← Ch.134 | Ch.136 → |
Nghe bà nội nói, Âm Nhị Nhi và anh cả ở đại trạch để tiếp người nhà họ Nhiễm. Trong lúc đó, chú Lưu đi đón tôi, vốn định đưa tôi tới chỗ Xảo Dĩnh, nhưng mà, chưa kịp chấp hành, tôi liền bị Nhiễm Nhiễm kéo đi. Sau khí chú Lưu về đến nhà, nói chuyện tôi rời đi với Nhiễm Nhiễm cho bà nội biết, không khéo lại bị âm Hạng Thiên nghe được.
Vị hôn thê của anh còn ở đây, thế nhưng anh lại muốn đi tìm tôi, mặc dù về chuyện này trong lòng mọi người đều biết rõ, nhưng nếu như anh rời đi trước mặt mọi người, không khác gì việc đánh vào mặt người nhà họ Nhiễm. Vì vậy, anh bị bà nội mãnh mẽ ngăn lại. Sau khi ăn bữa tối xong, Âm Hạng thiên tiễn Nhiễm Du và hai người nhà họ Nhiễm, sau đó, trở về đại trạch ôm cây đợi thỏ. (mặc dù tôi rất không thích cái ví dụ này, nhưng đây là lời bà nội nói. )
"Nếu thật sự cháu đã buông lão Tam rồi, thì hãy suy nghĩ về anh hai cháu đi, dù tên đó có khuyết điểm, nhưng người trong nhà hiểu rõ lẫn nhau, về phần đứa bé Nhiễm Nhiễm kia, cháu cũng đừng suy nghĩ, bà nội sẽ không đồng ý đâu."
Vốn dĩ tôi đang vô cùng lo lắng, vừa nghe bà nội nói như thế, không nhịn cười được: "Bà suy nghĩ nhiều rồi, cháu với Nhiễm Nhiễm không có gì cả."
Ánh mắt bà nội hơi đổi, thoải mái cười: "Vậy thì tốt, bà còn đang sợ cháu bị cậu ta dụ dỗ mất, Chuyện của anh cả cháu với Nhiễm Nghiên đã là một bài học rồi, nếu không phải Nhiễm Du quấn quít hết sức, lão Tam lại u mê không tỉnh ngộ, bà tuyệt đối sẽ không đồng ý việc đứa nhỏ của hai nhà kết thất với nhau." Bà nội buồn bã thở dài: "Bà chỉ có hai đứa cháu gái là cháu và Xảo Dĩnh, trái tim Xảo Dĩnh đã cho Ninh Vũ mất rồi, cháu cũng không thể biến thành người nhà người ta được."
Tôi cười khổ nhếch nhếch miệng, chần chừ một lúc, ô ô a a mà nói: "Bà nội, cháu thương lượng với bà một chuyện."
"Cháu nói đi."
"Từ lúc cháu về nhà cho tới nay, chúng ta chưa từng được yên tĩnh, cháu muốn nghĩ ngơi mấy ngày, có lẽ chuyển ra ngoài sẽ tốt hơn."
"Cháu muốn dọn ra khỏi nhà này, hay là suy nghĩ muốn rời khỏi thành phố này?"
"Nếu như có thể, cháu muốn đi tới một nơi không ảnh hưởng tới mọi người."
Bà nội thở dài cầm tay của tôi, nói: "Điểm khởi đầu của cháu là tốt, nhưng mà, làm như vậy là sai. Không phải cháu chưa tưng rời đi, kết quả thì sao? Không phải lão Tam cũng đuổi theo tới Đại Liên à? Cháu biết điều này nói rõ cái gì không?"
"Anh ấy cố chấp."
"Đây không phải là căn bản, nó cố chấp là bởi vì trong lòng nó không bỏ được. Đứa cháu của bà nên trong lòng bà rõ ràng, cho dù cháu rời đi, lão Tam cũng sẽ không ngừng lại, nói không chừng, ầm ĩ còn hơn bây giờ." Bà nội vỗ vỗ tay của tôi, nói tiếp: "Hơn nữa, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, cháu cho rằng cháu đi khỏi, bà nội không đau lòng sao? Lần trước để cháu đi Đại Liên là bởi vì có Ninh Vũ bên cạnh cháu, đó là một đứa bé ngoan, đối với cháu lại có tình có nghĩa, bây giờ, ngay cả cậu ấu cháu cũng để ra ngoài, làm sao bà nội có thể để cho cháu đi một mình?"
"Cháu cũng không muốn đi, nhưng mà cháu càng không muốn can thiệp làm gia đình không yên ổn."
"Cháu nói bậy gì đó!" Bà nội giận trách, trừng ta: "Nếu suy nghĩ lung tung nữa, bà sẽ gả cháu cho anh hai cháu ngay, để cho nó nhìn cháu!"
Hai tay tôi xua xua: "Không muốn không muốn, cháu không muốn, bà đừng gả cháu ra ngoài mà."
Bà nội cười hiền lành, giơ tay lên sờ sờ đầu của tôi: "Còn có ba ngày nữa là sinh nhật rồi, bà nội giúp cháu xin phép với viện trưởng, mấy ngày nay đừng đi làm nữa, đi dạo phố một chút, rồi dắt cho đi dạo, hãy buông lỏng một chút đi."
Công việc bây giờ của tôi là bà nội một tay an bài, lão nhân gia giúp xin nghỉ thì chắc chắn có thể được.
Tôi là bé cưng ngoan của bà nội, bà nội để cho tôi nghỉ ngơi, tôi liền gật đầu đồng ý, vừa lúc có thể né tránh Nhiễm Nhiễm.
Quay lại phòng tắm nước nóng, không có cảm giác buông lỏng, ngược lại khí lực toàn thân cũng bay đi theo dòng nước.
Tóc ướt tôi cũng chẳng muốn sấy, lấy khăn lông lớn bọc lại nằm sững sờ ở trên giường.
"Nhiễm Du có thể không làm duy nhất, anh sẽ duy trì thăng bằng giữa ba người, tất cả mọi người đã nhượng bộ rồi, em cũng nhường một bước được không?" Lời Âm Hạng Thiên nói giống như cái gai, không trên không dưới tắc ngạnh ở trong cổ họng tôi, bỗng nhiên tôi hối hận lúc đó không đánh anh mấy bạt tai, không phải để hả giận, mà là đánh cho anh tỉnh.
"Cốc cốc cốc" tiếng gõ cửa vang lên, tôi hữu khí vô lúc hỏi: "Ai vậy?" Trong lòng lại tính toán, không phải là Âm Hạng Thiên tìm tới gây phiền toái chứ?
"Là anh." Giọng nói phái nam không có nhiều cảm xúc nhưng lại làm cho người khác an tâm, là anh cả.
Tôi vội vàng đứng dậy mở cửa, anh cả cầm một ly sữa nóng, mỉm cười với tôi: "Quấy rầy em nghỉ ngơi hả?"
"Không có." Tôi để anh cả vào phòng. Tất nhiên sữa tươi là mang tới cho tôi, tuy hành động nhỏ nhặt, nhưng là sự quan tâm của người anh, nhìn anh cả giống như nghiêm túc nhưng lại mềm lòng hơn bất kỳ ai, chỉ là,
Sự quan tâm của người anh không nói nhiều này cũng không phải chỉ có mình tôi, mà những em trai em gái khác cũng được như vậy.
Anh cả nói, Âm Hạng Thiên là bị Nhiễm Nhiễm kích thích, mới có thể không lựa lời mà nói, anh muốn nhận lỗi với tôi, nhưng mà, Âm Nhị Nhi không cho anh đến, cho nên, chỉ có thể để anh cả làm thay.
"Anh ấy kích động tùy hứng, điểm này em rất rõ ràng, nhưng, chuyện tối nay đã vượt qua giới hạn em có thể dễ dàng tha thứ. Nếu quả thật giống như lời anh nói, anh ấy chỉ là bị Nhiễm Nhiễm kích thích, mới có thể nói ra những lời như vậy, vậy anh ấy làm thế nào mà biết thái độ của Nhiễm Du?" Thấy anh cả nhíu amyf rậm lại, giống như muốn giải vây cho Âm Hạng Thiên, tôi vẫy tay: "Anh cả, anh rất hiểu rõ anh ấy, mà em cũng rất hiểu rõ anh ấy. Cho nên, chúng ta cũng rõ ràng, lời nói kia không phải do vô tâm mà nói như vậy."
"Em nói đúng, từ sớm lão Tam đã có ý niệm này." Anh cả không thể không thừa nhận: "Sau khi anh và anh hai em biết, giáo huấn để cậu ấy dừng lại, cậu ấy cũng không có nhắc lại nữa. Có lẽ, bọn anh cũng sai lầm rồi, chúng ta tất nhiên hiểu rõ cậu ấy, nhưng rốt cuộc cậu ấy để bao nhiêu ý định ở trên người em, chỉ có chính cậu ấy rõ ràng. Em có thể nhìn lên phần tình nghĩa này, tha thứ cho cậu ấy một lần?"
Tôi cười: "Điều này rất quan trọng sao?"
"Đối với lão Tam mà nói rất quan trọng."
"Anh cả, anh có nghĩ tới không, mọi người vẫn luôn khona dung chính là đang hại Âm Hạng Thiên? Chúng ta cứ theo anh ấy, cho nên không biết điểm mấu chốt và mấu chốt luân lý của chúng ta ở nơi nào. Em hiểu rõ rất nhiều đàn ông trong những nhà quyền thế đều rất độc tài, thậm chí sẽ lấy vợ bé, nhưng mà, rất nhiều việc không phải vì tồn tại mà hợp lý hóa nó, Âm Hạng Thiên đã cực kỳ khinh thường đối với loại chuyện này, nhưng mà, bây giờ anh ấy đã có suy nghĩ này, anh không cảm thấy, chúng ta nên uốn nắn một chút sao?"
Anh cả im lặng lúc lâu, chợt cười một tiếng: "Em nói đúng, là anh quá dung túng cậu ấy." Anh cả đứng dậy, dịu dàng vuốt vuốt tóc của tôi: "Đi ngủ sớm một chút đi, anh sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia."
Tôi cười cười gật đầu, tiễn anh cả ra ngoài, đang muốn đóng cửa, chợt thấy Âm Nhị Nhi cầm bình rượu đỏ đi tới đây.
"Bách Khả, bồi anh hai uống một ly."
Âm Nhị Nhi là người duy nhất trong nhà không quá mức cưng chiều Âm Hạng Thiên, mặc dù nói chuyện với nhau rất lâu, nhưng từ đầu tới cuối anh cũng không vì Âm Hạng Thiên giải vây qua.
Qua ba ly rượu, tôi có chút say, nhìn cái gì cũng thấy rất mông lung, tôi nằm lên bàn nhỏ ở trên giường, mơ hồ không rõ, nói: "Anh hai, ta mệt mỏi."
Âm Nhị Nhi cũng không có trả lời, qua giây lát, tôi bị ôm lên giường, anh ta ngồi bên cạnh tôi, lầm bầm giống như tự mình nói gì đó. Hương thơm trà xanh nhàn nhạt quanh quẩn bên chóp mũi, tôi vô tri vô giác nghĩ, vì sao anh hai lại dùng sữa tắm của Âm Hạng Thiên?
Ngày hôm sau, tôi tỉnh lại bên trong tiếng xô cửa ầm ầm, tác dụng chậm của rượu đỏ làm tôi có chút đau đầu.
Chóng mặt bò dậy, cửa vừa mở ra, một bóng dáng màu vàng nhiệt tình nhảy vào, một cái liền đụng ngã tôi.
"Bánh bao, ắt xì ~ em cọ lông chó vào mặt chị rồi." Tôi tức giận đẩy Kim Mao Khuyển đang nhiệt tình ra.
"Ư ư......" Nó lấy lòng lắc lắc cái đuôi.
"Biết rồi, biết rồi. Chị rửa mặt rồi mang em đi chơi." Tôi đá nó ra khỏi phòng, cất giọng kêu: "Chị Lưu, bánh bao chuồn vào đây."
Một trận tiếng bước chân dồn dập liên tiếp vang lên, tiểu Tần thở hổn hển chạy lên lầu hai, nói: "Bánh bao, tới đây!"
Kim Mao Khuyển rối rắm ngó ngó ta, lại nhìn keo dán chó cắn trong tay tiểu Tần, trải qua một phen kịch liệt đấu tranh tư tưởng xong, vui mừng hớn hở đánh về phía tiểu Tần.
Tôi không biết nên khóc hay cười lắc đầu, xoay người trở về phòng rửa mặt, hình như chị Lưu biết tối hôm qua tôi uống rượu, tôi mới xuống lầu, liền lập tức bưng tới một ly nước rau cần.
"Uống xong thì đầu sẽ hết đau." Chị Lưu nói xong, mắt cũng không nháy mà nhìn chằm chằm tôi.
Tôi thấy tránh không thoát, bóp lỗ mũi một cái, uống một hơi vạn sạch nước rau cần. Bà nội đã xin nghỉ giúp tôi,
Không cần đi làm, cũng có thời gian dắt chó đi dạo rồi.
Đợi bánh bao chơi đã, tôi đưa nó về ổ chó, lúc quay lại biệt thự, cơ bản mọi người cũng thức dậy.
Mà Thiên Hoa cùng Thiên Vũ đứng ở trước cửa phòng ngủ Âm Hạng Thiên chơi đoán số, đây là quy củ của hai người, người nào thắng người đó phải đi vào gọi con sói phun ra lửa kia thức dậy. Sở dĩ để người thắng đi, là bởi vì người thắng có vận khí tốt hơn, nói không chừng có thể tránh thoát một kiếp.
"Đi đi, Tam Thiếu đang chờ ngươi kêu đó." Hôm nay là Thiên Vũ thua, nhưng mà, thua là vui vẻ chịu đựng.
Trái lại Thiên Hoa, lại là vẻ mặt dũng sĩ chịu chết, đầu tiên anh ta gõ gõ cửa, lại được một câu trung khí mười phần "Cút", không thể làm gì đành móc chìa khóa ra, vào cửa không cần tới mấy giây, cánh cửa đã vang lên ầm ầm, giống như bị vật gì nặng đánh trúng. Không cần hỏi, vật nặng đó chính là Thiên Hoa xui xẻo.
Tôi hết cách lắc đầu một cái, vừa muốn cất bước đi, lại nghe có người sau lưng nói: "Lão Tam, thức dậy nhanh, Bách Khả có chuyện muốn em giúp một tay."
← Ch. 134 | Ch. 136 → |