởi biết chàng sẽ khiến thời gian em ở nước Anh dễ dàng hơn, nhưng lúc đó em nghĩ mình có thể rời xa chàng."
"Chết tiệt Christina, nếu đây là một trò chơi của em thì ta yêu cầu em dừng lại ngay."
"Đây không phải là một trò chơi", Christina phản đối, buộc sợi dây lưng ngang eo, dừng lại để lau nước mắt đang giàn giụa trên má rồi lùi lại đứng cạnh chân giường. Nàng cúi đầu xuống, nói nhỏ, "Chàng muốn cưới công chúa Christina. Không phải em".
"Em thật vô lý", Lyon lầm bầm rồi rời khỏi giường và bước tới bên cạnh.
Chàng không có ý tưởng rõ rệt nào về thứ đang diễn ra trong đầu người con gái này, và tự nhủ điều đó không quan trọng.
"Em có thể nói dối ta bất kỳ điều gì em muốn, nhưng cách em dâng hiến bản thân cho ta là rất chân thành. Em muốn ta cũng nhiều như ta muốn em vậy."
Lyon định kéo Christina lại gần nhưng lời nói của nàng khiến chàng khựng lại.
"Điều đó không quan trọng."
Giọng nói đượm buồn khiến cõi lòng chàng tan nát."Đây không phải là một trò chơi, đúng không? Em thực sự nghĩ rằng mình sẽ không kết hôn với ta sao?"
"Em không thể."
Câu trả lời ngắn gọn làm chàng giận tím gan."Cái quái gì khiến em không thể. Chúng ta sẽ kết hôn, Christina, ngay khi ta thu xếp xong. Chúa chứng giám, nếu em còn lắc đầu lần nữa thì ta sẽ đánh em đấy."
"Chàng không cần hét lên với em", Christina nói."Mọi chuyện gần như rất rõ ràng, Lyon. Chúng ta đều quá mệt mỏi vì chuyện này."
"Vậy tại sao em lại đề nghị ta kết hôn với em", chàng hỏi, "Rồi lại thay đổi ý định?".
"Vì em nghĩ mình có thể cưới chàng một thời gian ngắn và rồi..."
"Hôn nhân là mãi mãi, Christina."
"Đó là theo luật của chàng, không phải của em", nàng trả lời rồi bước lùi lại tránh xa Lyon."Em quá mệt mỏi để tiếp tục câu chuyện đêm nay, và e rằng chàng sẽ không bao giờ hiểu được..."
Lyon rướn tới ôm Christina vào ngực, hai tay vòng quanh eo nàng."Trước khi chúng ta làm tình, em có biết là em sẽ không cưới ta không?"
Christina nhắm nghiền mắt bởi sự giận dữ trong giọng Lyon."Chàng đã từ chối đề nghị của em", rồi nói."Và có, em đã biết em sẽ không cưới chàng."
"Vậy tại sao em lại dâng hiến sự trinh trắng cho ta?", chàng hỏi đầy ngờ vực.
"Chàng đã chiến đấu vì danh dự của em. Chàng đã bảo vệ em", nàng trả lời.
Lyon tức điên lên bởi giọng điệu khó hiểu của Christina. Nàng làm như thể chàng cần phải hiểu vậy."Chết tiệt bất kỳ kẻ nào may mắn khác..."
"Không, em sẽ không ngủ với bất kỳ gã đàn ông nước Anh nào khác. Định mệnh của chúng ta là..."
"Định mệnh của em là trở thành vợ ta, hiểu chưa Christina?", chàng gầm lên.
Christina rời đi, thật ngạc nhiên là Lyon lại để nàng làm vậy."Em ghét nước Anh, chàng có hiểu không?", nàng hét lên."Em không thể sống nổi ở đây. Mọi người hết sức xa lạ. Họ chạy từ cái hộp nhỏ xíu này sang cái hộp khác. Và quá đông đúc, mọi người không có chỗ để thở. Em không thể..."
"Những cái hộp nhỏ xíu là gì?" Lyon hỏi.
"Những cái nhà, Lyon. Thậm chí chẳng có ai ở bên ngoài hết. Họ chạy nhốn nháo như lũ chuột từ cái này sang cái khác. Em không thể sống như thế. Em không thở được. Và em cũng không thích người Anh. Điều đó đã đủ thành thật chưa Lyon? Chàng có cho rằng em ngớ ngẩn không? Có lẽ em thực sự điên khùng giống mẹ em như mọi người vẫn nghĩ thế."
"Tại sao em lại không thích mọi người?", chàng hỏi. Giọng nói đã trở nên nhẹ nhàng hơn, Christina nghĩ có lẽ chàng thực sự cho rằng mình đang bị mất trí.
"Em không thích cách họ cư xử", nàng tuyên bố."Phụ nữ thì có nhân tình sau khi đã trịnh trọng thề thốt với bạn đời. Họ đối xử với người già như thể họ là đồ bỏ đi. Đó là điều xấu xa nhất", Christina nói."Người già cần được tôn trọng, không phải bị quên lãng. Và những đứa trẻ nữa, Lyon. Em đã nghe kể về những đứa trẻ dù chưa từng nhìn thấy chúng. Các bà mẹ nhốt con mình ở nơi gọi là trường học. Họ không hiểu rằng những đứa trẻ là trái tim của gia đình sao? Không Lyon, em không thể sống nổi ở nơi như thế này."
Nàng ngừng lại để hít một hơi thật sâu, rồi bất chợt nhận ra Lyon không có vẻ gì là bực bội về những lời mình nói."Tại sao chàng không nổi giận?", nàng hỏi.
Chàng chộp lấy khi Christina cố lùi ra xa lần nữa, vòng tay quanh người và giữ nàng sát người mình."Trước tiên, ta đồng ý với hầu hết với những điều em nói. Thứ hai, trong suốt những lời phản đối giận dữ của mình, em chỉ nói 'bọn họ' chứ không phải 'ta'. Em đã không bao gồm ta cùng với những kẻ khác và em chỉ ghét những người Anh khác nên điều đó khá ổn với ta. Em đã có lần nói ta khác biệt với mọi người. Đó là lý do tại sao em bị hấp dẫn bởi ta, phải không? Điều đó không thành vấn đề." Chàng thở dài nói thêm."Cả em và ta đều là người Anh. Em không thể thay đổi thực tế đó, Christina, cũng như không thể thay đổi thực tế là em thuộc về ta từ giờ phút này."
"Quan trọng nhất là nơi nào trong con người em không giống người Anh, Lyon."
"Vậy nó ở đâu?" Lyon hỏi.
"Trong trái tim em."
Chàng mỉm cười. Christina giống như một đứa trẻ đang đòi hỏi sự an ủi. Christina chợt vùng thoát khỏi tay Lyon, nhìn chàng mỉm cười và có vẻ tức tối."Tại sao chàng dám cười khi em nói những lời từ tận sâu con tim?", nàng hét lên.
"Đúng vậy, ta dám đấy", Lyon cũng hét lên."Ta dám bởi vì đây là lần đầu tiên em hoàn toàn thành thật với ta. Ta dám bởi vì ta đang cố hiểu em, Christina", rồi nói và tiến thêm một bước nữa đầy đe dọa về phía nàng."Ta dám bởi vì ta bỗng nhiên lại quan tâm đến em. Chỉ có Chúa mới biết tại sao, nhưng ta thật sự quan tâm."
Christina quay lưng lại và thông báo."Em sẽ không tiếp tục nói về chuyện này nữa." Christina nhặt quần Lyon lên và ném về phía chàng."Hãy mặc đồ và về nhà đi. Em sợ là chàng sẽ phải đi bộ về nhà vì em không có người hầu để mang xe ngựa lại cho chàng."
Nàng liếc về phía sau và bắt gặp vẻ mặt hoảng hốt của Lyon. Một ý nghĩ lóe lên khiến nàng thở dốc."Xe ngựa của chàng không phải đang đợi trước cửa sao?"
"Ôi, quỷ thật", chàng lẩm bẩm, mặc quần với tốc độ chóng mặt rồi chạy ra khỏi phòng ngủ, vẫn cởi trần, đi chân đất và vẫn còn lẩm bẩm trong tiếng thở.
Christina chạy theo sau."Nếu có ai nhìn thấy xe của chàng... ôi, chắc chắn em không đếm được có bao nhiêu người sẽ nói lại với dì em, đúng không?"
"Em không quan tâm người Anh nghĩ gì mà, nhớ không?" Lyon hét lại phía sau, hất tung cửa, rồi quay lại nhìn bằng ánh mắt cau có."Em đã sống ở trên một con phố chính", chàng nói như thể vị trí ngôi nhà là một lựa chọn có chủ ý nào đó.
Lyon quay lại ra lệnh cho người đánh xe sau khi đưa ra lời buộc tội đó."Hãy về nhà và đánh thức toàn bộ người hầu dậy. Đưa một nửa bọn họ tới đây. Họ sẽ ở đây cùng công chúa Christina đến khi dì cô ấy từ nông thôn quay lại."
Chàng cố tình hét to mệnh lệnh như sợ người đánh xe có thể không nghe được. Bởi vì lúc đó một đoàn xe ngựa đang đi xuôi xuống đã tạo nên hàng loạt tiếng lóc cóc đinh tai.
Chàng biết nên có chút xấu hổ bởi hành động cố ý của mình. Khi liếc thấy chiếc xe ngựa đầu tiên xuất hiện ở góc phố, Lyon vẫy tay bảo người đánh xe đi và đóng cửa lại.
"Vũ hội nhà Thompson hẳn là vừa kết thúc", chàng nhận xét bằng một giọng vô tư, không để ý tới người phụ nữ đang hết sức khiếp sợ nấp sau mình.
Lyon thậm chí còn mỉm cười khi nghe tiếng thở hổn hên, hài lòng vì nàng đã nhận thức được đầy đủ tình huống. Rồi chàng nhoài ra khỏi cửa và vẫy tay với những hành khách còn đang sững sờ trên chiếc xe ngựa đầu tiên.
"Chào buổi tối, Hudson, phu nhân Margaret", chàng hét to, hoàn toàn không để tâm chiếc quần đang mặc mới cài vài cái khuy.
Chàng quay lại nói với Christina qua vai, "Phu nhân Margaret trông như sắp rơi ra khỏi xe vậy, em yêu. Bà ta nhoài cả nửa người ra cửa sổ".
"Lyon, sao chàng có thể?" Christina hỏi, rõ ràng hết sức kinh hoàng bởi hành vi vừa rồi.
"Định mệnh, em yêu."
"Cái gì?"
Chàng vẫy tay với ba chiếc xe nữa trước khi đóng cửa lại."Đó là điều phải làm", và nhận xét."Giờ thì em nói gì về việc không kết hôn với ta nữa, em yêu?"
"Ngài là người trơ trẽn", Christina hét lên khi tìm lại được giọng nói của mình.
"Không, Christina. Ta chỉ vừa khóa chặt số phận của em, có thể nói vậy. Em vẫn tin vào định mệnh, đúng không?"
"Tôi sẽ không kết hôn với ngài cho dù tai tiếng ngài tạo ra như thế nào chăng nữa."
Nếu không quá giận dữ, Christina có thể cố gắng giải thích lần nữa. Nhưng Lyon đang cười toe toét với vẻ mặt chiến thắng, cái nhìn ngạo mạn khiến nàng quyết định giữ lại toàn bộ sự thật.
Chàng làm tiêu tan toàn bộ cơn giận của Christina. Đột nhiên Lyon kéo nàng vào vòng tay mình và hôn nàng say đắm. Cuối cùng, khi được thả ra, nàng đã quá yếu đuối để có thể phản đối.
"Em sẽ kết hôn với ta."
Chàng lại bước lên cầu thang để tìm giày.
Christina nắm chặt tay vịn, nhìn chằm chằm."Ngài nghĩ rằng phá hủy danh tiếng của tôi sẽ là vấn đề sao, Lyon?"
"Đó là một khởi đầu tốt", chàng đáp lại."Hãy nhớ, cái gì đến sẽ đến. Lời em nói đấy, Christina, không phải của ta."
"Tôi sẽ nói cho ngài biết cái gì sẽ đến", nàng gào lên."Tôi sẽ không ở nước Anh lâu để phải quan tâm đến danh tiếng của mình. Ngài không hiểu sao, Lyon? Tôi sẽ về nhà."
Christina biết chàng nghe rõ mình nói gì. Nàng hét to tới nỗi rung cả nhà. Lyon biến mất ở góc tường, nhưng Christina kiên nhẫn chờ đến khi chàng đi xuống và không định đuổi theo lần nữa. Không, nàng biết cuối cùng mình sẽ lại ở trên giường nếu lên theo. Chúa cứu giúp, có thể chính nàng lại là người chủ động đề nghị. Đơn giản là vì Lyon quá hấp dẫn và nàng thì quá yếu ớt để chống lại sức hấp dẫn đó.
Ngoài ra, nàng tự nhủ là mình ghét chàng. Người đàn ông này có tư cách của một con rắn chuông. Chàng đã mặc quần áo đầy đủ khi đi xuống và cũng tảng lờ nàng luôn. Lyon không nói thêm một lời nào cho đến khi xe ngựa quay lại với hai người đàn ông cao lớn và một cô hầu gái mập mạp. Rồi nói chuyện với người hầu và đưa ra những mệnh lệnh của mình.
Christina vô cùng giận dữ với cách xử sự phách lối ấy. Khi Lyon hướng dẫn cho người của mình cách bảo vệ, không cho ai vào nhà mà không có sự cho phép của chàng, nàng quyết định phản đối.
Cái nhìn khiến nàng phải suy nghĩ lại. Lúc này nàng đang thấy một phần con người khác của Lyon. Chàng rất giống Sói Đen khi ông chỉ huy các chiến binh của mình. Lyon cũng rất lạnh lùng, khắt khe, uy quyền. Theo bản năng, Christina biết là không nên tranh cãi lúc này.
Nàng quyết định phớt lờ giống hệt cách chàng phớt lờ mình. Dù sao thì đó cũng chỉ là một cuộc sống ngắn ngủi. Christina nhìn chằm chằm vào lò sưởi, cố giả vờ như những người này không tồn tại, cho đến khi nghe thấy một tiếng nguyền rủa. Nàng quay lại đúng lúc Lyon thả người vào chiếc trường kỷ.
Chàng đã ngồi lên con dao găm của nàng.
"Thật là công bằng", nàng lẩm bẩm khi chàng cầm con dao lên và nhìn chăm chú.
Nàng cố giằng lại vũ khí của mình nhưng Lyon không để nàng lấy được.
"Nó thuộc về tôi", nàng tuyên bố.
"Và em thuộc về ta, nàng chiến binh nhỏ", Lyon bật lại."Bây giờ hãy thừa nhận điều đó đi, Christina. Hoặc thề với Linh Hồn Vĩ Đại, ta sẽ chỉ cho em thấy một chiến binh thực sự dùng dao như thế nào."
Họ trừng mắt nhìn nhau một khoảng thời gian dài, nặng nề."Ngài thực sự không biết mình đang cố nắm bắt điều gì, đúng không? Rất tốt, Lyon. Từ bây giờ - trừ khi ngài thay đổi ý định, tức là - tôi sẽ thuộc về ngài. Ngài đã thỏa mãn chưa?"
Lyon đánh rơi con dao và kéo Christina vào lòng. Rồi tiếp tục cho nàng thấy mình thực sự hài lòng ra sao.
← Ch. 08 | Ch. 10 → |