Vay nóng Tinvay

Truyện:Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói - Chương 130

Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói
Trọn bộ 166 chương
Chương 130
0.00
(0 votes)


Chương (1-166)

Siêu sale Lazada


Edit: Phạm Mai

Tôi đi trên đường hướng về nhà Xảo Dĩnh--

Ngón tay thon dài của Âm Nhị Nhĩ gõ nhẹ lên tay lái, nhìn bộ dáng thì tâm tình rất tốt.

Tôi chuẩn bị từ ngữ nửa ngày, mới ô ô a a mở miệng: "Anh hai, có phải anh chuẩn bị đính không không?"

"Không có."

Trong lòng tôi vui mừng, nhưng mà, Âm Nhị Nhi lại mạnh mẽ nói thêm một câu: "Đính hôn quá lãng phí thời gian, anh chuẩn bị trực tiếp kết hôn."

Lòng tôi cứng lại, giống như một con mèo bị uy hiếp, nổi lên cảnh giác bao bọc sau lưng: "Cùng ai vậy?!"

Âm Nhị Nhi nghiêng đầu, đôi mắt quyến rũ ném cho tôi một kết quả: "Em thấy anh có qua lại với bạn gái không?"

Tôi lắc đầu.

"Vậy không phải có kết quả rồi sao."

"Kết quả gì chứ?"

"Đã biết rồi thì đừng có hỏi."

"...... Không phải là em chứ?" Trong lòng tôi thấp thỏm, còn phải cố làm ra vẻ trấn tĩnh, nụ cười trên mặt cứ giống như một tầng nhựa cao su cứng ngắc.

"Nếu không thì còn ai nữa?"

Rốt cuộc tầng tầng lớp lớp cũng rơi xuống, tôi không có tử trận ngay lập tức, mà vùng vẫy hấp hối: "Em không muốn gả cho anh!"

"Phản đối không có hiệu lực."

"Em muốn chống án!"

"Bãi bỏ."

"A...... Anh khi dễ em!"

Tôi khóc không ra nước mắt, biểu cảm trên mặt rất lấy lòng Âm Nhị Nhi, anh ta hắng giọng cười to: "Nhìn em sợ chưa kìa, anh chỉ đùa giỡn thôi."

Trong nháy mắt tôi nâng lên đầu, vẫn cảnh giác như cũ: "Vừa rồi anh nói đùa thật sao?"

"Đó là dĩ nhiên rồi."

Tôi nháy nháy mắt, xác nhận anh ta thật sự rất nghiêm chỉnh, lúc này mới cứu sống được trái tim sắp ngừng đập, nhưng câu tiếp theo của anh lại đẩy tôi xuống vực sâu không đáy.

"Sao không đính hôn được chứ? Những quá trình nên đi thì phải đi, anh biết em không thích phô trươnglàm đính hôn đơn giản một chút là được rồi, khách khứa mời một ít là được."

Bên trong xe yên lặng ước chừng một phút, tôi mới mắc chứng cuồng loạn hô lên: "Đừng trêu chọc em nữa mà!"

Âm Nhị Nhi cười vui sướng: "Không đùa giỡn em, nhưng mà, quả thật bà nội muốn chúng ta đính hôn, nếu như em không muốn, có thể đào hôn mà."

"Có chuyện gì không tốt không?" Vẻ mặt tôi như đưa đám, nói, nhà họ Âm chính là người nhà của tôi, nếu tôi đào hôn, có chọc cho bà nội tức điên lên không?

"Cái này thì có gì không tốt chứ? Cùng lắm thì anh thả một chút, để cho em ở bên ngoài chơi vài ngày, rồi bắt em trở về là được."

"Lại trêu chọc em...... Lại trêu chọc em......" Tôi buồn bã nhìn anh ta, suy nghĩ muốn chết cũng có rồi, tôi không muốn cùng con sói này vô sỉ này chơi đùa đâu!

Vô tri vô giác đã đến nhà của Xảo Dĩnh mà tôi vẫn còn giữ bộ dáng mất hồn lạc phách, ngay cả học trưởng mắng tôi, thì lần đầu tiên tôi không có cãi lại.

Xảo Dĩnh biết được nguyên nhân tôi mất hồn lạc phách, cười khanh khách, nói: "Chỉ có chút chuyện này à, buổi tối mình về nhà với cậu, nói chuyện với bà nội một chút, mình cũng không tin bà nội để mặc cho anh hai ép mua buộc bán."

Ninh Vũ căng mắt: "Ép mua buộc bán?!"

Xảo Dĩnh cười mỉa: "Ý của em là, cường thủ đoạt hào."

Âm Nhị Nhi gật đầu: "Vẫn là Xảo Dĩnh hiểu rõ anh, cường thủ đoạt hào coi là gì chứ? Nhiều nhất thì anh chỉ trực tiếp mang đi mà thôi."

Tôi phát điên hô to: "Cầu xin anh đừng kích thích em nữa!"

"Đừng kích động đừng kích động, thương lượng thật tốt đi." Xảo Dĩnh cười cười hoà giải.

Tôi giận chó đánh mèo trợn mắt: "Nếu như bà nội chia rẽ cậu với học trưởng thì cậu vẫn có thể bình tĩnh như vậy, mình sẽ không kích động nữa."

Âm Nhị Nhi nâng khóe môi xinh đẹp lên: "Ngược lại bà nội cũng không muốn như vậy, đáng tiếc, em không có bạn trai."

"Vậy em cũng sẽ không gả cho anh......" Con sói phúc hắc.

"Vậy em hãy đi tìm bà nội mà nói đi, anh chỉ phụng chỉ làm việc thôi." Âm Nhị Nhi thoải mái nhàn nhã nói, một chút bị đả kích tâm tình cũng không có.

"Thôi đi, anh căn bản chính là sợ thiên hạ không loạn mà. Không thèm nghe anh nói nữa, em đi đoeẹn thoại cho bà nội." Tôi cầm điện thoại đi động lên, thong thả bước tới ban công gọi điện thoại, nhưng bà nội đối với sự khẩn trương của tôi lại không hiểu.

"Cháu cũng quá khẩn trương rồi." Lão nhân gia cười khanh khách: "Chẳng qua bà nội chỉ dự định trước mà thôi, nếu như cháu thật sự không hợp với anh hai cháu, có thể suy xét đến Hạng Dương đó~"

Tôi thiếu chút nữa phun máu bốn vách: "Bà nội, bà đừng làm cháu sợ mà."

"Không phải là cháu thích anh cả của cháu sao?"

"Thích, nhưng mà, không phải cái loại thích đó, anh cả rất tốt, anh hai cũng rất tốt, nhưng, cháu không muốn lập gia đình."

"Bà nội cũng không muốn cháu gả đi ngay lập tức, chỉ có điều, cháu cũng không còn nhỏ, phải có suy tính một chút đúng không? Dù sao cháu cũng phải ở lại nhà họ Âm, thế nào cũng phải chọn một người không phải sao? Được rồi, không nói với cháu nữa, bà đi ăn cơm tối, các cháu cứ chơi đi." Cứ như vậy, điện thoại bị cúp rồi.

Sau khi trở lại phòng khách, Xảo Dĩnh đang miệng lưỡi sắc bén ngồi giữa giảng hòa cho hai người đàn ông kia, thấy tôi vẫn mất hồn lạc vía như cũ, Ninh Vũ có chút khẩn trương: "Tin tốt hay tin xấu?"

"Một tin tốt và một tin xấu." Tôi uể oải ngã lên ghế sô pha, lấy gối ôm che mặt mình lại.

Xảo Dĩnh lấy gối ôm ra, hào hứng bừng bừng, nói: "Nói tin tốt trước đi."

"Không cần gả ngay lập tức."

"Vậy tin tức xấu thì sao?"

"Chỉ có thể ở lại nhà họ Âm."

Xảo Dĩnh nháy nháy mắt, phốc một tiếng bật cười: "Ý là, cậu có thể lựa chọn anh cả?"

"Điểm này cũng không đáng cười!" Bị ánh mắt bén nhọn của tôi trừng lên, Xảo Dĩnh giống như một cô gái nhỏ dựa vào gần Ninh Vũ, uất ức tố cáo, nói: "Bách Khả không còn giống như Tiểu Bạch Thỏ rồi."

"Cho tới bây giờ mình cũng không phải là Tiểu Bạch Thỏ, mình là con cọp, cẩn thận mình cắn cậu!" Tôi tuyên bố ngang ngược khiến cho mọi người bật cười, tôi phát điên quát to một tiếng, bọn họ lấy tôi làm cô gái nhỏ đáng gét cách xa ra. Chỉ là, những thứ này đối với bọn họ đang "Trò chuyện với nhau thật vui" một chút ảnh hưởng cũng không bị ảnh hưởng. Lúc ăn cơm chiều, mọi người vẫn còn uống mấy chén, tửu lượng của tôi không tốt, tâm tình lại cũng không tốt, cho nên không cẩn thận uống nhiều quá, cũng cho nên, tôi ngủ lại nahf Xảo Dĩnh.

Ngày hôm sau, tôi bị tiếng điện thoại di động đánh thức, vô tri vô giác sờ điện thoại, đặt ở bên tai: "Bách Khả đã đi, chuyện nhỏ thì chiêu hồn, chuyện lớn thì đào mộ phần."

Trong ống nghe truyền tới tiếng cười khẽ, thanh âm kia rất dễ nghe, giống như tuyết lê trong trẻo, thoải mái mà ngọt ngào, còn tôi thì giống như cây dừa đập vào đầu, trong nháy mắt liền tỉnh táo.

"Có chuyện gì sao?" Tôi nguội lạnh hỏi.

"Anh muốn hẹn em."

"Tôi không chấp nhận."

"Ăn cơm với xem bắn pháo hoa."

"Tôi không chấp nhận!"

"Cộng thêm đưa đón miễn phí nhé?"

"Tôi không chấp nhận!"

"Được rồi, nhà hàng do em chọn."

"Nhiễm Nhiễm!"

"Được rồi được rồi, biết em nghĩ anh rồi, anh sẽ đến bệnh viện chơi với em." Thanh âm bĩu môi làm cho tôi bốc lửa làm tôi ấn tắt và ném điện thoại xuống.

Thành thật mà nói, tôi rất hâm mộ Nhiễm Du, cô ấy có một em trai tốt, vì cô ấy, Nhiễm Nhiễm cam tâm tình nguyện cúi người tới dây dưa với tôi, giẳ vờ quấn quýt si mê tôi, tôi thật sự không có cách nào thưởng thức tình thâm giữa chị em họ.

Điện thoại vang lên tín hiệu làm cho tôi cầm cũng không muốn, nhưng mà, phải điện thoại xin nghỉ phép, liền có một tin nhắn gửi tới, mở ra nhìn thử, là một tấm hình.

Cô gái trong tấm hình nằm ở trên bàn, đầu gối lên hai cánh tay, mi tâm hơi nhíu lại, giống như mơ thấy ác mộng vậy, mà người đàn ông trong tấm hình đang thâm tình hôn môi đỏ mọng của cô gái, bởi vì là tự chụp, cho nên, hình ảnh có chút mơ hồ, nhưng, cũng đủ để phân biệt được, cô gái trong tấm hình là tôi, còn người đàn ông là Nhiễm Nhiễm.

Tôi nghẹn họng nhìn trân trối nửa phút, rốt cuộc nhớ ra, khung cảnh này là phòng trực của bệnh viện, cự nhiên lại bị chụp ảnh hôn trộm!

Tôi tức giận nghiến răng muốn mòn đi, đang muốn điện thoại qua mắng Nhiễm Nhiễm, chợt phát hiện, dưới tấm ảnh có một dòng chữ nhỏ: đừng tức giận, đây chỉ là mượn thôi, anh sẽ không hèn hạ đi hôn trộm em (vẻ mặt vô tội trong phim hoạt hình), chỉ có điều, nếu như em tránh né anh... , anh sẽ hèn hạ một chút, ví dụ như không cẩn thận đưa tấm hình này cho bà nội nhà họ Âm. Lão nhân gia biết rõ bệnh tình của anh, nếu như bà ấy biết được cháu gái bảo bối của mình lại kết giao với bệnh nhân tâm thần, nhất định sẽ rất tức giận khổ sở nhỉ?!

Tôi "Bốp" ném điện thoại đi, bụm mặt hô: Ông trời đáng chết, ông không có chuyện gì hay sao mà lại tạo nhiều người đàn ông phúc hắc như vậy làm gì chứ?!"


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-166)