Hoan nghênh đại tiểu thư về nhà (2)
← Ch.077 | Ch.079 → |
Vốn đã nghe Bùi Đồng Tuyên không ngừng lải nhải bên tai nói là nha đầu giống Đoàn Hề Viện như khuôn đúc, ông còn không tin. Ban đầu cho đăng báo nói đoạn tuyệt quan hệ với con gái, bây giờ cháu ngoại trở lại, mặc dù cảm thấy may mắn vui mừng nhưng mặt mũi nhất định không nhịn được.
Dù sao cũng là danh môn đại gia, nói chuyện làm việc tại sao có thể lật lọng phản lời như thế? Cho nên làm phải làm dáng cho người ngoài xem một chút, làm khó nha đầu này cũng là cần thiết.
Nhưng nha đầu này không cảm thấy uất ức chút nào, ngược lại còn hồn nhiên chân thành cười với ông, còn nói bịt lỗ tai giúp mình?
Nha đầu làm như vậy, rốt cuộc là bởi vì quá mức ngu xuẩn không nhìn ra bị ông cố ý làm khó hay bởi vì quá qua thông minh chuẩn bị tương kế tựu kế?
Ông há miệng, vừa muốn nói vài lời gây khó khăn cho Lam Thiên Tình nhưng cô bé lại nhanh nhẹn nhìn ông nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, mở miệng nói:
"Ông ngoại, cháu rất cảm động!"
Đoàn Vân Phi kinh ngạc, suy nghĩ của người lớn tuổi hoàn toàn theo không kịp suy nghĩ của nha đầu này..
Cô vừa nhìn ông ngoại có khí phách đã được tôi rèn trong phong ba bão táp, ánh mắt ngạc nhiên đầy dấu chấm hỏi ánh mắt của ông cụ vừa cười vui mừng:
"Ông ngoại! Nơi này cách chỗ đốt pháo ngoài cổng xa như vậy mà lỗ tai ông ngoại bị thương thành như vậy, chẳng lẽ bởi vì ông ngoại mong sớm nhìn thấy cháu nên đặc biệt đi cửa ngóng nhìn cháu tới? Ông ngoại, cháu rất cảm động"
Nha đầu này nói xong, mặt dày mày dạn dụi đầu vào ngực Đoàn Vân Phi sau đó ngẩng đầu lên, chợt thu lại nụ cười, nước mắt lả chả nhìn ông:
"Ông ngoại, có người thân cảm giác thật hạnh phúc!"
Lần này, Đoàn Vân Phi mất cả đêm suy nghĩ để tìm cách gây khó khăn cho Lam Thiên Tình nhưng tất cả đều không nói thoát ra khỏi cổ họng mà biến thành một loại chua xót, vô luận như thế nào cũng khó lên tiếng.
"Khụ khụ, khụ khụ, về nhà là tốt rồi, ăn cơm đi!"
Đoàn Vân Phi chợt kéo xuống đôi tay mềm mại đang che tai mình, nhiên hậu diện sắc ngượng ngập đứng lên, không mặn không lạt nói một câu, được quản gia nâng đỡ đi vào bên trong biệt thự..
Nhìn bóng lưng Đoàn Vân Phi nộp khí giới đầu hàng, Lam Thiên Tình nhẹo đầu hướng về phía Đoàn Hề Trạch làm dấu hiệu chiến thắng, mà Đoàn Hề Trạch cười cười, cưng chiều giơ ngón tay cái lên.
Đoàn Hề Trạch đi lên trước, Lam Thiên Tình chạy tới tiếp tục bám cánh tay, Đoàn Vân Phi bước tương đối chậm nên hai người bọn họ đuổi theo rất nhanh. Vừa đi vừa nghe bác cháu bọn họ chuyện trò vui vẻ, Đoàn Vân Phi chỉ cảm thấy, hình như bị chính con cháu liên thủ tính toán đối phó.
Coi như bữa trưa diễn ra vui vẻ, mặc dù đều do Đoàn Hề Trạch và Lam Thiên Tình nói chuyện còn Đoàn Vân Phi không nói gì, cũng không gây chuyện với Lam Thiên Tình nữa. Thậm chí đây là lần đầu tiên trên bàn ăn của nhà họ Đoàn xuất hiện cô gái thích ăn bánh pút-đing xoài.
Lam Thiên Tình vừa thưởng thức bánh ngọt vừa tràn ngập nụ cười nhìn Đoàn Hề Trạch, mà Đoàn Hề Trạch lại sử dụng ánh mắt ý bảo: đây là an bài của Đoàn Vân Phi.
Dùng xong bữa trưa, nghe Đoàn Vân Phi nói phải về phòng nghỉ trưa thì Lam Thiên Tình tiến lên đỡ, ông cụ nghiêng đầu liếc nhìn Đoàn Hề Trạch:
"Hãy để cho cháu ở phòng của mẹ cháu thôi."
Sau đó, quản gia tiến lên hướng về phía Lam Thiên Tình tao nhã lễ độ nói:
"Đại tiểu thư, để tôi phục vụ Ông cụ là tốt rồi."
Lam Thiên Tình lui về phía sau một bước, liếc nhìn Đoàn Hề Trạch, hai người lẳng lặng đứng thẳng, chỉ chốc lát sau bèn nhìn nhau cười rồi. Rất rõ ràng, Lam Thiên Tình đã vượt qua cửa ải khó khăn nhất để về nhà này.
Lại nói, hoặc là do máu mủ tình thâm, hay là Lam Thiên Tình và Đoàn Hề Trạch đều là người có linh tính rất tốt, có sự ăn ý người thân giống như đã chung sống nhiều năm.
Đối với việc này Lam Thiên Tình cảm thấy rất khó nói thành lời mà Đoàn Hề Trạch càng coi cô như bảo bối, cảm thấy đứa bé này thân thiết như đôi tay của mình, vừa ấm áp lại thân thiết, có thể có một người thừa kế như vậy là phúc khí của nhà họ Đoàn, cũng là em gái ở trên trời có linh thiêng an bài.
Phòng Đoàn Hề Viện đã lâu không mở cửa, phía trên vẫn còn dán niêm phong năm đó, vì vậy, nếu tối nay Lam Thiên Tình muốn ở nơi này vẫn phải chờ người hầu quét dọn cho sạch sẽ.
Bởi vì Đoàn Vân Phi coi gian phòng và tên "Đoàn hề Viện" như điều cấm kỵ, vì vậy cho dù năm đó lúc Đoàn Hề Viện qua đời gian phòng này cũng chưa từng bị mở ra.
Suy nghĩ lại Đoàn Hề Trạch bảo Lam Thiên Tình đến phòng khách hoặc là về lại căn hộ đợi đến khi gian phòng được quét sạch sẽ rồi vào ở sau.
Lam Thiên Tình do dự gật đầu một cái, nhưng lại cẩn thận từng li từng tí nhìn hắn:
"Bác, lúc bọn họ quét dọn nhất định không thể xáo trộn đồ vật bên trong, đồ đạc đã sắp xếp như thế nào sẽ phải để im như cũ, cháu muốn xem một chút phòng mẹ khi còn sống như thế nào để xem xem loại sách, màu sắm... mà mẹ thích."
Đối với từ "mẹ" cho tới nay chính là nỗi đau lớn nhất của Lam Thiên Tình. Là giấc mơ giấu kín ở đáy lòng, một thứ xa vời hoa mỹ mà xa xỉ, ngay cả nửa đêm tỉnh giấc vô luận trong lòng chờ đợi dường nào nhưng vẫn thủy chung không thể thể nghiệm cảm giác ấm áp được mẹ ông trong ngực.
Nàng rất muốn nhìn căn phòng của mẹ trước kia, xem mẹ thích phong cách bài trí lắp đặt thiết bị như thế nào, thích màu gì, muốn từ những thứ mẹ dùng cuối cùng còn lưu lại trên đời để có chút tưởng tượng về sở thích và tính cách của mẹ.
Trước kia, từng tưởng tượng đủ loại về mẹ, đều không có chút gì cụ thể, mà bây giờ biết bản thân rất giống về dáng dấp dung mạo, nếu như cũng biết tính tình, sở thích của mẹ thì cho dù chỉ là nằm mơ cũng chỉ cần ban ngày cố gắng nghĩ một chút thì buổi tối nhất định sẽ mơ thấy!
Mọi người vẫn nói nếu ban ngày suy nghĩ nhiều chuyện gì thì ban đêm sẽ mơ về chuyện đó.
Lam Thiên Tình kiên định tự nói với mình, nhìn Đoàn Hề Trạch nhờ có như vậy thôi.
Ánh mắt Đoàn Hề Trạch dâng lên hơi nước, ngay sau đó khẽ chớp để che đậy quá khứ, có chút khàn khàn nói:
"Được, yên tâm, nhất định sẽ giữ nguyên hiện trạng cho cháu xem."
Trước khi chia tay, Lam Thiên Tình đưa bàn tay nhỏ bé, tỉ mỉ sờ tên mẹ trên cửa phòng, vẻ mặt thuần khiết khát vọng tình thương của mẹ hằn sâu trong lòng Đoàn Hề Trạch, cũng khiến Đoàn Vân Phi đang đứng ở cầu thang nhìn thấy, đó là ánh mắt nhớ nhung mà không quên, động tác thâm tình mà tiếc nuối, rõ ràng chính là cảm giác ấm áp êm ái, tựa như giấc mơ đẹp nhưng mà lại như là một cái tát hung hăng đánh mạnh vào lòng Đoàn Hề Trạch và Đoàn Vân Phi.
Nếu như, năm đó không độc ác đuổi Đoàn Hề Viện ra ngoài, có thể tất cả mọi đau thương sẽ không xảy ra? Có thể hiện tại hai mẹ con dáng dấp giống nhau đang điềm tĩnh mà cười ở trong sân tràn đầy ánh mặt trời, như vậy, cuộc sống của họ sẽ vô cùng linh hoạt, phong phú?
Vậy mà, cõi đời này không có nếu như.
Đối với sự độc ác của Đoàn Vân Phi năm đó, thật ra thì ở tận đáy lòng ông đó là một loại thành toàn. Ông phải nhượng bộ trước sự kiên trì của con gái nhưng lại không chống cự nổi áp lực của dư luận, vì vậy, ông đã để cho con gái cùng cháu ngoại đi tìm cha của đứa bé.
Ông và Đoàn Hề Trạch cùng tất cả mọi người đều cho là người đàn ông kia nhất định sẽ chăm sóc cho con gái mình.
Bởi vì từ ánh mắt kiên định của Đoàn Hề Viện, mọi người đều nhìn ra tình yêu rất sâu đậm của cô với người đàn ông kia. Nhưng sau khi rời đi Đoàn Hề Viện bị nhà họ Đoàn từ mặt liền biến mất rồi.
Đoàn Hề Viện bất chấp tất cả chỉ vì giữ được đứa bé của người đàn ông kia, Đoàn Vân Phi còn nhớ rõ, mình cô cùng đau lòng khi đến gặp con gái và yêu cầu chỉ cần Đoàn Hề Viện nguyện ý phá bỏ đứa bé, sẽ bỏ qua tất cả chuyện cũ, khi đó Đoàn Hề Viện kêu khóc nói cô thương người đàn ông đó và hắn ta cũng yêu cô, cho nên cô nhất định phải sinh hạ đứa bé thuộc về bọn họ.
Mà lúc Đoàn Hề Viện gian nan nhất, cần nhất người đàn ông kia thế nhưng hắn lại ngoài dự đoán của mọi người không có đoái hoài gì đến mẹ con Đoàn Hề Viện.
"Mẹ!" Lam Thiên Tình khẽ gọi một tiếng, đem lấy gò má chính mình nhẹ nhàng dụi vào trên ván cửa, hình như làm như vậy là có thể rúc vào trong ngực mẹ.
← Ch. 077 | Ch. 079 → |