← Ch.041 | Ch.043 → |
Kiều Âu sửng sốt, chẳng lẽ đến bệnh viện làm giải phẫu xong, vẫn còn liên hệ lại? Nhưng trong đó anh và con thỏ nhỏ không nói chuyện này ra, như vậy, rõ ràng là con thỏ nhỏ không muôn cho anh biết.
Kiều Âu chớp mắt mấy cái, nghiêm mặt nói:
"Chuyện này tôi cũng biết rõ ràng, có cái gì cứ nói với tôi, cô ấy đã nói với tôi rồi."
"Chuyện này, không tiện lắm?"
Kiều Âu dịch người sang bên cạnh, không muốn Lam Thiên Tình nghe được giọng nói trong điện thoại.
"Yên tâm, cô ấy đã nói hết với tôi, cái gì tôi cũng biết, bây giờ cô ấy không tiện, cô cứ nói đi."
Nói đến lúc này, Lam Thiên Tình cũng tò mò nghiêng mắt nhìn theo, chẳng lẽ cú điện thoại này không phải là gọi cho anh sao? Nhưng mà trong nhà đâu có ai khác, hơn nữa nếu là Tư Đằng, cũng không gọi điện tới đây. Chẳng lẽ là tìm cô? Không thể nào, ngoại trừ gọi điện cho Kiều Âu, cô chỉ nhân lúc sáng nay Kiều Âu ra ngoài một lúc, cầm tờ giấy nhỏ gọi điện cho bệnh viện phụ khoa mà thôi.
Trong lòng kêu lên! Chẳng lẽ là?
Cô nhanh nhẹn vểnh tai lên nghe, nhưng mà Kiều Âu lại nghiên người đưa lưng về phía cô, cô không nghe được gì cả, chỉ có thể vừa cầu nguyện vừa cẩn thận quan sát vẻ mặt anh.
"Lam tiểu thư không có ở đây sao, như vậy không được tốt lắm!"
"Thật sự là tôi đã biết, cô cứ nói với tôi đi, cũng giống nhau, tôi sẽ truyền đạt lại giúp cô!"
"Là thế này, sáng hôm nay Lam tiểu thư có gọi điện đến tư vấn chuyện liên quan đến chữa trị màng trinh, lúc ấy bác sĩ của chúng tôi không có ở đây, không thể trả lời kịp thời, lúc xế chiều có gọi điện tới nhưng không có ai nghe máy, cho nên buổi tối chúng tôi gọi điện tới."
Thế giới yên tĩnh!
"Chữa trị màng trinh?"
Kiều Âu không dám tin lặp lại một lần, lời nói kinh ngạc khiến Lam Thiên Tình bị dọa sợ trợn tròn hai mắt, lập tức giống như thỏ nhảy từ trên giường xuống dưới!
Kiều Âu cảm nhận được phản ứng mạnh mẽ của cô, nghiêng đầu nhìn ra chỗ cô, cô đi chân không đứng trên sàn nhà, dáng vẻ hoảng sợ,
Kiều Âu hiểu ra. Anh không lằng nhằng với cú điện thoại kia nữa, cúp điện thoại, anh vién chăn lên xông về phía Lam Thiên Tình.
"Tình Tình, anh muốn nói chuyện với em một chút!"
"Không muốn!"
"Tình Tình!"
"Anh đừng tới đây!"
Vì vậy, dưới anh đèn vàng mập mờ, một trờ chơi mèo vờn chuột bắt đầu, trong lòng Kiều Âu vừa tức lại vừa đau, cô bé này, đầu óc nghĩ thế nào, lại dám đi làm cái giải phẫu đó! Nó đau thế nào chứ!
Anh thấy cô đi chân đất trên sàn nhà, coi như thật sự không phải trong tháng sinh non, thì cô cũng vừa mới hết kỳ kinh nguyệt, con gái kiêng kỵ nhất là cảm lạnh, cô bé này, không biết đau lòng mình!
Trong lòng Kiều Âu tức giận, cô lại còn trốn anh, nhảy lên nhảy xuống, còn cầm cả gối đập đầu anh!
"Tình Tình!"
Kiều Âu nổi giận, đôi mắt sắc bến chợt lóe, phát huy tác phong nhanh nhẹn dũng mãnh của phó đoàn trưởng đội lính đặc chủng, nhắm thảng về phsia cô, lao đến, khiền cô ngã nhào trên giường.
Đột nhiên mất trọng tâm, cộng thêm sức nặng trên người Kiều Âu như cơn lốc quét tới, Lam Thiên Tình bị anh đè một cái không báo trước, không nhịn được hô lên:
"A!"
Tư thế này thật mập mờ.
Lam Thiên Tình bị dọa sợ, không dám nói câu nào, không dám giải thích, không thể nào giải thích.
Cô sợ, anh sẽ không cần cô nữa, anh sẽ không đối tốt với cô nữa, sẽ không cho cô đi học nữa?
Hơi thở nặng nề của Kiều Âu phun trên gò má cô, cô nghiên mặt đi, nhắm chặt hai mắt, chờ đợi anh tuyên bố, hoặc trừng phạt,
Bên tai, quanh quẩn tiếng thở dài bất đắc dĩ của anh.
"Tình Tình ~ cái lạoi giải phẫu đó không phải người làm, bọn họ sẽ cắt một miếng thịt ở bên trong của em, sau đó vá bốn phía xung quanh vách, trong lúc giải phẫu sẽ tiêm thuốc tê cho em, đợi đến khi giải phẫu xong, sau khi em về đến nhà, sẽ cảm thấy cực kỳ đau đớn!
Trong lòng Lam Thiên Tình cả kinh, cắn răng, vẫn không dám mở mắt như cũ.
Nhưng trong lòng cô mơ hồ cảm thấy qiaáu lại, tại sao anh không chất vấn cô, không phải tức giậ, mà là giải thích loại giải phẫu này cho cô?
← Ch. 041 | Ch. 043 → |