← Ch.112 | Ch.114 → |
Edit: Phạm Mai
Người phục vụ bị một tiếng quát của tôi kéo tâm trạng quay về, vội vàng che giấu ánh mắt, gật đầu, nói: "Chúng tôi lập tức đi tìm, vậy chuyện đổi phòng?"
"Lát nữa hãy nói!" Tôi nói.
Người phục vụ chần chờ nhìn về phía Âm Nhị Nhi: "Ngài thấy thế nào?"
Kao chi ~! Lời nói của tôi không có tác dụng thật sao?
"Vậy thì chờ một lát rồi nói sau." Âm Nhị Nhi khoan thai đáp.
"Vâng, thật ngại, thêm phiền toái cho ngài."
"Không phiền toái." Âm Nhị Nhi nháy mắt phượng một cái, khuôn mặt lớn mạnh mạnh mẽ mẽ thổi về hướng người phục vụ.
Người phục vụ bị điện giật một cái hồn vía lên mây, vốn dĩ bước chân đã đi lại dừng lại.
Tôi đột nhiên đứng lên, chống nạnh, nói: "Cô có đi hay không? Nếu không, tôi sẽ khiếu nại cô!"
Người phục vụ đáng thương bị mẫu dạ xoa như tôi làm sợ hết hồn, lập tức thu hồi ánh mắt, vội vội vàng vàng rời đi.
Tiếng guốc gỗ càng lúc càng xa, tôi thở phào một cái, khẽ đá con sói nào đó dưới nước một cái: "Đi ra đi."
Mặt nước xôn xao một tiếng phá vỡ, Âm Hạng Thiên đứng ở trong ao nước, thân thể màu trắng run run.
Âm Nhị Nhi thoải mái dựa vào bờ ao trơn nhẵn, cười hỏi: "Lão tam, uống nước no không?"
Con sói trắng gầm nhẹ một tiếng, nhào về phía Âm Nhị Nhi, Âm Nhị Nhi lập tức nghiêng đầu, trốn khỏi công kích của con sói, không nhanh không chậm mà nói: "Em còn muốn cắn chết anh sao?"
Trả lời anh ta vẫn như cũ là tiếng kêu trầm thấp của loài thú, tôi đứng dậy véo anh ta một cái chừng mực, tôi không muốn nhìn hai con sói đánh nhau, vội vàng chắn ở trước người Âm Nhị Nhi.
"Ưmh ưmh......" Con sói trắng nhe răng, dùng âm thanh ừng ực nguy hiểm cảnh cáo tôi đừng xen vào việc của người khác.
"Anh ưmh cái gì mà ưmh? Đột nhiên xông vào chính là anh, anh còn nói cái gì?" Tôi thở hổn hển, nói.
"Ưmh ưmh......"
"Anh còn ưmh?!" Tôi trợn mắt: "Anh bị điên hay là bị choáng váng? Ở chỗ này mà biến thành như vậy, bị người ta thấy thì làm sao hả?"
"Ưmh ưmh......"
"Anh không yên được hả?!"
"Ha ha ha......" Âm Nhị Nhi cười to.
"Anh cười cái gì?" Tôi tức giận trợn mắt nhìn anh ta.
"Em có biết lão tam đang nói gì không?"
"Không biết."
"Cậu ấy nói, đừng ỷ vào việc hiện tại cậu ấy không thể nói chuyện thì không lo ngại gì. Chọc tới cậu ấy, ngay cả em thì cậu ấy cũng sẽ cắn."
"Làm sao anh biết anh ấy nói cái gì?"
"Đoán!"
Tôi đen kịt! Còn tưởng rằng giữa động vật với nhau cũng có ngôn ngữ chứ, thì ra là đoán. Theo lời anh ta nói như vậy, tôi cũng đoán được, Âm Hạ Thiên đã nhanh chóng chuyển mặt sói thành mặt lừa, không uy hiếp tôi nữa, còn có thể khen tôi có dũng khí mạnh mẽ đó?
"Được rồi, đừng lườm tôi. Đi biến thân trước đi, ra ngoài rồi nói sau." Âm Nhị Nhi vỗ đầu sói một cái, giống như anh trai từ ái an ủi em trai nhỏ đang nóng nảy.
Âm Hạng Thiên nghiêng đầu một cái, rất không cảm kích, cũng rất có tính người hừ một tiếng.
"Làm sao nữa? Em còn muốn để anh ra ngoài à?" Âm Nhị Nhi cười hỏi.
Âm Hạng Thiên quay mặt lại, dùng cặp mắt sói âm u tĩnh mịch hung ác nhìn chằm chằm Âm Nhị Nhi.
"Không thể nào, nếu không phải nhìn vào việc em gánh giúp anh một phần công việc của công ty, vừa rồi anh đã kêu người gọi điện thoại cho vườn thú tới rồi."
Khó trách Âm Hạng Thiên tức giận, cái gì gọi là dựa vào việc giúp anh ta chia sẻ công việc? Con sói này chính là em trai ruột cùng một mẹ sinh ra với anh ta, không nhìn vấn đề tình cảm, lại chọn một lý do vô ích nhất.
Âm Hạng Thiên lui về phía sau hai bước, cơ thể hơi cong lên, giống như chuẩn bị tập kích Âm Nhị Nhi.
Âm Nhị Nhi kéo vai tôi lui về phía sau, ngụ ý nói: "Cách cậu ấy xa một chút, tư tưởng của cậu ấy rất xấu xa, bản thân không phải là người, thì muốn làm cho người khác giống như cậu ấy."
Tôi mờ mịt nháy nháy mắt, đột nhiên, một đạo tinh quang lướt qua đầu, chợt cảm thấy tức cũng không được mà cười cũng không xong.
"Anh hiểu lầm rồi." Tôi nói với Âm Hạng Thiên: "Vừa rồi tôi cảm thấy nước quá nóng mới kêu lên như vậy, anh hai sợ tôi bị cảm, không cho tôi đứng lên."
Sói trắng thu hồi tư thế chuẩn bị tiến công, mắt sói lạnh lẽo thoáng dịu đi một chút.
"Em không có nghĩa vụ phải giải thích với cậu ấy." Âm Nhị Nhi thản nhiên nói.
Tôi hậu tri hậu giác (sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra) phản ứng lại, chợt cảm thấy mình thật buồn cười. Đúng vậy, sao tôi phải nói những thứ này với Âm Hạng Thiên chứ?! Cho dù anh hiểu lầm...... Không đúng, giải thích của tôi cũng không thừa, nếu như tôi không nói, anh sẽ không ngừng lại, anh cả không có ở đây, không có một rào cản, đến lúc đó hai con sói này đánh nhau cũng không tốt.
Âm Nhị Nhi nhàn hạ khuấy nước trong ao, chợt ồ lên một tiếng: "Lão tam, thế nào mà mùa đông em lại bị rụng lông?"
Âm Hạng Thiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Âm Nhị Nhi, ánh mắt kia tuyên bố rõ ràng: Anh mới rụng lông đấy!
Tôi phốc một tiếng bật cười, tôi YY ra kết quả của đối thoại hài kịch này.
"Em cười cái gì vậy?" Âm Nhị Nhi nói: "Lang nhân (lang: sói, nhân: người) là sói và cũng là người, tất nhiên sẽ rụng lông, chỉ có điều, phải là mùa xuân mới đúng. Lão tam, em phản tổ tiên rồi hả? Hay là tiến hóa rồi?"
"Ưmh ưmh......" Âm Hạng Thiên lại mất hứng.
"A, anh hiểu rồi, do tức giận nên rụng lông." Âm Nhị Nhi tự hỏi tự trả lời.
Tôi ôm bụng cười lăn lộn, thì ra tức giận cũng có thể rụng lông, cái này có bao nhiêu buồn cười đây?!
Sói trắng nhìn tôi cười to ngây người sửng sốt một chút, sau đó, ngồi chồm hổm xuống, đầu sói hơi nghiêng, giống như một con chó lớn đang hiếu kỳ.
"Thật đáng yêu." Tôi nhịn không được vuốt nhẹ bộ lông mềm mại trên đầu anh, mặc dù, ẩm ướt, nhưng cảm giác rất tốt.
"Không nói lời nào, không đần độn, quả thật rất đáng yêu." Âm Nhị Nhi vươn tay ra thăm dò, búng lỗ tai sói một cái.
"Ưmh ưmh......" Lỗ tai tam giác nho nhỏ nhạy cảm run rẩy, mắt sói lộ vẻ uy hiếp.
"Thằng nhãi chết tiệt, đụng một cái thì chết à?" Âm Nhị Nhi cười mắng, đồng thời đưa móng vuốt Lộc Sơn* ra, chuẩn bị sờ sờ cái đầu sói lớn kia.
*Lộc Sơn chi trảo = móng vuốt Lộc Sơn: Dương Quý Phi nhận An Lộc Sơn làm con nuôi để có thể dễ dàng gian díu tới lui chơi đùa. Một hôm An Lộc Sơn để lại trên cặp nhũ phong của Quý Phi hai vết xước do tay cào, Quý Phi sợ Huyền Tông phát hiện, nên mới làm cái yếm bằng gấm che trước ngực lại. Đây là nguồn gốc áo ngực, và cũng do đó thành ngữ "Lộc Sơn chi trảo" hình thành.
Âm Hạng Thiên ghét bỏ tránh khỏi va chạm của Âm Nhị Nhi, dời đến bên cạnh tôi.
"Tất cả đều là lông sói, anh phải đi tắm đây." Bệnh thích sạch sẽ, Âm Nhị Nhi đứng dậy, bước ra khỏi bể tắm nước nóng. Dáng người của anh ta cao gầy nhưng cũng không nhỏ yếu (nhỏ: nhỏ nhắn, yếu: yếu ớt), dường như mỗi một khối bắp thịt cũng dựa theo tỷ lệ hoàng kim mà phát triển, dáng người đàn ông tuyệt sắc như thế, bây giờ lại từ nước đi lên thực sự rất mê hoặc.
"Ưmh ưmh......" Chú sói nhỏ giọng ừng ực.
Tôi ngoái đầu nhìn lại, buồn bực nói: "Anh lại làm sao nữa?"
Âm Nhị Nhi bật cười: "Ai bảo em luôn luôn nhìn anh."
Tôi 囧囧 vò đầu: "Em lấy góc độ nghệ thuật để thưởng thức."
"Anh rất vui lòng để em thưởng thức, nếu như ngại ánh sáng không tốt, chúng ta có thể trở về phòng rồi tiếp tục." Âm Nhị Nhi buộc dây áo ngủ lại cười mị hoặc với tôi, thản nhiên rời đi. Thật không trách được người phục vụ nhìn anh ta ngây người, tôi biết anh ta lâu như vậy, cũng chưa có sức miễn dịch với nụ cười này, đừng nói đến người bên ngoài.
"Có người phụ nữ nào từng theo đuổi anh hai không?" Tôi hỏi Âm Hạng Thiên.
Anh không chút do dự gật đầu.
"Đàn ông thì sao?"
Độ cong khóe miệng của anh hơi nhếch lên, gật đầu lần nữa.
Tôi nhất thời tỉnh táo tinh thần lại: "Tuýp đàn ông thế nào? Công hay là thụ?"
Anh khổ sở nhìn tôi, không cách nào trả lời.
Tôi lập tức phản ứng lại: "Công thì gật đầu một cái, tiểu thụ thì gật đầu hai cái."
Anh nghĩ nghĩ, gật ba cái.
Tôi khó hiểu vò đầu: "Ý của anh là sao, công thụ đều có sao? Hay là công nhưng mà cũng là thụ... ?"
Anh không nói gì hai mắt trợn trắng.
Tôi cười một tiếng: "Được rồi, coi như toàn bộ đều có vậy."
"Ưmh ~" Anh khẽ nâng đầu lên, âm cuối hơi lên cao, hình như rất vui vẻ.
"Da sói" Vẫn từ ngữ chê bai, nhưng vào giờ phút này chúng tôi lại giữ gìn sự chung sống hòa bình này. Âm Hạng Thiên như thế này để cho tôi nhớ lại Âm Tam Nhi của mấy năm trước mang tôi dạo chơi trên sông Thượng Hải.
Chúng tôi cùng nhau thoát khỏi nước biển lạnh như băng, cùng nhau ngồi taxi vào lúc nửa đêm, tội bị gọi là thế thân của nữ quỷ, tôi chê anh gọi anh là chó lớn trắng, dọc theo đường đi vỗ móng vuốt của tôi n lần. Cẩn thận suy nghĩ một chút, nó giống như chuyện một thế kỷ trước.
Tôi dựa vào vách bờ suối nước nóng nhẵn bóng, nhẹ thở dài một cái, một đầu sói khổng lồ nhẹ nhàng dựa vào vai tôi, đã rất lâu không chú ý tới phong cảnh chung quanh, thì ra nó đẹp như vậy!
Hơi nóng chỗ bể tắm nước nóng mờ mịt, sao trời rực rỡ, tôi yên lặng, anh yên lặng, không xấu hổ, không giương cung bạt kiếm, mà duy trì an bình đáng quý. Nhắm mắt lại, có loại kích động muốn khóc.
"Âm Hạng Thiên." Tôi sờ nhẹ tai sói của anh, nó nhạy cảm run rẩy, anh ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn tôi.
"Không có việc gì, tôi chỉ muốn biết, anh có ngủ không."
Anh nhướng mí mắt, lại nằm sấp tại chỗ.
Tôi nhìn lên bầu trời đêm sáng chói, nhẹ giọng thở dài nói: "Anh cũng thích an bình như vậy sao?"
Đột nhiên anh lè lưỡi, liếm liếm lỗ mũi của tôi.
Tôi cười khẽ một hồi, nghiêng người sang, liếc nhìn anh, nói: "Thương lượng với anh một chuyện."
Anh nháy mắt mấy cái, nghiêm túc chờ từng chữ.
"Sau này đừng náo loạn được không?"
Mí mắt của anh trợn lên, thiếu hứng thú nằm xuống lại tại chỗ.
"Tôi còn chưa nói xong đấy." Tôi vặn đầu của anh qua, bốn mắt nhìn nhau, nói: "Chúng ta làm bạn được không?"
← Ch. 112 | Ch. 114 → |