Vay nóng Homecredit

Truyện:Cô Nàng Lính Đặc Chủng Xinh Đẹp - Chương 072

Cô Nàng Lính Đặc Chủng Xinh Đẹp
Trọn bộ 124 chương
Chương 072
Chuyện ngoài ý muốn
0.00
(0 votes)


Chương (1-124)

Siêu sale Lazada


Biệt thự nhà họ Đoàn, so với biệt thự Thuý Bình Sơn mà Kiều Âu đưa Lam Thiên Tình tới còn to hơn rất nhiều. Đây cũng là chiến công hiển hách của nhà họ Đoàn, đặc biệt vinh dự được Tổng Thống ban tặng cho. Nơi này được trang trí theo kiểu cổ xưa, có chiếc cầu bắc qua, đình đài cổ xưa, chim hót hoa thơm, cỏ thơm lả lướt.

Vì nhà họ Đoàn rất quý trọng các bộ phận vinh quang này, nên mới xây thành một biệt thự, không muốn phá huỷ đi vẻ quý giá và yên tĩnh ở nơi đây, cho nên chọn đây là nhà chính.

Nhìn ra Lam Thiên Tình đang bị tổn thương, hơn nữa Đoàn Hề Trạch lại cực kì cưng chiều cô, trong lúc nhất thời, trừ bỏ căn biệt thự này, ông còn nghĩ sẽ tìm một chỗ ở khác xứng với thương hải di châu (*Thành ngữ: Ý chỉ viên ngọc trai quý giá bị thợ lặn bỏ quên) nhà bọn họ.

Nhìn phong cảnh tuyệt đẹp nơi đây, bóng dáng nho nhỏ của Lam Thiên Tình dựa vào cửa sổ, để mặc tia nắng ấm áp sưởi ấm lòng mình, nhưng trên người thì ấm, sắc mặt thì lạnh.

"Tình Tình, nơi này thật lớn lại đẹp nữa, cậu có muốn ra ngoài đi dạo không?"

Đây vẫn là lần đầu Ngũ Họa Nhu đến một nơi to lớn hoành tráng như thế này, cô suy nghĩ, nơi này ngày xưa chắc là nơi ở của các cô nương xinh đẹp, rất thơ mộng, rất trữ tình!

Cực kì hưng phấn, cô lôi kéo Lam Thiên Tình đi ra ngoài phơi nắng. Biết tâm tình của Lam Thiên Tình không tốt, cho nên lúc Tư Đằng nhắn tin bảo cô nói giúp cho Kiều Âu, Ngũ Họa Nhu làm chủ bản thân, không hề hỏi cô ấy một tiếng, ngón tay nhỏ nhắn bấm một dòng chữ rồi gửi đi.

Gửi tin nhắn xong, trong lòng Ngũ Họa Nhu còn thầm nghĩ: Hừ! Còn muốn tôi nói giúp nữa à? Muốn Tư Đằng và cô chia tay, bây giờ bị Lam Thiên Tình đá, lại khóc nhè, còn có mặt mũi đến tìm cô xin giúp đỡ sao? Cứ tiếp tục khóc đi nhé!

Với thái độ này, Ngũ Họa Nhu và Lam Thiên Tình cùng nhau đi dạo đến một con đường nhỏ đầy đá, cầm thức ăn cho cá ăn, còn chạy vào vườn hoa hái hoa thơm, vui vẻ đùa nghịch đến quên cả trời đất.

Ở trước mặt Lam Thiên Tình, cô không hề đề cập tới Kiều Âu, còn tinh tế quan sát sự thay đổi cảm xúc của Lam Thiên Tình, chỉ cần cô ấy cười tươi một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhìn rất bắt mắt, Ngũ Họa Nhu sẽ tính cả vốn lẫn lãi với Kiều Âu, phân tán lực chú ý của Lam Thiên Tình, khiến cô cười không ngậm được miệng.

Bữa tối của hai cô gái diễn ra trong không khí lãng mạn!

Lam Thiên Tình chỉ nói một câu đơn giản, đầm sen này đẹp nhất, nếu có thể vừa ăn cơm vừa bay nhảy, vừa nói chuyện, hoặc làm những chuyện khác, thì tốt biết mấy.

Vì thế, quản gia của biệt thự làm một cái bè trúc cực kì lớn, sai người đẩy bè trúc xuống dưới, còn có hai cái ghế nhỏ, làm thành một bữa ăn trên bè rất tinh xảo và ngon miệng, hai cô gái nhỏ vừa được ăn những món mình thích vừa ngắm cảnh, còn uống thêm một chút rượu gạo thơm nức.

Ánh trăng uyển chuyển, những ngôi sao lộng lẫy, còn có sắc màu ấm của ánh đèn đường mờ ảo, hai cô gái cứ trôi nổi bồng bềnh ở hồ sen, vừa ngửi mùi thơm của hoa, vừa ăn những món ăn mình thích.

Ngũ Họa Nhu vừa ăn vừa cười, vui vẻ khoa chân múa tay, đôi lúc còn động tình, cuối cùng không nhịn được nữa nói ra một câu:

"Tình Tình, bây giờ so với khi cậu ở cùng Kiều Âu, còn thích thú hơn nhiều!Câu hãy đem toàn bộ những thứ liên quan đến anh ta cho vào quên lãng đi, bây giờ hãy thay đổi thành một con người mới!"

Nói xong, cô phát hiện Lam Thiên Tình lâm vào trạng thái trầm mặc.

Trong lòng Ngũ Họa Nhu biết bản thân sai lầm rồi, cũng không nói thêm cái gì, chỉ vùi đầu lo ăn. Ăn quá ngon rồi!

Bữa tối ãng mạn kết thúc, lúc mọi người kéo hai cô lên, từ bè trúc hai cô gái ngồi lên thảm cỏ, chuẩn bị trở về phòng, xem tivi, sau đó tắm rửa nghỉ ngơi.

Mặc kệ mọi thứ, chỉ trong một ngày mà có nhiều chuyện xảy ra như vậy, kể cả có phải đi huấn luyện quân sự mấy ngày cũng còn tốt hơn. Bây giờ vừa ăn cơm no nên các cô lại cảm thấy uể oải.

Chính là, lúc hai người vừa mới đi đến đại sảnh, quản gia liền đuổi theo, cầm trong tay một cái gì đó, nho nhã lễ phép tiến lên:

"Đại tiểu thư, đây là những thứ lão gia bảo tôi mang đến cho cô xem, lão gia nói, cô nên ngủ một giấc thật ngon, đến sáng ngày mai, ăn sáng xong xuôi, buổi trưa sẽ có người đến dạy học riêng cho đại tiểu thư."

Dạy học?

Lam Thiên Tình nghi hoặc tiếp nhận, mở ra thì thấy: Nghi thức quý tộc, khiêu vũ, piano, quần áo, màu da, kiến thức trang điểm cơ bản.... như vậy và như vậy, còn rất nhiều nữa.

Nhíu mày, đây là cái gì vậy?

Tùy tay nhét vào trong lòng Ngũ Họa Nhu, nói lấy lệ:

"Đã biết."

Nói thật, đối với sự thay đổi này, Lam Thiên Tình hoàn toàn không phản ứng kịp, hơn nữa cô vừa chia tay Kiều Âu, cho nên bây giờ đầu óc của cô rất hỗn loạn, thật phiền chán, nếu không phải Ngũ Họa Nhu luôn vui vẻ ỏ bên cạnh cô, cô đã sớm hậm hực chạy vào trong phòng khoá trái cửa, nhốt mình trong đó, cuộn mình lại, ngây ngốc ngồi, không làm gì hết, chỉ ngồi ngẩn người.

Nhưng mà cô không hề biết, giờ phút này Đoàn Hề Trạch đã sớm nhận định cô là con cháu nhà họ Đoàn, cái gọi là báo cáo kết quả ADN, cũng chỉ là mang cho ông cụ Đoàn xem thôi, cũng không có gì quan trọng.

Ngay tại lúc Lam Thiên Tình và Ngũ Họa Nhu vừa tắm rửa xong, đang dựa sát vào nhau ngồi xem tivi, Đoàn Hề Trạch còn đang ở trong thư phòng của mình, cùng với một thầy xem phong thuỷ, một thầy xem vận mệnh, còn có ba giáo sư khoa học nổi tiếng ở Trung Quốc, đặt cho Lam Thiên Tình một cái tên mới.

Cô là đại tiểu thư nhà họ Đoàn, dựa vào đâu mà phải mang họ nhà người khác? Cứ bận rộn suốt cả một đêm như vậy, cái tên mới của Lam Thiên Tình vẫn chưa được quyết định, có mấy lần, vài người nhất trí, nhưng đến Đoàn Hề Trạch, ông lại cảm thấy không hợp.

Có thể là vì tác dụng của tâm lý, ông cảm thấy mấy năm nay không có đứa nhỏ này ở bên, cứ thấy thiếu thiếu cái gì, bởi vậy, mặc kệ như thế nào, ông đều cảm thấy không tốt.

- - Cô nàng lính đặc biệt xinh đẹp - -

Sáng sớm ánh mặt trời rải đầy khắp ban công nhà họ Bùi. Ở trên sân thượng, một bên đọc báo một bên dùng cơm, đó là thói quen của Bùi Tề Tuyên trong những năm gần đây.

Nhiều năm trước đây, vợ của Bùi Tề Tuyên đã qua đời, Bùi Thanh Đình và Lam Thiên Tình rất giống nhau, đều là những đứa nhỏ không có mẹ. Nhưng mà Bùi Thanh Đình lại may mắn hơn, cô ta có ba là chủ của một gia tộc nằm trong tứ đại gia tộc, bởi vậy từ nhỏ cô đã được hưởng một cuộc sống sung sướng.

Bữa sáng ăn được một nữa, từ dưới ban công đã thấy một bóng dáng lười biếng đang đi lên.

Hai mắt Bùi Tề Tuyên nhíu lại, phóng to âm lượng để người ở dưới cầu thang có thể nghe:

"Buổi sáng tinh mơ thì nên làm gì?"

Bùi Thanh Đình ôm một cái túi nhỏ, xoay người, giống như một tiên nữ xinh đẹp, nhìn một cái đã biết là cô ta tốn rất nhiều tâm tư vào việc trang điểm.

"Ba ba, Kiều Lộ đã trở lại, cô ấy bảo con qua biệt thự nhà họ Kiều nói chuyện với cô ấy!"

Tối hôm qua, trong QQ Kiều Lộ nói với Bùi Thanh Đình chuyện Kiều Âu và Lam Thiên Tình chia tay, còn nói bây giờ Kiều Âu cực kỳ trống rỗng, muốn cô ta sang an ủi. Bùi Thanh Đình vừa nghe, lập tức tinh thần tỉnh táo, vì thế mới sáng sớm đã dậy chuẩn bị mọi thứ tinh tươm, trang điểm xinh đẹp mới ra khỏi cửa.

Dĩ nhiên, Bùi Tề Tuyên biết con gái của mình đang suy nghĩ cái gì, ông đặt tờ báo xuống cái bàn nhỏ, trầm giọng nói:

"Đến thư phòng của ba!"

Bùi thanh Đình bĩu môi, nhìn ông dứt khoát đứng dậy, đành phải xoay người theo sau.

Trong thư phòng của Bùi Tề Tuyên, chung quanh tràn ngập những bức vẽ về cảnh sông nước, những thứ này hình như không hợp với một thương nhân như ông cho lắm, nhưng là, ông quả thật có sở thích khác với những thương nhân khác.

Trên vách tường có rất nhiều bức họa quý báu, đương nhiên cũng có những tác phẩm tranh chữ do ông tự tay viết vào lúc rảnh rỗi, nhưng mà cũng không nhiều lắm.

Thấy con gái đi vào, Bùi tề Tuyên chỉ chỉ vào cái bàn trước mặt, nhàn nhạt phun ra một chữ:

"Ngồi!"

"A!"

Bùi Thanh Đình vểnh môi, không lên tiếng trả lời ngồi xuống.

Bốn mắt nhìn nhau, Bùi Tề Truyên nhìn đứa con gái mới lớn như hoa như ngọc kia kỳ thực trong lòng cảm thấy vui mừng, nhưng mà khi nghĩ đến việc toàn bộ trái tim của con bé đều trao cho Kiều Âu, lại bắt đầu cảm thấy đau đầu.

Đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, Bùi Tề Tuyên nghiêng mặt nhìn những bức tranh hoa đào ở trong phòng, nói một câu thấm thía:

"Đình Đình, Kiều Âu không thích hợp với con đâu. Ngay cả Kiều Lộ có gọi con đến biệt thự nhà họ Kiều, đó là ý của Kiều Lộ, mà không phải ý của Kiều Âu. Đình Đình, người Kiều Âu thích là Lam Thiên Tình. Con cần gì phải một lòng bổ nhào vào người cậu ấy?"

Bùi Thanh Đình chỉ biết, đã là một người ba thì sẽ không nói ra những lời này.

Từ khi Lam Thiên Tình vào quân đội, Bùi Tề Tuyên không ngừng sắp xếp những người thân cận đến chỗ Lam Thiên Tình, dĩ nhiên trong đó có Kiều Âu. Bùi Thanh Đình cảm thấy chướng mắt, cô cảm thấy cục tức này nuốt mãi không trôi.

Cô ta biết về mặt tình cảm, Kiều Âu thích một mối quan hệ trong sạch, cũng không dễ dàng động tâm với bất kì người con gái nào, vì thế, về chuyện Lam Thiên Tình bị người khác cưỡng gian, chỉ cần nói với anh một câu, khẳng định anh sẽ không còn tình cảm gì với cô ta, sợ là bây giờ hận không thể bóp chết Lam Thiên Tình ấy chứ.

"Ba ba, con chỉ đi gặp Kiều Lộ, giữa trưa con sẽ trở về. Tối hôm qua con đã hẹn với người ta rồi, bây giờ lại không đi, người ta sẽ mắng con là người không có chữ tín."

Bùi Tề Tuyên thấy con gái ứng phó linh hoạt, thở dài:

"Đình Đình, Kiều Âu đã có Lam Thiên Tình, bây giờ bọn họ giận dỗi nhau nên tạm thời chia tay, hơn nữa Lam Thiên Tình còn là con cháu nhà họ Đoàn, hơn nữa cho đến bây giờ ở trong lòng Kiều Âu cũng chỉ có một mình Lam Thiên Tình, con tội gì phải chen vào, không có kết quả đâu!"

Ai cũng có thể nhìn ra, lần trước khi Đoàn Hề Trạch cự tuyệt không cho Kiều Âu nói chuyện với Lam Thiên Tình, nhưng trong lời nói có một câu "Nếu Kiều thiếu thật có lòng muốn xin lỗi Tình Tình, vậy thì nên tỏ ra có thành ý chút. Cửa nhà họ Đoàn luôn luôn rộng mở", chỉ bằng những lời này, cộng thêm việc Đoàn Hề Trạch xem Lam Thiên Tình như bảo bối, nếu Bùi Đình Thanh cứ sáp lại gần, Lam Thiên Tình và Kiều Âu còn chưa kịp đẩy ra, Đoàn Hề Trạch đãrat ay không khách khí rồi.

Người này, cũng đã để lại mặt mũi cho Bùi Tề Tuyên rồi, nhưng là muốn rat ay với ai, thật sự không hề đơn giản!

"Đình Đình, nghe lời!"

Bùi Thanh Đình kinh ngạc, sao Lam Thiên Tình lại là con cháu nhà họ Đoàn?

"Đoàn Hề Trạch?Ba ba, người nói là Đoàn Hề Trạch thật sao? Lam Thiên Tình là con gái của Đoàn Hề Trạch? Điều này sao có thể xảy ra được chứ?"

Vì thế, Bùi Tề Tuyên đem chuyện ngày hôm qua giải thích cho Lam Thiên Tình nghe, giải thích lại cho Bùi Thanh Đình nghe một lần nữa, cuối cùng, Bùi Tề Tuyên nói:

"Ba đi Bùi thị, đi đến gần giữa trưa, để lấy kết quả kiếm tra ADN, khi đó, sợ rằng Đoàn Hề Trạch sẽ đưa Tình Tình đến gặp ông cụ Đoàn, để con bé nhận tổ quy tong. Cho nên con cũng đừng có mù quáng ép buộc bản thân nữa, Kiều Âu cùng với Tình Tình, đã có một kết cục được định sẵn."

Bùi Tề Tuyên nói xong, từ ghế dựa đứng lên, nghĩ rằng nói ra những lời này đã là quá mức rồi, nếu con gái của ông còn không biết quay đầu là bờ, vậy thì thật sự không thể cứu được rồi.

Trên thực tế, ngay lúc Bùi Tề Tuyên bước chân ra khỏi nhà họ Bùi được năm phút, Bùi Thanh Đình lại giống như con gà bị cắt tiết, từ trên ghế sofa nhảy bắn lên!

Cô ta chạy một mạch về phòng, sau đó bắt đầu lục tung sổ sách.

Trong trí nhớ, Đoàn Hề Trạch có một bác sĩ tư nhân, vừa khóe bạn đại học của cô cũng có một người ba làm nghề đó. Ông ta làm bác sĩ tư nhân nhà họ Đoàn đxa hơn mười năm, là người mà Đoàn Hề Trạch cực kỳ tín nhiệm. Người bạn kia đã viết cho Bùi Thanh Đình biết bao nhiêu là thư tình, gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, thật đúng là một người si tình, nhưng mà trong mắt Bùi Thanh Đình chỉ có Kiều Âu, chưa từng coi trọng hắn.

Tên của hắn gọi là gì nhỉ?

Tìm trong một đống sổ sách, rốt cục, cái tên "Lưu Đồng" hiện ra trước mắt!

Như là nắm được cành cây cứu mạng, cô nhìn số điện thoại trong quyển sổ rồi bấm số, gọi.

Có lẽ rất đột ngột, Lưu Đồng tiếp điện thoại của Bùi Thanh Đình, lúc cô ta nói muốn cùng Lưu Đồng đi uống café, Lưu Đồng hơi hoảng, thẫn thờ một lúc. Nhưng Bùi Thanh Đình lại cực kỳ vui vẻ, một bên là do may mắn hắn không đổi số, một bên không ngừng nhắc nhở bản thân, là mục đích tìm đến hắn.

Cô ta nghĩ thầm nếu Lam Thiên Tình thật sự có thân phận là thiên kim tiểu thư, về sau tất cả mọi chuyện đều có nhà họ Đoàn đứng ra đỡ, như vậy nếu thật sự muốn theo đuổi Kiều Âu, thì không hề đơn giản. Đám hỏi của nhà họ Đoàn và nhà họ Kiều sẽ là đám hỏi sang trọng nhất, lần đầu tiên được gặp trong lịch sử, nếu Kiều Âu bị người khác đoạt đi rồi, như vậy toàn bộ đất nước Trung Quốc, sẽ không còn ai có thể xứng để cưới Bùi Thanh Đình rồi.

Vì thế, cô ta sẽ chuẩn bị làm hai điều, thứ nhất là tìm đến Lưu Đồng, xem có biện pháp nào để thay đổi mẫu máu của Lam Thiên Tình không, thứ hai là tìm đến Kiều Âu, nói cho Kiều Âu biết Lam Thiên Tình từng bị người ta bỏ thuốc mê rồi cưỡng gian.

Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là Bùi Thanh Đình muốn, thì không có cái gì là không thể lấy được, ngoại trừ một người, đó chính là Kiều Âu!

Bởi vậy, cô ta dùng trăm phương ngàn kế để cướp lấy Kiều Âu, không chỉ bởi vì trong lòng thích anh, càng là không muốn nếm thử mùi vị của sự thất bại.

Gọi một tách café, với một ít bánh ngọt, căn phòng nhỏ trong quán café nhìn rất mờ ảo, Bùi Thanh Đình để trợ thủ Lara đứng ngoài cửa, chỉ có cô ta và Lưu Đồng ngồi một chỗ, bốn mắt nhìn nhau.

Lại nói tiếp, Lưu Đồng là một người đàn ông hào hoa phong nhã, có đeo mắt kính, trên người mặc bộ quần áo màu trắng, bộ dạng cũng được coi là tuấn tú, vào ngày thường hắn đi làm ở đơn vị, cũng có rất nhiều cô gái chạy theo tán tỉnh, nhưng mỗi lần hắn nhìn thấy Bùi Thanh Đình, thì không còn cảm giác với bất kì cô gái nào hết.

Quay lại chủ đề chính, bây giờ phải diễn thật tốt:

"Bánh ngọt ở quán này mùi vị cũng không tệ, cậu nếm thử đi."

Lấy một miếng bánh ngọt trong đĩa, sau đó ân cần đưa đến bên miệng Lưu Đồng.

Lưu Đồng phát hoảng, đắm chìm trong hạnh phúc, nhưng hắn cũng không phải là người ngu.

"Đình Đình, có chuyện gì muốn tìm mình thì cứ nói thẳng đi, bây giờ mình không có nhiều thời gian lắm. Tâm ý của cậu đối với mình, cậu cũng là người hiểu rõ nhất, cho nên, trong lúc này, hai ta không cần như vậy."

Bùi Thanh Đình nghe hắn đi thẳng vào vấn đề, cũng không muốn quanh co lòng vòng nữa, vì Kiều Âu mà phải lấy lòng tên đàn ông khác, cô cũng cảm thấy khó chịu.

"Tớ cũng nói thẳng, tớ muốn nhờ cậu giúp tớ một chuyện!"

Theo Lưu Đồng thấy thì một thiên kim đại tiểu thư cao cao tại thượng lại đi nói nhờ vả với một kẻ thấp hèn như hắn, thì trong lòng cũng có tính toán, sẽ không phải là chuyện tốt.

"Trước tiên, cậu cứ nói thử xem."

Bùi Thanh Đình dừng một chút, sau đó thản nhiên nói:

"Ba cậu công tác ở nơi nào? Bình thường cậu có hay đi theo không?"

Lưu Đồng nâng ánh mắt lên, kinh ngạc nói:

"Tớ ở nhà, có chuyện gì sao?"

Ba hắn là bác sĩ tư nhân của Đoàn Hề Trạch, một người cả đời chỉ phục vụ cho Đoàn Hề Trạch, cho nên tất cả các thiết bị hiện đại ở bệnh viện, ở trong nhà Lưu Đồng đều có, phòng thí nghiệm, máy móc hiện đại, nguyên một tầng lầu hai, tất cả đều là phòng làm việc của ba hắn.

Bản thân Lưu Đồng cũng là bác sĩ, chẳng qua là làm bác sĩ ở bênh viện công lập, bởi vậy, từ nhỏ hắn đã thường xuyên chạy qua phòng làm việc của ba mình, ba hắn còn nói, chờ sau này khi hắn lớn lên, có đạo đức tốt, tất cả mọi thứ ở đây đều để lại cho hắn, để hắn có thể mở một phòng khám tư nhân.

Bùi Thanh Đình vừa nghe Lưu Đồng nói lời này, khóe miệng không khỏi cong lên:

"Có phải hai ngày nay ba cậu bận làm việc gì đó, đối chiếu ADN đúng không?"

Lưu Đồng nghe vậy cả kinh, nhìn bốn phía, nhỉ giọng nói:

"Làm sao cậu biết?"

Lúc ba hắn làm mẫu phân tích, còn tìm hắn nhờ hắn giúp đỡ, ba hắn có nói, đây là việc tư, cũng là chuyện đại sự, đánh chết cũng không thể nói ra ngoài.

Bùi Thanh Đình thầm mừng trong lòng:

"Có thể giúp tớ tráo đổi mẫu máu được không?Dùng của tớ cũng được, hay dùng máu của ai cũng được, cậu có thể giúp tớ việc này không?"

Hai bàn tay nhỏ bé trắng noãn, mềm mại bỗng nhiên đặt lên trên mặt bàn, chính xác nắm lấy tay Lưu Đồng, nắmchặt không buông tay. Một đôi mắt tràn ngập vẻ cầu xin và mong đợi, Lưu Đồng nhìn thấy mà rung động, nhưng vẫn cắn rang cự tuyệt:

"Đình Đình, chuyện này không thể được. Tình cảm của ba tớ đối với Đoàn tiên sinh cực kỳ sâu nặng, đối với chuyện gì mà Đoàn tiên sinh giao phó, ông cũng dốc hết sức để hoàn thành. Làm bác sĩ phải có ý đức, việc này thứ lỗi cho tớ lực bất tòng tâm!"

ADN là việc lớn, Lưu Đồng là người học y, dĩ nhiên phải hiểu, nếu bị phát hiện, ai sẽ đi là người gánh vác?Nhất định sẽ rất to chuyện.

Bùi Thanh Đình vừa thấy thái độ này của hắn, bỗng chốc nóng nảy, thu hai tay lại, từ trên chỗ ngồi đứng lên, trực tiếp đi đến trước mặt Lưu Đồng, ngồi lên trên đùi hắn, tựa vào trong lòng hắn:

"Lưu Đồng, tớ cầu xin cậu đây!Cậu giúp tớ đi mà, có được không?Việc này chỉ có cậu mới có thể giúp tở thôi!"

"Đình Đình, việc này quá lớn, tớ thật sự không giúp được!"

"Lưu Đồng, nếu cậu có thể giúp tớ, tớ sẽ làm bạn gái của caauk!"

"Đình Đình?"

Gái đẹp trong ngực, nhưng Lưu Đồng vẫn cảm thấy rất bất ổn, hắn cắn răng né tránh sự ảnh hưởng của Bùi Thanh Đình đối với bản thân:

"Đình Đình, việc này có liên quan gì đến cậu sao?Không phải là tớ không muốn giúp cậu, mà liên quan đến ADN, là không thể tùy tiện đùa được, kết quả này là gì cũng không thể, ách, Đình Đình ~!"

Lưu Đồng còn chưa nói xong, bỗng nhiên bàn tay nhỏ bé của Bùi Thanh Đình chui vào trong áo của hắn, chậm rãi giơ lên, xoa một viên ngọc nhỏ trước ngực hắn, đầu ngón tay nhẹ nhàng khiêu khích.

Lưu Đồng nuốt một ngụm nước bọt, dịu dàng nói với Bùi Thanh Đình:

"Tớ đã nói, nếu cậu giúp tớ, tớ sẽ làm bạn gái của cậu, chẳng lẽ, trước kia cậu gạt tớ?Cậu không thích tớ?"

"Không phải!Đình Đình, tớ rất thích cậu!"

Đây là lần đầu tiên Lưu Đồng bị trêu chọc như vậy, bàn tay to cách vật liệu may mặc bắt được bàn tay nhỏ bé đang làm xằng bậy của Bùi Thanh Đình, bên này vừa mới dùng sức nắm giữ, bên kia Bùi Thanh Đình bỗng nhiên cúi người, đôi môi xinh đẹp thơm mát nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mỏng của lưu Đồng, theo nụ hôn này, môi hắn chậm rãi mấp máy, Bùi Thanh Đình nhiều lần cố ý cọ xát vào môi hắn khiến Lưu Đồng đỏ mặt tía tai, hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Thật lâu, cô mới buông hắn ra, ý loạn tình mê vuốt ve gương mặt hắn:

"Lưu Đồng, cậu giúp tớ nhé!"

Ban đêm, nhận đựơc tin nhắn của Kiều Lộ, nói rằng Kiều Âu mang theo Tư Đằng đến quán bar uống rượu. Tâm trạng của Bùi Thanh Đình tốt hẳn lên, chuẩn bị chút nữa đi qua đó.

Lúc sáng ở trong quán cà phê, cô ta sử dụng mỹ nhân kế đối với Lưu Đồng, đúng là rất hiệu quả, nếu Kiều Âu cũng mà say khướt rồi có thể nhẹ nhàng làm như vậy với cô ta, thật là một điều tuỵêt vời.

Lại nói tiếp, Bùi Thanh Đình cũng là một cô gái thông minh, cô ta biết dùng sắc đẹp mê người của mình để dụ dỗ người khác, nhưng mà đến thời điểm mấu chốt, cô ta sẽ rút lui để bảo về bản thân. Bởi vì cô ta biết rõ, trình độ soi mói phụ nữ của Kiều Âu, có thể khiến người ta giận sôi máu.

Mặc một chiếc váy ngắn màu lam, Bùi Thanh Đình đi vào trong quán bar, hướng về phía Lara liếc mắt ra hiệu, Lara hiểu ý, lập tức đứng dậy tìm tòi trong bar, rất nhanh, lúc trở về, Lara trực tiếp dẫn Bùi Thanh Đình đi đến một căn phòng nhỏ.

Từ trước đến nay Kiều Âu không thích người khác đụng chạm, mặc dù ở quán bar uống rượu, cũng chỉ mang theo Tư Đằng, chưa bao giờ ngồi ở ngoài quầy bar, bưng ly thủy tinh. Bởi vì, anh không đến đây để tán gái, cũng không có tâm trạng để tán gái hay ngắm nhìn ai.

Trên đỉnh đầu là một bóng đèn tỏa ra ánh sáng màu vàng u ám, bỗng nhiên ở ngoài vang lên tiếng đập cửa, Tư Đằng nhíu mày, nghĩ rằng ông chủ quán bar thật không hiểu chuyện, nói đừng đưa rượu nữa, còn đưa, lúc này Kiều Âu đã say lắm rồi.

Nhưng lúc mở cửa ra, phát hiện người đứng ngay trước mắt là Bùi Thanh Đình, lập tức hiểu ra nhất định hai người bọn họ bị Kiều Lộ bán đứng rồi.

"Tiểu thư Bùi đến đây có việc gì?"

Bùi Thanh Đình nhìn về phía Tư Đằng cười xấu xa, quần áo trên người lại mỏng manh, cô ta dựa vào Tư Đằng, Tư Đằng hoàn toàn không muốn chạm vào cô ta, hơi nghiêng người đi, cũng không muốn để cho cô ta có cơ hội lợi dụng mình, chợt tiến vào trong phòng.

Đôi mắt mê ly của Kiều Âu nhìn chằm chằm Bùi Thanh Đình đang xông tới, ánh mắt giết lướt qua Tư Đằng:

"Muốn chết?"

Tư Đằng ho khan hai tiếng, nói khẽ:

"Tiểu thư Bùi, đắc tội rồi."

Nói xong, một đôi tay lôi kéo Bùi Thanh Đình đi ra ngoài, nhưng bỗng nhiên trợ thủ Lara lại bắt được cổ tay của Tư Đằng, ngăn cản động tác của anh.

Tư Đằng là ai, đánh nhau cực giỏi, còn là người trong quân đội, làm sao có thể để cô ta thoải mái khống chế đựơc?

Sau khi Lara nới lỏng tay, tay anh nắm lấy bả vai của, "Răng rắc" một tiếng, cánh tay của Lara bị trật khớp rồi.

Cô gái này thật kiên cường, không hề khóc, một tay đỡ lấy tay bên kia, khuôn mặt tái nhợt chịu đựng sự đau đớn, hờn dỗi:

"Anh Tư Đằng, anh không biết thương hương tiếc ngọc sao, đau chết tôi rồi, anh, anh giúp em bẻ lại đi, anh Tư Đằng!"

Tư Đằng xoay người, hướng về phía người ở trong phòng, vỗ tay vài cái, hai người mặc quần áo vệ sĩ đi ra ngoài.

"Mang cô gái này đi, cánh tay cô ấy trật khớp, các người nhìn xem, xem xem làm sao có thể chữa khỏi cánh tay cho cô ấy!"

Hai tên vệ sĩ cười xấu xa, kéo Lara đi ra ngoài. Bùi Thanh Đình vừa thấy thế, sắc mặt không vui:

"Tư Đằng, sao anh có thể đối xử với trợ lý của em như vậy?"

Kiều Âu bật cười, nửa tỉnh nửa say nói:

"Cô chưa bao giờ để cô ta vào trong mắt, làm sao có thể nghĩ cho trợ lý. của mình được?"

Bùi Thanh Đình nghe thấy giọng nói mê ly của Kiều Âu, lại vừa thấy sắc mặt của Kiều Âu, trong lòng biết anh say rượu không nhẹ, chậm rãi đi đến gần ghế sofa nơi Kiều Âu nằm, mở rộng hai tay, bổ nhào về phiá Kiều Âu trong, không đợi Tư Đằng kịp phản ứng, bỗng nhiên Kiều Âu nâng một chân lên, hung hang đạp vào bụng cô ta, đạp cô ta ngã lăn trên mặt đất, sau đó chán ghét nhìn cô ta:

"Cô nghĩ rằng tôi say thì cô có thể lợi dụng tôi sao? Tôi nói cho cô biết, cô nằm trong nhóm thiên kim đại tiểu thư, Kiều Âu tôi cực kỳ khinh thường cô!"

Bùi Thanh Đình bị Kiều Âu đá không nhẹ, nằm trên mặt đất, đau đến nỗi nhe rang trợn mắt, cô ta tủi thân khóc, ai oán mà lên án:

"Kiều Âu, anh nghĩ anh là ai, mắt của anh đúng là bị mù, nên mới coi trọng thứ rác rưởi kia! Anh có biết hay không, trước khi Lam Thiên Tình quen biết anh, đã bị Chu Tuấn chén qua rồi còn bị đưa đi hầu hạ rất nhiều người khác? Cơ thể của cô ta bẩn như vậy đấy! Ngủ cùng bảy tám thằng đàn ông, tốt xấu gì đều có hết, thừa dịp cô ta say, ba chân bốn cẳng ép buộc cô ta suốt cả đêm! Anh còn coi cô ta như bảo bối! Anh mới là đồ ngu!"

Đợi đến khi Bùi Thanh Đình rống xong, mắt phượng của Kiều Âu nhíu lại, trong đầu xẹt qua hình ảnh Lam Thiên Tình bởi bị Bùi Thanh Đình áp chế sau, ở trong văn phòng khóc không thành tiếng, lúc đó trong lòng cảm thấy cực kỳ đau đớn, đến nay vẫn đang còn đau.

Ngay tại lúc Bùi Thanh Đình cho rằng Kiều Âu sẽ nổi gió bão, một tờ giấy trắng sạch sẽ được đẩy đến trước mặt cô ta.

Mặt Kiều Âu đỏ hồng say mê, vô cùng dịu dàng nhìn cô ta, nở một nụ cười cực kỳ mê người:

"Lau mặt đi, đá thương em rồi sao?"

Giống như sự dịu dàng đến từ địa ngục, khiến đầu óc Bùi Thanh Đình trở nên hỗn độn, cô vô cùng vui sướng bò lên ghế sofa, sau đó tiếp nhận khăn giấy lau mặt.

Kiều Âu chỉ vào một chai rượu mạnh ở trên bàn, nhìn cô ta dịu dàng nói:

"Anh thất tình, em có thể ở cùng anh một chút không? Anh lại muốn uống rượu say, một lát nữa khi anh say, em phải phụ trách mang anh về nhà nhé ~!"

Bùi Thanh Đình vừa nghe những lời này, trong lòng thầm nghĩ, Kiều Âu đã say đến mức này rồi, uống thêm một ngụm hai ngụm, chắc chắn sẽ bất tỉnh nhân sự rồi. Tuy rằng tửu lượng của cô không tốt, nhưng mà Kiều Âu đã chếnh choáng như thế này rồi, hơn nữa, có thể ở chung với Kiều Âu, thật tốt biết bao, Bùi Thanh Đình chỉ là nghĩ thôi đã cảm thấy tim đập nhanh, mặt ửng hồng.

"Được, em, em uống với anh."

Hai mươi phút sau, Bùi Thanh Đình xiêu vẹo nằm sấp trên bàn trà, nhíu mày từ chối hai lần, rốt cuộc không thể nhúc nhích nữa rồi.

Kiều Âu chống đỡ vách tường chậm rãi đứng lên, hướng về phía Tư Đằng nói:

"Tìm tám thằng vừa xấu vừa già! Đêm nay, hầu hạ tiểu thư Bùi thật tốt! Mặt khác, tôi muốn có ảnh chụp, có càng nhiều càng tốt, hình ảnh phải sắc nét một chút!"

"Vâng, Kiều thiếu!"

Ngay tại lúc Tư Đằng rời đi không lâu, mấy tên đàn ông đã đi vào phòng, ba chân bốn cẳng mang Bùi Thanh Đình đi.

Giữa trưa hôm sau, làm Bùi Thanh Đình tỉnh lại thấy mình đang nằm trên giường lớn xa hoa của khách sạn, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức đến nỗi tê tâm phế liệt rồi.

Cô ta nhìn bộ dạng bây giờ của mình, kinh ngạc một hồi lâu, drap giường loạn, trên người cái gì cũng có, vết bầm tím, dấu rang, không phải ở một chỗ mà rất nhiều chỗ, sợ tới mức há hốc miệng, đầu ong ong thật lâu, mới bình tĩnh nhớ lại, tối hôm qua, cô ta uống rượu với Kiều Âu.

Nhìn trên draf giường có nột mảng đỏ hồng, bỗng nhiên Bùi Thanh Đình cảm thấy, toàn thân bị đau đến tê tâm liệt phế này thật đáng.

Chỉ là không nghĩ tới khi Kiều Âu uống say, lại hung mãnh như vậy!

-

Bởi vì trong lòng đã nhận định Lam Thiên Tình chính là người nhà họ Đoàn, Đoàn Hề Trạch cũng không coi trọng bản báo cáo kết quả kiểm tra ADN lắm, ông nghĩ, kết quả này chỉ khẳng định thêm đây đúng là sự thật. Nhưng mà sáng sớm nay khi bác sĩLưu gọi điện thoại đến cho ông, nói trong danh sách gen của ông và Lam Thiên Tình không tìm ra điểm tương đồng, ngay cả 10% tương tự nhau cũng không tìm thấy, lúc này Đoàn Hề Trạch thật sự cảm thấy choáng váng!

Cảm giác hốt hoảng này lan tràn trong lòng thật lâu thật lâu, ông chỉ cảm thấy linh hồn của chính mình cũng không còn ở trong thân thể nữa, trống rỗng, nhẹ bẫng!

Suy nghĩ một lúc, ông hỏi bác sĩ Lưu vài chuyện liên quan đến vấn đề đó, xác định mẫu báo cáo này không xảy ra việc ngoài ý muốn, vì thế lập tức gọi điện thoại cho Kiều Nhất Phàm!

Kiều Nhất Phàm cũng biết hôm nay chính là ngày nhận báo cáo kết quả kiểm tra ADN, ông và Bùi Tề Tuyên đã cùng nhau bàn bạc, thế nào Đoàn Hề Trạch cũng gọi ông cụ Đoàn đến, lúc này, điện thoại của ông cũng đổ chuông.

"Anh bạn già, đừng kích động, chuyện này tôi đã biết trước, nếu ông vui mừng quá mức, huyết áp sẽ lại tăng, có bị gì thì báo cho tôi một tiếng."

Đoàn Hề Trạch trầm mặc một lát, lập tức rống lên trong điện thoại:

"Tôi hung phấn cái rắm! Kết quả báo cáo, Lam Thiên Tình không có phải đứa nhỏ nhà họ Đoàn! Nó không hề có bất cứ quan hệ gì với nhà họ Đoàn!"

"....."

Kiều Nhất Phàm cũng lờ mờ rồi.

Nghe giọng nói giận dữ của Đoàn Hề Trạch, trong lòng ông biết việc này không phải đùa, nhưng mà sao Tình Tình lại không phải người nhà họ Đoàn chứ?

"Ông đợi chút, tôi gọi cho Bùi tề Tuyên, chúng ta cùng nhau qua đó!"

Dọc theo đường đi đến Đoàn thị, Bùi Tề Tuyên và Kiều Nhất Phàm đều cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng. Rõ ràng Lam Thiên Tình chính là con cháu nhà họ Đoàn, tại sao bây giờ lại không phải chứ?

Dọc theo đường đi hai người không hiểu, mù quáng nghĩ nửa ngày, cuối cùng đến văn phòng Đoàn Hề Trạch, hai người vừa khuyên, vừa dỗ, còn cười làm lành, cuối cùng, Đoàn Hề Trạch mở miệng nói:

"Nếu không, thử lại một lần nữa đi."

Trong lòng ông biết, lần thứ hai khả năng được như ý muốn là không lớn, nhưng mà Lam Thiên Tình thật sự nhìn rất giống em gái mình, rõ ràng vào thời điểm mấu chốt, ông vẫn không có biện pháp thuyết phục bản thân đuổi cô ra khỏi biệt thự nhà họ Đoàn.

Nhắm mắt lại, Đoàn Hề Trạch suy nghĩ mất buổi sáng, bỗng chốc lại già đi mười tuổi.

Kiều Nhất Phàm trầm mặc một lát, nhìn ra được, trong lòng Đoàn Hề Trạch tha thiết hi vọng Lam Thiên Tình chính là đứa nhỏ nhà họ Đoàn, bằng không ông ấy sẽ không bao giờ cắn rang nói làm lại lần nữa.

"Nếu không, như vậy, đi đến tổng viện ở quân khu của tôi, tự tôi, tự tôi sẽ sắp xếp người, giống như bảo vệ Tổng Thống vậy, mỗimột giây đều canh phòng nghiêm ngặt, nghiêm túc chăm chỉ làm lại một lần nữa!"

Nói đi đến bệnh viện, Đoàn Hề Trạch cảm thấy không quen, nhưng trầm mặc một lát, ông vẫn đồng ý.

Tới gần trưa, Lam Thiên Tình ngồi ở biệt thự chờ mòn chờ mỏi, cũng không thấy Đoàn Hề Trạch trở về. Cô ai oàn thở dài, Đoàn Hề Trạch đã nói, gần giữa trưa, ông sẽ đưa cô đi ăn cơm.

Hơn nữa trong lòng cô cũng biết rõ hôm nay là ngày nhận báo cáo kết quả kiểm tra ADN.

Gần đến giờ ăn com trưa, Đoàn Hề Trạch đến đây, còn có cả Kiều Nhất Phàm và Bùi Tề Tuyên. Sắc mặt đều hơi nghiêm trọng, lúc nhìn về phía Lam Thiên Tình, hai tròng mắt không tự chủ được bắt đầu trốn tránh.

"Cậu sao rồi ạ?"

Một tiếng gọi cậu mềm mại, trong lòng Đoàn Hề Trạch không biết đang có cảm giác gì.

"Khụ khụ, cái kia, Tình Tình, lúc trước chúng ta đi gặp bác sĩ, không lấy được mẫu máu củ cậu, chúng ta đến tổng viện ở quân khu làm lại một lần nữa."


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-124)