Làm theo yêu cầu
← Ch.019 | Ch.021 → |
Phế cả hai tay?
Lam Thiên Tình vừa dứt lời, tất cả ánh mắt mọi người đều nhìn vào cô.
Ai cũng không ngờ, cô bé nhìn qua ngây thơ nhu nhược, lúc đối mặt với máu tanh, lại còn nặng khẩu vị hơn cả Kiều Âu. Sắc mặt YoYo và Bùi Thanh Đình tái nhợt, vẻ mặt không dám tin; ánh mắt Tư Đằng dần dần sâu sắc hơn, nghi ngờ nhìn về phía Kiều Âu, còn Kiều Âu sau khi cúi xuống nhìn thoáng qua Lam Thiên Tình, ánh mắt cơ trí hiện lên ý cười.
Kiều Âu nhìn về phía Tư Đằng, lạnh lùng nói hai chữ:
"Nghe theo!".
"Vâng, Kiều thiếu!".
Tư Đằng vừa mới xuống xe, Bùi Thanh Đình liền bảo hộ YoYo phía sau lưng, hơn nữa cô ta kinh ngạc nhìn Lam Thiên Tình:
"Cô! Không phải cô đang ở trung học Đức Nặc à?".
Giờ phút này, đáng ra Lam Thiên Tình phải đi học ở trường, làm sao lại có thể ở cùng Kiều Âu!
Bùi Thanh Đình còn đang kinh ngạc, Tư Đằng đã lôi YoYo ở đằng sau lưng cô ta, một tay lấy lưỡi dao Thụy Sĩ khéo léo tinh xảo, mọi người còn chưa kịp phản ứng, sau vài giây, YoYo đã thống khổ hét lên hai tiếng, cả người mềm nhũn, ngã xuống đất.
Tư Đằng lấy từ trong túi một chiếc khăn tay, lau sạch vết máu trên lưỡi dao, tiện tay quẳng khăn tay đi, lạnh lùng chui vào trong xe.
"Hu hu ~ Đau quá! A ~ tiểu thư, mau đưa tôi đi bệnh viện! A ~! Đau quá!".
Sắc mặt YoYo trắng bệch mà dữ tợn, khom người trên mặt đất run run, màu đỏ lóa mắt như đóa hoa thược dược diêm dúa lẳng lơ, làm đau cả mắt Bùi Thanh Đình!
"YoYo! Cô thế nào rồi? Để tôi đưa cô đi bệnh viện!".
Lần này Bùi Thanh Đình thật sự thấy sợ hãi, cô ta chưa từng nghĩ Kiều Âu thật sự tàn nhẫn như trong lời đồn, càng không nghĩ anh ta sẽ vì một câu nói của Lam Thiên Tình mà thật sự phế đi hai tay của Yo Yo! Nhìn thế nào thì Kiều Ân cũng không giống một người sẽ nghe lời con gái!
"Kiều Ân, anh thật quá đáng! Tôi nhất định sẽ nói với dì Cung!"
Lúc này sắc mặt Kiều Ân thật sự không tốt, anh lạnh lùng nhìn Bùi Thanh Đình, ánh mắt còn lạnh hơn mấy phần so với băng tuyết:
"Làm sao cô biết Tình Tình học ở trường trung học Đức Nặc".
Lời này vừa nói ra, khóe miệng Lam Thiên Tình dần cong lên, còn Bùi Thanh Đình thì sợ tới mức không dám cử động, cả người ngây ngốc đỡ Yo Yo, cho dù trên mu bàn tay của Yo Yo bị đánh gãy đang đầm đìa máu.
"Anh ơi, thôi tay của Yo Yo cũng đã bị phế, cho dù các cô ấy tìm người đến trường học thì cũng đã nhận được trừng phạt, chỉ là, em rất sợ, thầy giáo nói muốn đuổi học em, vất vả lắm em mới có cơ hội được trúng tuyển đại học miễn thi. Anh, nếu không anh để cho Bùi tiểu thư tìm người phụ nữ có thai trở về trường giải thích một chút, nói là cô ấy nhận lầm người, mặc kệ đứa nhỏ trong bụng cô ấy là ai, em luôn luôn không phải người tình của anh!".
Lam Thiên Tình điềm đạm đáng yêu ngẩng đầu, thậm chí cô còn lớn mật giơ bàn tay nhỏ, nhẹ nhàng mà thâm tình sờ lên gò má Kiều Ân.
Tư Đằng không biết nói gì, nửa đoạn trước mà Lam tiểu thư nói đúng như đang cầu tình giúp người khác nưng mà đoạn sau, cái gì mà phụ nữ có thai, cái gì mà tình phụ, rõ ràng là cô ấy đang nhắc nhở Kiều Ân, Bùi Thanh Đình hắt nước bẩn lên người Kiều Ân! Càng nhắc nhở Kiều Ân, Bùi Thanh Đình khiến Lam tiểu thư chịu bao nhiêu ủy khuất!
Đây là cầu tình giúp người khác sao? Đây rõ ràng là thêm dầu vào lửa!
Quả nhiên, Kiều Ân nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lam Thiên Tình đưa đến bên môi và hôn:
"Tình Tình, anh đã nói rồi, ai dám khi dễ Tình Tình, nhất định anh sẽ hỏi thăm thân thiết cả nhà người đó, cho dù đối phương có là ai!"
Nói xong, anh nở nụ cười tà mị, ánh mắt liếc về phía Yo Yo:
"Tư Đằng, cô gái này bị phế tay, vậy còn quá ít, điều tra xem trong nhà cô ta còn có ai, phế cả đi, thuận tiện phế thêm cái chân!"
"Vâng, Kiều thiếu!".
Lúc này Yo Yo đã hôn mê bất tỉnh bởi vì quá đau, Bùi Thanh Đình nghe thấy Kiều Ân nói vậy, lập tức kêu lên:
"Kiều Ân! Là tôi tìm người đến trường học, anh tức giận tôi là được rồi! Yo Yo chỉ thay tôi làm việc, làm sao anh lại chỉnh cô ấy!".
Không ngờ, Kiều Ân cười cười:
"Bùi tiểu thư đã quên rồi sao! Tôi đã nói rồi, Kiều Ân tôi, không có hứng thú với cô!".
Nói xong, Kiều Ân ôm Lam Thiên Tình vào trong lòng, vô cùng thân thiết hôn lên trán cô, không có ý muốn buông ra.
Dưới sức nóng của thời tiết, cả người Bùi Thanh Đình phát run nhìn xe Kiều Ân nghênh ngang rời đi, đầu óc một mảnh hỗn độn.
Anh vừa nói cái gì?
Anh không có hứng thú với cô ta.
Quả thật từ khi bắt đầu đến nay đều thế, anh có thể đóng cửa hàng lễ phục, không nói chuyện với cô ta, cũng có thể đem số điện thoại của cô ta vào sổ đen, không muốn nói nhiều với cô ta, càng có thể nghiêm trị người của cô ta sau khi phát hiện cô ta là chủ mưu, coi như không nhìn thấy cô ta. Bởi vì anh không có hứng thú với cô ta, cô ta sống hay chết thì cũng không liên quan đến anh, anh không nghĩ sẽ hỏi, càng không muốn có một chút quan hệ nào với cô ta.
Loại coi thường trắng trợn này còn độc ác hơn gấp nghìn lần, gấp vạn lần so với kiên trì bền bỉ từ chối!
*
Xe chạy được một đoạn, Lam Thiên Tình bỗng nhiên nói muốn ăn cái gì, trong lòng Kiều Ân biết, cô muốn trốn tránh việc nhận giấy chứng nhận với anh.
Anh thở dài bất đắc dĩ, ôm chặt lấy cô, sau đó phân phó Tư Đằng dừng xe ở cửa tiệm cơm Tây.
Vì thời tiết quá nóng nên Kiều Ân phân phó Tư Đằng cũng vào ăn, ba người ngồi xuống một căn phòng, Lam Thiên Tình nói muốn đi toilet một chút.
"Kiều thiếu, cậu nhặt được bảo bối rồi, Lam tiểu thư đâu phải là một con thỏ, rõ ràng là cao thủ giả heo ăn thịt cọp".
Tư Đằng nhận thực đơn của nữ nhân viên nhà hàng đưa tới, mở miệng nói trước mặt Kiều Ân.
Kiều Ân nghe vậy, khóe miệng cong lên, nhấc tay nhận thực đơn, không hề giảm đi khí chất đẹp đẽ.
"Cậu cũng phát hiện rồi hả? Kỳ thật, có lẽ cô ấy đã biết đối phương là Bùi Thiên Đình từ sớm, chỉ là cô ấy thật sự sẽ không ngờ tôi sẽ đưa cô ấy đi cục dân chính mà thôi".
"Kiều thiếu, Lam tiểu thư mới có 16 tuổi, có tâm cơ như vậy có phải là chuyện tốt không? Hơn nữa, dường như lòng của cô ấy ngoan độc hơn bạn cùng lứa tuối".
Kiều Ân nhíu mày, lườm một cái về phía cửa, trong đôi mắt là một mảnh tình sâu sắc như biển:
"Ác sao? Tôi còn đang lo lắng cô ấy nhu nhược quá, muốn làm bà chủ gia đình của nhà họ Kiều, không ngoan độc một chút không được. Hiện tại xem ra là tôi đã quan tâm mù quáng. Tình Tình của tôi, rõ ràng là ông trời đã đưa đến theo đúng yêu cầu của tôi!".
← Ch. 019 | Ch. 021 → |