Kiều Âu, xin chào ấm áp
← Ch.015 | Ch.017 → |
Buổi sáng, trước khi rời khỏi nhà, Kiều Âu nói, buổi chiều Lam Thiên Tình tan học thì về thẳng nhà, anh sẽ cho người đưa bữa tối về nhà cho cô. Bởi vì hai ngày tới anh sẽ hơi bận, phải ở trong đơn vị, cho nên buổi chiều lúc cô tan học không thẻ nào đón cô.
Lam Thiên Tình cười trả lời.
Cô biết, hai ngày vừa rồi, Kiều Âu vì không muốn cô cảm thấy cô đơn tịch mịch cho nên dành ra nhiều thời gian ở cùng cô. Nhưng mà Kiều Âu là quân nhân, tất nhiên chính anh cũng phải có những quy tắc phải thuân theo.
Đáy lòng cô không oán giận, mà chỉ có thỏa mãn và cảm ơn.
Cô đang định rời đi, thì đôi đồng tử đen như lưu ly lóe ra sự linh động như nước chảy mây trôi và tự nhiên. Cô đi qua cửa, định khom người thay giày, cổ tay đột nhiên bị người giữ chặt, ngước mắt lên thì thấy bóng dáng cao to đẹp đẽ quý phái của Kiều Âu đang dần dần dựa vào gần cô. Ngay sau đó, khuôn mặt tuấn tú được phóng lớn hơn.
Đôi môi ấm áp, dán lên trán cô.
Hôn xong, anh lại dán lại bên tai cô, nhẹ nhàng nỉ non:
"Trước tiên chi một chút cho hôm nay, cho dù như vậy là không đủ".
Mà cô, khẽ nhắm mắt lại, hàng mi hơi vểnh nhẹ nhàng rung động.
Cô yên lặng cảm thụ sự dịu dàng và thâm tình của chàng trai trước mắt, anh quyến luyến đối với cô không muốn rời không hề che giấu mà lộ ra, dường như càng nhiều hơn, có thể khiến cô chết chìm trong đó.
Chính lúc cô đang ngẩn ngơ, trong chớp mắt, khuôn mặt tuấn tú của Kiều Âu biến mất trước mắt, ngay sau đó một bàn chân nhỏ đã bị người ta nhẹ nhàng nâng lên.
Cô cúi đầu nhìn chăm chú, cảm động vào giờ phút nào không cách nào thổ lộ.
Cô biết rõ nụ hôn nhẹ này vượt quá, giống như là tình cảm nam nữ. Cô ảo não, tức giận với chính bản thân, vì sao trong lòng cô biết rõ nhưng lại không thể cự tuyệt, thậm chí, không muốn cự tuyệt.
Cô đã từng là người mỗi ngày đều sống ở tầng thấp nhất của xã hội, bận rộn giống như con kiến, cha mẹ nuôi của cô chỉ cần một lần nhìn cô không vừa mắt, sẽ nói những lời ác độc với cô, thậm chí đánh cô, nhéo cô, cấu véo cô. Ở đáy lòng cô là có hận, nhưng là cô hận cha mẹ đẻ của cô, vì sao đã sinh ra cô còn bỏ rơi cô.
Còn Kiều Âu, sự xuất hiện của anh không nghi ngờ được, chính là một sự hấp dẫn trí mạng với Lam Thiên Tình. Sự dịu dàng và cưng chiều vô cùng này, cảm giác như từ địa ngục về đến thiên đường mộng ảo, đến bây giờ vẫn khiến cô như lọt vào sương mù.
Cô không hiểu được tình yêu, mà đối mặt với Kiều Âu vào lúc này, càng không phân biệt rõ ràng rốt cuộc là tình yêu hay là cảm động.
Cô muốn nói, Kiều Âu, xin chào ấm áp.
Quả thực, là anh đã cho cô sự ấm áp mà 16 năm qua chưa bao giờ cô có.
Kiều Âu động tác nhẹ nhàng giúp cô đi giày, xong anh từ từ đứng lên, ánh mắt thâm tình nhìn vào ánh mắt không biết làm thế nào của cô, một lát say mê đâu chỉ là trái tim?
Anh cưng chiều xoa xoa đỉnh đầu cô hai cái, anh cười:
"Ngoan, em đừng suy nghĩ bậy bạ, không cần phải cảm thấy áp lực, bây giờ em cần phải học tập thật tốt, nếu em nắm giữ được tri thức thì sẽ là của em, đó là vốn để sau này em có để sử dụng thậm chí là khoe ra. Còn về tình cảm của anh đối với em, anh sẽ nhẫn nại chờ em, chờ em thông suốt."
Anh thành công nắm giữ sự hoảng loạn và mất phương hướng của cô, anh biết, cô động lòng với mình rồi.
Lam Thiên Tình chớp mắt, không biết nên đáp lại thế nào, Kiều Ân không nhìn được bộ dạng sầu khổ của cô, vì thế, để cho cô thoải mái một chút, anh bỗng nhiên thu lại tâm tình, bày ra bộ dạng người giám hộ:
"Tan học trở về nhà, anh sẽ căn cứ vào thời gian tan học của em, đúng giờ gọi điện thoại về nhà."
"Vâng, em đã biết."
Lam Thiên Tình trả lời, sau đó giống như con thỏ nhỏ chạy trốn ra ngoài.
Gió hè phảng phất, ánh mặt trời lấp lánh, cỏ xanh mềm mại, lá xoay tròn như múa, từng đám mây trôi lững lờ trong không trung, chim chóc cất tiếng ca. Lam Thiên Tình khẽ hát một bài dân ca không biết tên trong miệng đi thẳng một đường xuyên qua cửa lớn của trường học, không biết vì sao, giống như từ khi có anh, thế giới của cô trở nên đặc biệt tốt đẹp.
"Tiểu thư, quả nhiên là cô ta đi vào trường trung học Đức Nặc, không sai."
Đối diện với trường trung học Đức Nặc, đỗ dưới cây ngô đồng cao lớn là một chiếc xe hơi màu xanh ngọc, Bùi Thanh Đình cau mày lẳng lặng chờ đợi bóng dáng Lam Thiên Tình đã lâu rồi.
Ngày đó trên yến hội, vì con bé này mà cô ta bị nhục nhã trước mặt bao người, cô ta đồng ý, là chính cô ta tự nghĩ rằng con bé này chỉ là một quả hồng mềm, không ngờ vừa hay động vào một người giả heo xơi tái cọp già, cô ta bị Lam Thiên Tình chỉnh.
Bùi Thanh Đình đang định tới tố khổ với Cung Bách Hợp, mẹ của Kiều Ân, nhưng ngoài ý muốn, cô ta lại phát hiện ra ba cô ta đang tìm hiểu tư liệu về Lam Thiên Tình. Bùi Thanh Đình nghĩ rằng, nhất định là đêm đó ba cô ta cũng thấy nhục nhã, cho nên quyết định dùng một chút thủ đoạn với hồ ly tinh mê hoặc Kiều Ân.
Nhưng mà, chỉ có chút thù hận nho nhỏ, Bùi Thanh Đình sẽ tự mình đòi lại.
"Tiểu thư, theo phân phó của cô, những người đó đã đi vào, có lẽ sắp có hiệu quả. Hơn nữa Kiều thiếu cũng đã về đơn vị, đoán chừng một hai ngày cũng sẽ không về."
"Ừ, theo tôi đi làm tóc, hôm nay tâm tình tôi cực kỳ vui vẻ."
Chiếc xe hơi màu xanh ngọc rêu rao sáng bóng, tiến thẳng đến trung tâm thành phố. Khi đi qua một cái ngã tư, ánh mắt Bùi Thanh Đình chợt lóe, lúc lơ đãng nhìn phong cảnh ven đường, cô ta kinh ngạc, hàng mi nhướng lên.
"Dừng ở phía trước một chút, Yo Yo, đi hỏi thăm một chút, cửa hàng lễ phục này vì sao không tiếp tục kinh doanh nữa?"
"Vâng."
Cửa hàng lễ phục trong miệng Bùi Thanh Đình, đó là cửa hàng lễ phục Kiều Ân đưa Lam Thiên Tình đến, vài năm nay mở cửa ở thành phố luôn tốt, tại sao bỗng nhiên lại không kinh doanh nữa? Không hiểu sao Bùi Thanh Đình cảm thấy việc này có liên quan đến việc cô ta mặc bộ lễ phục màu đỏ.
Chiếc xe hơi dừng dưới bóng cây không lâu, Yo Yo phụ trách xuống hỏi thăm cũng đã trở lại.
"Tiểu thư, cửa hàng này không tiếp tục kinh doanh nữa là do Kiều thiếu sai người đến đóng lại. Kiều thiếu nói đêm đó cậu ấy đã nói bọn họ lựa chọn bộ lễ phục khác cho cô nhưng mà đêm đó cô vẫn mặc bồ đồ giống bộ đồ mà người phụ nữ của cậu ấy mặc. Kiều thiếu nói cậu ấy không muốn nghe giải thích, lập tức khiến bọn họ không thể kinh doanh nữa, hơn nữa, những chi nhánh cũng sẽ không thể tiếp tục kinh doanh ở nước ta nữa."
Bùi Thanh Đình nghe vậy thì cả kinh, có nghiêm trọng như vậy không, không phải chỉ mặc cùng một bộ quần áo sao? Hơn nữa là cô ta chọn trước, đêm đó người bị cười nhạo cũng là cô ta, có cần phải khiến mọi người đều không vui như vậy không?
Nói thế nào đi nữa thì cô ta cũng là con gái lớn nhà họ Bùi, cho dù gia tộc nhà họ Kiều có lớn nhất, cũng không thể khi dễ cô ta như vậy chứ?
Cô ta tức giận bất bình, rút điện thoại di động ra, Bùi Thanh Đình tìm số di động của Kiều Ân, đây là Cung Bách Hợp đưa cho cô ta vì muốn cô ta lấy lòng Kiều Ân. Chỉ là Kiều Ân luôn lạnh lùng với cô ta, vì thế cô ta thật sự không dám chủ động gọi đến một lần.
Rất nhanh, đối phương đã nghe máy:
"Alo, tôi là Kiều Ân."
Bùi Thanh Đình bình tĩnh lại, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
"Kiều thiếu, tôi là Bùi Thanh Đình, hôm nay..."
"Píp... píp..."
"Này! Này!"
Cô ta chỉ nói một cái tên, Kiều Ân đã lập tức cắt đứt cuộc gọi của cô ta rồi!
Có cần phải ngoan độc như vậy không?
Lòng tự trọng của Bùi Thanh Đình cũng bị giẫm lên rồi! Cô ta không thể nhịn được nữa, cô ta hăng hái gọi điện cho Kiều Ân, ấn vào nút gọi vài lần, đều nhận được câu trả lời, đối phương đang gọi điện thoại.
Cô ta nhịn cơn giận dữ, cách ba phút lại gọi một lần, vẫn là đang trong cuộc trò chuyện.
Mười phút sau, đang trong cuộc trò chuyện.
Mười lăm phút sau, đang trong cuộc trò chuyện.
Yo Yo đứng một bên không nhịn được.
"Tiểu thư, hay là Kiều thiếu đưa số di động của cô vào sổ đen rồi?"
← Ch. 015 | Ch. 017 → |