Lời nói của Đoàn Hề Trạch
← Ch.103 | Ch.105 → |
Nhìn miêu tả tình yêu từ Tống, Lam Thiên Tình trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Chợt nhớ tới lần trước mình bị đâm, người kia muốn hỏi cô về nhật ký. Nhưng là chính cô chưa từng có thói quen ghi nhật ký, hay là nói đó là nhật ký của mẹ?
Trong nháy mắt tay nhỏ bé trở nên lanh lợi, tìm kiếm từng cái ở trên bàn viết.
Từ hộp hóa trang rồi đến bàn đọc sách, Lam Thiên Tình phát hiện mẹ của mình đặc biệt thích Vu Văn học cùng cổ vận, thích đồ kín kẽ thâm thúy, cô nghĩ, mẹ phải là người phụ nữ một bụng thi thư, tìm kiếm nửa ngày, cô còn phát hiện một quyển nhạc đàn tỳ bà, còn có đàn dương cầm.
Hình tượng tài nữ Đoàn Hề Viện càng tỏa sáng trong lòng Lam Thiên Tình.
Theo di vật của mẹ thăm dò, trong lòng Lam Thiên Tình hướng về mẹ cũng càng ngày càng sùng bái.
Tìm kiếm thật lâu, trên trán xuất hiện Lâm Lâm mồ hôi, nhưng lại không thu hoạch được gì trong nhật ký. dfienddn lieqiudoon Trên thực tế, ngày hôm đó sau khí nói chuyện với Kiều Âu, Đoàn Hề Trạch liền trở lại lục soát qua rồi, giống như Lam Thiên Tình, mỗi một góc đều không kém tỉ mỉ tìm kiếm sưu tầm.
Trong mắt ông, chỉ cần có thể tra ra một tia nửa điểm đầu mối năm đó đều tốt. Đó là em gái duy nhất của ông, chuyện của em gái tất nhiên ông sẽ đem hết toàn lực.
Đáng tiếc, giống như Lam Thiên Tình, ông cũng không thu hoạch được gì.
Lật được mệt mỏi, Lam Thiên Tình lẳng lặng nằm ở trên giường lớn, vô lực muốn khóc. Nàng nhìn chằm chằm trên trần nhà cổ xưa Thiết nghệ hoa lan đèn, ý vị ngẩn người.
"Đông đông đông."
Một tràng tiếng gõ cửa, kèm theo giọng nói dịu dàng Đoàn Hề Trạch: "Tình Tình ~ ở đâu, ngủ chưa?"
"Ở."
Lam Thiên Tình vội vàng đứng dậy đi mở cửa, mở cửa trong nháy mắt, Đoàn Hề Trạch nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mất mác của cô cũng xác định cô không tìm được đầu mối gì có giá trị.
Cười nhạt, cũng không cần nói chuyện nhật ký, chỉ bưng một chén cháo tổ yến đưa cho La Thiên Tình: "Buổi tối cái gì cũng không ăn, uống cháo tổ yến đi."
"Oh."
Chán nản nhận lấy, không quên nói một câu cùng Đoàn Hề Trạch: "Cám ơn cậu."
"Tình Tình, cậu có mấy câu muốn nói cho cháu"
Lam Thiên Tình nghe vậy chợt hiểu cười cười, nghiêng người sang nhường đường cho ông đi vào. Đoàn Hề Trạch chậm rãi bước vào phòng, kéo ra chiếc ghế trước bàn đọc sách ngồi ngồi xuống, mà Lam Thiên Tình ngồi đối diện bên trên giường, vừa uống cháo tổ yến, vừa chờ ông mở miệng nói chuyện.
Màu vàng ấm áp tràn đầy trên khuôn mặt ngây thơ nhỏ nhắn, nhìn đặc biệt ấm áp.
Đoàn Hề Trạch nhìn Lam Thiên Tình rất giống em gái mình, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Nháy mắt mấy cái, có chút khàn khàn nói: "Tình Tình, cám ơn cháu còn tồn tại, đền bù tiếc nuối trong lòng mọi người chúng ta."
Nếu như đúng như lưu truyền năm đó, Lam Thiên Tình chết rồi, như vậy bây giờ nhà họ Đoàn cũng không có người kế tiếp rồi?
Lam Thiên Tình ngước đôi mắt trong veo nhìn Đoàn Hề Trạch phát hiện ánh mắt ông lóe lên, sau đó lẳng lặng nghe ông nói đến chuyện xưa của mình.
Đoàn Hề Trạch vốn là có thể sống một cuộc sống với dục vọng bình thường.
Một đấng mày râu êm đẹp, tuy danh tiếng không sánh kịp em gái của mình về tài hoa, nhưng cũng là số một số hai đàn ông đẹp và cương nghị, bề ngoài lạnh lùng đã từng mê hoặc không ít trái tim.
Nhưng ông liên tiếp cưới hai người vợ. Người đầu tiên là thanh mai trúc mã, là con gái trong Tứ Đại Gia Tộc, tính tình dịu dàng đáng yêu, rất giống Đoàn Hề Viện về cá tính, rất tài hoa.
Vốn là Đoàn Hề Trạch nghĩ tới, đời này liền cùng vợ sống ân ái hạnh phúc đến già, nhưng vợ ông mang thai hai lần đều cũng sảy thai ngoài ý muốn. Lần thứ hai bị tương đối lợi hại, phải cắt bỏ cả tử cung. Đoàn Hề Trạch khóc rống ba ngày ba đêm, vợ cả của ông để lại một giấy ký thỏa thuận li hôn rồi tự động biến mất.
Lần đó, Đoàn Hề Trạch vận dụng tất cả lực lượng tìm hơn nửa năm nhưng vẫn không tìm được. Sau lại dưới sự uy hiếp Đoạn lão gia, không thể không cưới vợ hai.
Hết cách rồi, đường đường một trong tứ đại gia tộc, không thể không có con nối dõi tông đường, đây là việc đại sự hạng nhất.
Nhưng người vợ thứ hai cưới trở về nhà, cũng giống như vậy, cũng bị sảy thai hai lần.
Đoàn Hề Trạch rất buồn bực, ông luôn luôn cẩn thận, lúc nào cũng nghiêm cẩn đề phòng, không hiểu đây rốt cuộc là thế nào. Luôn là xảy ra ngoài ý muốn.
Hơn nữa, vợ con thân thể điều dưỡng rất tốt, qua hai năm bọn họ cũng không có thai mới. Bọn họ đi bệnh viện kiểm tra kết quả lại là vợ ông không có vấn đề gì, mà do Đoàn Hề Trạch mắc chứng chết tinh.
Lần đó từ bệnh viện về, Đoàn Hề Trạch cười khổ, số mạng trêu người, vẫn thật sự là cho là không thể thay đổi được bệnh tật.
Lần này, Đoàn Hề Trạch chủ động yêu cầu ly hôn, bởi vì vợ ông còn rất trẻ, cho cô ấy một số tiền lớn, đủ tiêu xài cả đời, còn giúp cô ấy ra nước ngoài định cư.
Từ đó trở đi, Đoàn Hề Trạch liền vẫn sống một mình. Ông có một người con nuôi, là con của một người bà con thân thích của nhà họ Đoàn, từ nhỏ nuôi dưỡng ở bên cạnh. Đoàn Hề Trạch và cha ông đều muốn, thực là bất đắc dĩ sẽ để cho người đó thừa kế thôi.
Nhưng ông trời đột nhiên đem Lam Thiên Tình bảo bối cục cưng đáp xuống nhà họ Đoàn, khiến Đoàn Hề Trạch đều cảm thấy có phải cuộc sống ở trong mộng hay không.
Ông một lần rơi lệ một lần cảm hoài, sau tiệc sinh nhật Lam Thiên Tình, ông đã đứng trước tổ tông Phật Đường thề, sau này không bao giờ nữa làm chuyện ác, tích cực làm việc thiện chuyện, lấy danh nghĩa Đoàn Mộng Viện quyên tặng nhiều trường tiểu học hi vọng, thành lập nhiều cơ quan từ thiện, đều không có quá nhiều ý khác, chính là hi vọng hương khói nhà họ Đoàn bình an, ngàn vạn lại đừng đứt.
Nếu là Lam Thiên Tình đã xảy ra chuyện gì, Đoàn Hề Trạch cũng không muốn sống.
Sau khi nói đến đây, ánh mắt thâm thúy Đoàn Hề Trạch nhìn tới trước Lam Thiên Tình:
"Tình Tình, ta hiểu rõ bây giờ tuổi cháu còn nhỏ, không muốn sanh con sớm như vậy, nhưng là cháu có nghĩ tới hay không, năm đó hoàn cảnh mẹ sinh cháu so với ngươi bây giờ còn gian nan hơn quá nhiều. Lúc đó, mẹ cháu thà bị bị trục xuất khỏi cửa nhà cũng phải sanh ra được cháu. Mà cháu bây giờ bởi vì không muốn sanh con mà lại muốn phá bỏ. Tình Tình, suy nghĩ một chút, đó là một sinh mạng, hơn nữa không chỉ là một sinh mạng, mà là nhà hi vọng của cả nhà chúng ta"
Kể từ khi Kiều Âu gọi điện thoại cho Đoàn Hề Trạch từ bệnh viện, nói chỉ cần cái thai này là con trai sẽ để cho nó mang họ Đoàn, về sau tiếp quản tất cả mọi trọng trách của nhà họ Đoàn, tất nhiên Đoàn Hề Trạch liền động lòng.
Đầu tiên Đoàn Hề Trạch cảm thấy đau lòng, Lam Thiên Tình nhỏ như vậy, 17 tuổi sẽ phải sanh con rồi, nhưng nghĩ lại bây giờ mình cũng đã năm mươi bốn tuổi rồi, đợi đến lúc đứa bé hai mươi tuổi thì ông đã 74 tuổi, vừa lúc có thể khổ cực một chút, bồi dưỡng đứa bé đón lấy Đoàn thị.
Thiếu niên 20 tuổi, anh tư bộc phát, tràn đầy tinh thần phấn chấn, so với bây giờ Mộ Tử Tiêu còn lớn hai tuổi, bồi dưỡng tốt lắm, vậy tất nhiên là một hạt giống tốt, nói không chừng ở trước 20 tuổi có thể một mình đảm đương rồi.
Nhưng nếu như chờ mấy năm nữa Lam Thiên Tình mới mang thai đứa bé, như vậy, đợi đứa trẻ trưởng thành thì mình cũng già rồi, cũng lực bất tòng tâm. Mặc dù Đoàn Hề Trạch từng có ý tưởng để Lam Thiên Tình tiếp quản Đoàn thị nhưng những cổ đông giống hồ ly giảo hoạt kia sẽ chịu để một cô gái làm người dẫn đường, nghe một tiểu cô nương vung tay múa chân sao?
Trong nháy mắt đó, Đoàn Hề Trạch đã thật cảm tạ trời cao để cho nhà họ Đoàn có đứa bé nhanh như vậy.
Thật ra thì, Đoàn Hề Trạch có thể ác độc nói với Lam Thiên Tình rằng đứa bé phải sanh ra nhưng ông không nói được, ông và Kiều Âu cùng một dạng cũng không ép buộc Lam Thiên Tình được.
Đoàn Hè Trạch biết Kiều Âu không có biện pháp, lại không muốn đắc tội với Lam Thiên Tình mới có thể đưa cô trở về Nhà họ Đoàn.
"Tình Tình, chuyện đứa nhỏ, cháu có thể suy nghĩ một chút, dù sao bây giờ đang ở còn có thời gian suy tính. (lee^qu. donnn)Nếu cháu vào ở phòng mẹ cháu, không ngại thử nghĩ một chút tình cảnh của mẹ cháu năm đó. Vì người đàn ông mình mến mà lựa chọn nhất định phải sinh hạ cháu, điểm này không sai, nhưng cháu yêu Kiều Âu sao?"
Lam Thiên Tình sững sờ, chén cháo tổ yến đã ăn xong rồi, liếm miệng nhìn Đoàn Hề Trạch không thể nghi ngờ, liền lập tức đáp:"Đương nhiên cháu thương anh ấy rồi."
Nghe được câu trả lời của Lam Thiên Tình khiến Đoàn Hề Trạch hì hì một tiếng cười, khẽ liếc nàng một cái, ngây ngô nói: "Thật sao? Cậu không thấy như vậy?"
"Làm sao lại không nhìn ra?"
Lam Thiên Tình cau mày hỏi ngược lại, Đoàn Hề Trạch cười sâu hơn.
"Tình Tình, buổi trưa Kiều Âu dẫn cháu tới Đoàn thị, ở phòng làm việc của ta lúc ăn cơm, ai là người phát tính đại tiểu thưt, hành hạ Kiều Âu giống như là người ở, như vậy cũng không hài lòng, nhưng cậu ấy vẫn nở nụ cười nhân nhượng cháu, nhưng cháu vẫn không hài lòng còn cáu giận, chính cháu còn có thể nhớ tới sao? Một bữa cơm mà thôi, cháu giằng co với cậu ấy bao nhiêu lần?"
Lam Thiên Tình sững sờ, không nói.
Đoàn Hề Trạch còn nói: "Buổi tối cháu ơ nhà, người làm bưng trà đưa nước cho cháu thì cháu còn có thể nói một câu cám ơn, ta xem ra, căn bản cháu cũng không yêu Kiều Âu, ở trong lòng cháu Kiều Âu cũng không bằng người làm bưng trà đưa nước!"
Đoàn Hề Trạch nói xong, Lam Thiên Tình đỏ mặt. Đại não tỉ mỉ nhớ lại thời điểm bữa trưa, cô muốn ăn chuối tiêu thuyền, Kiều Âu bưng cho cô, cô nếm thử một miếng nói quá ngán, muốn ăn bánh ngọt Hắc Sâm Lâm, Kiều Âu cũng đổi cho cô mà cô lại mắng Kiều Âu nhiều chuyện, nói cô chỉ là suy nghĩ một chút chứ chưa nói thật muốn ăn, sau đó Kiều Âu lại đem chuối tiêu thuyền bưng về cho cô thì cô lại đánh và mắng anh ấy nói anh cố ý muốn cô ngán chết để cho dạ dày của cô không thoải mái.
Trong lúc, Kiều Âu vẫn cười ha hả, cô lại đánh và cắn anh nhưng anh vẫn không nói tiếng nào, sau đó lại thử thăm dò tâm ý của cô, tiếp tục đổi đồ ăn cho cô.
Bữa cơm kia, giống như chỉ có Lam Thiên Tình và Đoàn Hề Trạch ăn mà tất cả thời gian của Kiều Âu đều dùng để phục vụ cô, căn bản không thế nào ăn.
Có chút áy náy, Lam Thiên Tình vẫn ngoan cố không phục nói thầm nho nhỏ: "Nhưng cậu à, chính anh ấy cũng vui lòng rồi, cũng không phát giận."
Ý là, Đoàn Hề Trạch xen vào việc của người khác rồi hả?
Đoàn Hề Trạch lắc đầu bất đắc dĩ, đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Lam Thiên Tình, ý vị sâu xa nói: "Tình Tình a, cậu là người từng trải, ăn muối còn nhiều hơn so với cháu ăn cơm. Lấy tính tình Kiều Âu có thể đối với cháu như vậy, đã là xưa nay chưa thấy rồi, cậu ấy vốn là tâm cao khí ngạo, nếu như cháu một mực không hiểu và thu lại lời nói, sớm muộn cũng sẽ tự mình chuốc lấy cực khổ. Trên đời này, tình yêu không phải vĩnh hằng, lời ngon tiếng ngọt cũng chỉ là nhất thời. Chỉ có thân tình mới là vĩnh cửu xa, nếu muốn cùng Kiều Âu đi đến thiên trường địa cửu thì bây giờ đứa nhỏ trong bụng cháu chính là trí thắng mấu chốt."
Nghe lời này, Lam Thiên Tình liền nóng nảy.
Kiều Âu nói qua sẽ vĩnh viễn yêu cô, thế nào nghe cậu nói thì trở thành tình yêu sẽ không vĩnh hằng rồi hả? Cô không hiểu nhiều lắm về tình cảm đạo lý, nhưng nếu Kiều Âu hứa hẹn cũng nói nhất định sẽ làm được, hơn nữa hiện tại quả thật anh ấy chịu mệt nhọc, mặc cho cô đánh mặc cho cô mắng a.
Lam Thiên Tình nheo mắt, không có ý tốt nhìn Đoàn Hề Trạch: "Cậu, có phải vì muốn cháu sanh con nên cố ý làm cháu sợ? Kiều Âu là đàn ông tốt nhất trên đời rồi, thậm chí chính cháu đánh vào ngực anh ấy thì vẫn sẽ yêu cháu đấy."
"Ha ha ha."
Đoàn Hề Trạch chợt cười rất vui vẻ: "Hiện tại, có lẽ cậu ấy sẽ. Nhưng về sau, cũng không nhất định rồi. Không tin cháu hãy thử xem."
"Thử liền thử! Cháu tin tưởng anh ấy!"
Lam Thiên Tình bật thốt lên, kiêu ngạo mà hất cằm lên, thoạt nhìn liền như tiểu công chúa kim quang lấp lánh.
Nhưng Đoàn Hề Trạch lại dội cho nước lạnh: "Cháu tin tưởng cậu ấy nhưng cậu không tin cháu! Cái người này sao đi xuống, phá hủy tương lai của hai người tuyệt đối là cháu!"
"Cậu?!"
"Tình Tình, cháu còn quá nhỏ, rất nhiều thứ căn bản cháu sẽ không ngờ. Hãy nghe cậu phân tích!"
Nếu như giờ phút này có bổng chùy, Đoàn Hề Trạch thật muốn một gậy đánh tỉnh nha đầu này. Bình thường nhìn thật cơ trí, thế nào gần đây càng ngày càng mơ hồ?
Kéo Lam Thiên Tình lần nữa ngồi xong, nghiêm trang nhìn chằm chằm:"Tình Tình, chính cháu thử nghĩ xem, nếu như cháu đem đứa bé này bỏ đi, Kiều Âu sẽ như thế nào đối với cháu?"
Lam Thiên Tình suy nghĩ một chút, không lên tiếng, bởi vì cô phát hiện tại chính mình phát hiện nói gì, cậu cũng sẽ nói ý tưởng của cô là sai lầm.
"Tình Tình, nếu như cháu làm mất đứa bé này, tất nhiên là Kiều Âu không biết tình huống xảy ra. Bởi vì cậu ấy căn bản cũng không nhưng có thể đồng ý cho cháu sẩy thai. Nếu như cháu không có đứa bé này, Kiều Âu sẽ đau lòng, sẽ khó chịu, sẽ hoài nghi cháu đến cùng có thật thương cậu ấy hay không. Ngay cả mới vừa rồi cậu cũng hoài nghi rồi, huống hồ Kiều Âu làm sao đây? Lần này, giữa hai người sẽ sinh ra cách ngại rồi, tình cảm tất nhiên phải bị ảnh hưởng. Coi như cậu ấy đối với cháu vẫn dịu dàng lời nói nhỏ nhẹ như cũ, nhưng là trong lòng có chút thay đổi rồi. Nều cháu không khéo léo đến một lúc nào đó đều sẽ không chịu nổi. Đến lúc đó, nếu hai đứa chia tay, người trong thiên hạ cũng biết cháu cùng Kiều Âu, danh tiếng cũng bị phá hủy, về sau làm thế nào?"
Đoàn Hề Trạch nói rất đáng sợ, nhưng là rất thực tế, cũng rất phù hợp lẽ thường, Lam Thiên Tình nghe mà trong lòng hồi hộp, e sợ rồi.
Cô muốn nói, có thể đi nước ngoài, nhưng là hiện tại cô là hương khói duy nhất Nhà họ Đoàn, đi trót lọt sao?
Nhìn Lam Thiên Tình bị sợ đến tái nhợt khuôn mặt nhỏ nhắn, Đoàn Hề Trạch than thở:
"Nếu như cháu sinh đứa bé này ra Kiều Âu sẽ vĩnh viễn nhớ lòng tốt của cháu, sẽ vĩnh viễn cảm thấy để cho cháu còn nhỏ mà phải khổ cực sanh con, là một việc uất ức cỡ nào. Phần này áy náy cả đời, về sau cho dù có chuyện gì cậu ấy vừa nghĩ cháu vẫn còn vì cậu ấy sinh đứa bé, nên nhịn cũng sẽ nhịn, nhận. Không chỉ có như thế, cháu còn có thêm trợ thủ, chính là Kiều Nhất Phàm, về sau mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì, ông ấy tất nhiên trước tiên đứng ở phía cháu, cháu cỏ thể ngẩng cao đầu ở nhà họ Kiều, còn ai dám khi dễ ngươi?"
← Ch. 103 | Ch. 105 → |